Sau Khi Xuyên Thành Người Qua Đường, Nam Chính Phụ Thi Nhau Leo Giường Ta
Chương 5: Ngoại Truyện
Lần đầu gặp Chiết Quế, nàng lạnh lùng, phóng khoáng, không thèm để mắt đến ai.
Sau đó, đạo lữ song tu của nàng không vượt qua được thiên kiếp, đã chết.
Nàng thản nhiên nói muốn chọn một đạo lữ mới trong môn phái để song tu.
Tất cả chúng ta, tất nhiên tranh nhau chen chúc.
Một bước lên trời, cũng chỉ có vậy.
Vì vậy đêm đó, ta leo lên giường của Chiết Quế.
Phút trước nàng còn cao ngạo lạnh nhạt, phút sau sắc mặt nàng đã đột nhiên thay đổi, ta thấy vẻ bối rối thoáng qua trên gương mặt nàng, khi ánh mắt nàng rơi trên người ta, nàng lại bất chợt ngẩn người.
Khí chất toàn thân chỉ trong vài hơi thở đã hoàn toàn thay đổi .
Nàng bỗng nhiên trở nên sống động, rực rỡ vô cùng, trên mặt còn mang vài phần ngây thơ hồn nhiên của thiếu nữ.
Nhưng ta không để ý.
Sau đó, nàng càng ngày càng kỳ lạ.
Cũng càng ngày càng thú vị.
Nàng quái gở, nhưng lại đáng yêu một cách kỳ lạ.
Lý trí của ta muốn chống cự.
Nhưng tình cảm của ta đã sớm tan rã mất rồi.
Nàng cười nói với ta: “Ngươi là thuốc của ta.”
Rồi truyền cho ta tu vi vô tận.
Ta nghĩ, trong lòng nàng hẳn cũng có ta.
Ngồi trên linh khí phi hành, nàng nôn mửa đến mức cả người uể oải.
Liễm Ngọc nói là mang thai.
Cũng đúng, nếu không làm sao một người tu vi cao thâm như nàng lại nôn khi ngồi trên linh khí phi hành được cơ chứ?
Trước kia ta một lòng muốn mưu cầu đại đạo, lúc này trong lòng ta lại không kiểm soát được, bắt đầu tưởng tượng cảnh nàng ôm đứa trẻ mỉm cười với ta.
Nàng thật đẹp.
Đứa trẻ sinh ra chắc chắn cũng sẽ lanh lợi đáng yêu giống như nàng.
Rồi ta lại thấy nàng chết trước mặt ta.
Thiên đạo vô tình.
Vậy thì hãy để ta vì nàng mà lật đổ Thanh Vân môn.
Việc này không dễ dàng.
Ta và Phù Cừ, cùng Liễm Ngọc gia nhập Thanh Vân môn, trở thành sư đệ của Triệu Lạc Tuyết.
Chúng ta nâng niu nàng ta.
Rồi khiến nàng ta từ đỉnh cao ngã xuống.
Muốn biến người xấu thành tốt rất khó.
Nhưng khiến người tốt trở nên xấu xa.
Quá dễ dàng.
Nhưng Chiết Quế vẫn không thể quay về.
Ta để bản thân chìm đắm trong hận thù, bị hận thù làm cho tê liệt.
Hận bao giờ cũng dễ hơn yêu.
Ta đặt toàn bộ tâm trí vào việc truy sát Triệu Lạc Tuyết và Thượng Lâm.
Trong Huyền Sương bí cảnh, khi cuối cùng cũng sắp thành công.
Ta lại nhìn thấy Chiết Quế.
Thương hải tang điền, sắc mặt đã trở nên tái nhợt, nhưng đôi mắt vẫn linh động như xưa.
Ta đột nhiên lo lắng, bây giờ ta có phải đã không còn đẹp trai nữa rồi không?
Ta như thế này, nàng có còn thích nữa không?
Ta ôm lấy nàng, nghẹn ngào, nhưng lại nghe nàng nói, tạm biệt.
