Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Sếp Là Miếng Keo Dán

Chương 1



1.

[Mọi người đâu ai biết, tôi đi công tác với sếp, xuống dưới lầu mua dây sạc cho ổng, đến lúc mang lên phòng tình cờ thấy sếp đang tắm. Bây giờ sếp nhất quyết đòi thử với tôi, tôi nên làm gì bây giờ. Đang online để chờ, rất nguy cấp.]

Ngay khi bài viết được đăng tải đã có vô số người vào phản hồi.

[Quy tắc ngầm đấy, ông chủ này thật táo bạo đến trắng trợn. Một ông già hơi có tí địa vị xã hội thì thích làm gì là làm. Tôi đề nghị bạn liên hệ với Cục Lao động của Bộ Công Thương.]

[Ngày nay xã hội hiểm ác, chị gái nhỏ nhất định phải tự bảo vệ lấy mình.]

Sau khi đọc những bình luận bên dưới, tôi nhận ra rằng dường như mình đã bỏ lỡ một số thông tin quan trọng.

[Sếp của tôi còn rất trẻ, chưa đến ba mươi tuổi, được thừa kế công ty và rất đẹp trai. Lúc nãy tôi vừa nhìn thấy cơ bụng tám múi. Ngoài ra, đừng gọi tôi là chị gái, tôi là đàn ông.]

Tôi tưởng mình có thể nhận được một số thông tin hữu ích khi đăng bài này, nhưng không ngờ nó lại chứa đầy những từ ngữ tục tĩu.

[Sếp có cơ bụng tám múi thì cứ làm theo đi.]

[Sếp đẹp trai thì không gì là không thể.]

[Có lẽ ông sẽ sớm trở thành vợ của sếp. Tuy chúng ta chỉ là cư dân mạng chưa từng gặp nhau, nhưng tôi vẫn hy vọng đến lúc ấy ông có thể phát bao lì xì cho tụi tôi hưởng chút không khí vui mừng.]

Tôi nghiến răng nghiến lợi đọc mấy bình luận này, sau đó tức giận gõ vài chữ thật lớn.

[Tôi là đàn ông!!!]

Không ngờ cư dân mạng còn đi xa hơn.

[Đàn ông, thế chẳng phải sẽ càng kích thích hơn sao?]

[Đàn ông! Người anh em, xin hãy chú ý cơ thể nhé.]

Fuck!

Chúng ta chỉ là bạn bè qua mạng thôi, mấy người thật sự đã vượt quá giới hạn rồi!

Tôi chưa kịp nghĩ ra cách nào thì tiếng gõ cửa vang lên.

Vừa mở cửa, tôi đã thấy ông chủ Hạ Minh Duyên đang mặc áo choàng tắm đứng trước mặt mình.

Anh ta vừa mới tắm xong, vài giọt nước còn đọng lại trên tóc chảy dọc xuống theo da thịt, cuối cùng ẩn vào bóng tối trong khe ngực.

“Cái đấy… Sếp Hạ, anh có việc gì cần tôi giúp sao?”

“Tôi chỉ muốn hỏi, cậu còn điều gì muốn nói về việc lén nhìn tôi đang tắm không?”

“Tôi thật sự không nhìn trộm!”

Có người tốt nào mà không thèm đóng cửa phòng tắm khi đi tắm chứ, đã vậy rõ ràng anh ta cũng biết tôi đang trong tình huống đưa dây sạc cho anh ta.

“Hơn nữa, sếp Hạ à, chúng ta đều là đàn ông.”

“Đàn ông thì sao, cậu kỳ thị giới tính hả? Là đàn ông thì cậu có thể công khai giở trò lưu manh.”

Tôi… mẹ nó.

Quả nhiên thứ mà tư bản giỏi nhất chính là đổi trắng thay đen.

Fuck! Trước khi bước vào cũng cần phải nói với mẹ một tiếng chứ!

Để giữ được công việc mà tôi vất vả lắm mới tìm được này, tôi chỉ có thể cố gắng nặn ra một nụ cười.

“Xin hỏi, ngài đây muốn tôi làm gì?”

“Rất đơn giản, hãy làm bạn trai của tôi.”

Lời nguyền rủa tích tụ trong miệng tôi chưa kịp thốt ra thì Hạ Minh Duyên đã chém xuống thêm một câu.

“Chỉ cần một ngày thôi. Gần đây áp lực kết hôn ở nhà rất lớn nên tôi cần đưa người về nhà để đối phó. Sau khi suy nghĩ kỹ càng thì tôi thấy mang theo một người đàn ông là tiện nhất. Cậu cũng đẹp nên tôi chọn cậu luôn.”

Ha ha, mặc dù là khen nhưng tôi không vui lắm vì chuyện lại thành ra thế này.

“Được rồi sếp Hạ, tôi hiểu rồi.”

Tiền khó kiếm, phân khó ăn.

Cuộc sống chính là khốn nạn như vậy.

Tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc cúi đầu trước bọn tư bản.

2.

Đây là chuyến công tác đầu tiên của tôi với Hạ Minh Duyên, tôi cứ nghĩ mình sẽ ổn thôi.

Nhưng không ngờ rằng chuyện như thế này sẽ xảy ra vào đúng một ngày trước khi tôi quay về.

Tôi nằm trên giường đến nửa đêm vẫn không ngủ được, oán khí còn nặng hơn cả ma quỷ.

Thế là tôi ngồi dậy nghịch điện thoại, một câu hỏi mới nhất được ai đó đề cử cho tôi, mời tôi trả lời nó.

[Tôi thích cấp dưới của mình, nhưng đối phương lại không hề quan tâm đến tôi, tôi phải làm sao đây?]

Bên dưới còn có chú thích miêu tả tỉ mỉ cho bài đăng.

[Bản thân cao 1m88, đẹp trai lại không phải cặn bã, trong nhà có ít tiền cho tôi tiêu vặt, nhưng gia đình lại thúc giục dẫn bạn gái về nhà. Tôi yêu cấp dưới của mình nhưng không nghĩ ra biện pháp, người ấy vốn không muốn nói chuyện với tôi.]

Đây là nhà nào đặt câu hỏi vậy?

Mấu chốt vẫn là vấn đề giấu tên, đẹp trai nhà giàu sao không tiết lộ thân phận, chẳng lẽ sợ bị lộ?

Mang theo cảm giác bực bội, tôi gõ ra câu trả lời của mình.

[Nếu bạn có tiền như vậy thì cứ vứt cho cậu ta tiêu, cầm tiền vả vào mặt cậu ta không cần nương tay. Hãy cứ show ra năng lực của đồng tiền. Hơn nữa, 1m88 cũng chẳng phải là một chiều cao tốt. Tôi đề nghị chủ thớt tự chặt chân hoặc chém đầu đi.]

Viết xong câu trả lời, tôi chợt nghĩ đến Hạ Minh Duyên.

Lần trước tôi đi lấy báo cáo khám sức khỏe của anh ta thì thấy trên đó viết cao 1m88.

Gương mặt anh ta rất khắc nghiệt và vô cảm, như thể mọi người đều nợ anh ta năm trăm triệu.

Sau khi mắng người đó trong đầu, cuối cùng tôi cũng cảm thấy tốt hơn.

Ngày hôm sau, tôi thu dọn đồ đạc và rời đi cùng Hạ Minh Duyên, mà vốn dĩ sau chuyến công tác tôi sẽ được nghỉ một ngày.

Nhưng bây giờ đến cả ngày nghỉ tôi cũng phải về nhà với Hạ Minh Duyên để giải quyết việc họ hàng thân thích.

Quả nhiên, bọn tư bản đều là kẻ biết bóc lột.

“Sếp Hạ, chỉ hôm nay thôi phải không?”

Tôi sợ rằng anh ta cứ bám vào vấn đề này không chịu buông.

Hạ Minh Duyên gật đầu, đưa tay về phía tôi: “Cậu không nắm tay tôi sao? Đừng quên bây giờ tôi là bạn trai của cậu.”

Tôi nhịn!

Tôi mới vào công ty này chưa đầy một tháng, còn chưa tính được Hạ Minh Duyên uống cà phê thích cho bao nhiêu viên đường, thế mà giờ đây bắt tôi phải đi gặp bố mẹ anh ta.

Nghĩ lại thì thật không thể tin nổi.

Đặc biệt là khi nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt của họ hàng Hạ Minh Duyên, tôi chợt nhận ra có điều gì đó không ổn.

“Không phải anh chỉ muốn nói với mọi người rằng anh là người đồng tính, để sau này người thân đừng giới thiệu đối tượng cho anh nữa sao?”

“Phải.”

Tôi nhìn quanh, thấy trong phòng khách có rất nhiều người đang ngồi, trên gương mặt họ đều treo một nụ cười khiến da đầu tôi râm ran.

Tại sao tôi lại cảm thấy mọi người đều rất vui vẻ vậy chứ.

Nhất là khi nhìn thấy dì ngồi xéo bên đối diện đang thì thầm với người bên cạnh.

“Đây chính là chàng trai mà Minh Duyên luôn thích sao? Nhìn xứng đôi quá đi mất.”

“Thật xinh đẹp, khó trách Minh Duyên thích nhiều năm như vậy.”

Tôi mở to mắt nhìn Hạ Minh Duyên, trong đầu chỉ hiện ra mấy chữ lớn.

Uyển Uyển loại khanh*.

(*) Trong phim Chân Hoàn, hoàng đế đã viết một bức thư cho hoàng hậu Thuần Nguyên (đã qua đời), trong đó có nhắc đến suy nghĩ và tình yêu mà ông dành cho Thuần Nguyên kèm câu “Uyển Uyển loại khanh”. Điều này có nghĩa Uyển Uyển (Chân Hoàn) chỉ được hoàng đế sủng ái vì giống Thuần Nguyên.

Chương tiếp
Loading...