Ta không giữ được nàng.
Cũng giống như năm xưa cũng không ngăn được thanh kiếm đâm vào ngực nàng.
Sau khi Liễm Ngọc nhảy xuống hồ, ta và Phù Cừ cũng nhảy theo.
Nhưng trong hồ.
Nào còn thấy bóng dáng hai người đó.
Ta vẫn chậm một bước.
Nếu người đuổi theo ra khỏi bí cảnh ngày xưa là Liễm Ngọc, người ở lại phát hiện ra lò luyện đan là ta.
Thì bây giờ, người ở bên cạnh nàng.
Có phải sẽ là ta?
Thiên đạo, vô tình.
Dạy ta thu lại hận thù, khiến ta ăn năn hối cải, khiến ta thay đổi tính tình, lại khiến ta yêu mà không được, chìm trong đau khổ, khiến ta nếm được tốt đẹp rồi lại kết thúc trong đau thương.
Nhưng ta không muốn.
Ta thà bản thân mãi mãi đau khổ.
Cũng sẽ vĩnh viễn không quên.
Ngoại truyện * Liễm Ngọc
Ta tự biết bản thân là một kẻ hay thù vặt, lòng dạ hẹp hòi, không thể coi là người tốt.
Ta độc ác xảo quyệt, giỏi nhất là xu nịnh, tất nhiên cũng giỏi nhất là che giấu bản thân.
Nhưng có người lại nói với ta: “Ta biết lòng dạ ngươi độc như bò cạp, nhưng lại rất đúng ý ta.”
Nhưng sau đó, nàng chết rồi.
Chết ngay trước mặt ta.
Máu tươi của nàng bắn vào đôi mắt ta.
Từ đó thế giới của ta biến thành một màu đỏ thẫm.
Hận ý cùng ái ý kéo dài không dứt hành hạ ta suốt ngày đêm.
Ta hận Triệu Lạc Tuyết, hận Thượng Lâm, cũng hận bản thân ngày đó bất lực không làm được gì.
Khi bị hành hạ đến mức phát điên, ta thậm chí còn hận cả việc bản thân yêu nàng.
Nhưng ta không hận Chiết Quế.
Ta không hận nàng.
Nhưng ta không thể yêu nàng nữa.
Yêu nàng thực sự quá đau khổ.
Ta đã nhập vào Phật môn.
Nhưng khi ngón tay gõ nhẹ vào mõ gỗ, quỳ trên bồ đoàn nhìn Đức Phật mỉm cười nhìn đóa hoa trong tay, ta chỉ muốn hỏi: Có thể khiến cho nàng sống lại hay không?
Sống lại để yêu ta.
Phật yêu thế nhân.
Vậy ta liền yêu thế nhân.
Cũng yêu Chiết Quế.
Danh chính ngôn thuận.
Thế nên ta không còn bị tình cảm ràng buộc nữa.
Thế nên ta quỳ trước Phật, dần trở nên thành kính.
Cho đến khi nàng lại lần nữa xuất hiện trước mặt ta.
Giới luật và quy tắc như thiền trượng dưới chân, ta không chút do dự mà vứt bỏ tất cả.
Nàng đùa nghịch với chiếc ca sa của ta, nói: “Kéo một Phật tử thoát tục, cấm dục từ từ rơi khỏi thần đàn thật thú vị làm sao.”
“Nhưng ngươi rơi nhanh quá, ta vẫn còn chưa kịp tận hưởng niềm vui đó.”
Ta ôm nàng vào lòng, không nói gì.
Nàng không biết.
Ta chưa bao giờ ngồi trên thần đàn cao cao tại thượng đó.
Ta vẫn luôn là tín đồ thành kính quỳ trước tượng thần là nàng.
Khi thần của ta xuất hiện.
Thế gian này liền nhiều thêm một loại sức mạnh không gì ngăn nổi.
Ta không thể cưỡng lại, chạy về phía nàng.
Không chút do dự.
<Hết>