Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Sính Lễ - Chương 2

Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385

Trong lòng tôi lạnh lùng cười thầm.

Quả nhiên cô ta vẫn không bỏ được thói quen này.

Trương Duệ ngoại hình thực sự ưa nhìn, vì sau khi tốt nghiệp đều ở thành phố lớn, người cao gầy trắng trẻo, hoàn toàn khác biệt với các nam sinh quê mùa.

Còn Thẩm Liên suốt ngày ở huyện nhỏ, đột nhiên nhìn thấy Trương Duệ nổi bật như hạc giữa bầy gà, lập tức choáng váng.

Nhưng Trương Duệ thậm chí không thèm liếc nhìn cô ta, bởi vì tương tự, tôi ở thành phố lớn lâu năm, chắc chắn cũng xinh đẹp hơn Thẩm Liên rất nhiều.

Không giống như vẻ ngoài hơi đen và có phần quê mùa của cô ấy.

Trương Duệ dù nhắm mắt cũng biết chọn tôi!

Cả bàn vừa ăn cơm xong, vừa ngồi xuống uống trà, mẹ Trương  Duệ đã lên tiếng:

"Thông gia à, theo phong tục nơi chúng tôi, lễ hỏi vốn dĩ khoảng 15 vạn nhưng thấy Hân Hân thực sự vừa ý nên chúng tôi sẵn sàng đưa ra 18 vạn, các vị thấy thế nào?"

"Đây là toàn bộ tiền tích góp của gia đình chúng tôi đấy, thành ý đều bày ra hết rồi!"

Vừa dứt lời, hai vợ chồng bác cả trợn mắt kinh ngạc.

Giọng điệu chua chát, xen lẫn chút ghen tị:

"Nhiều thế! Còn gì mà không đồng ý chứ? Chúng tôi chỉ mong hai đứa kết hôn ngay lập tức!"

"Đúng vậy, đây là phúc phần mấy trăm năm tu tập của Hân Hân nhà chúng tôi mới gặp được nhà thông gia tốt như các vị."

Nhưng trong mắt Thẩm Liên chỉ toàn thất vọng, ánh nhìn dành cho tôi đầy ghen tị.

Thấy nhà họ Trương sẵn sàng làm đến mức này, bố mẹ cũng ánh lên nụ cười, đang định đồng ý thì tôi lên tiếng:

"Con không đồng ý, trừ khi đưa ra 200 vạn sính lễ, con sẽ lập tức đi đăng ký kết hôn với Trương Duệ!"

Cả phòng đột nhiên im phăng phắc, nghe rõ cả tiếng kim rơi.

Mọi người đều nhìn tôi với vẻ không thể tin nổi, như thể không hiểu tôi đang nói gì.

Bố mẹ cũng choáng váng, nhìn tôi đầy ngơ ngác.

Bố mẹ họ Trương bật dậy!

"Thẩm Hân Nhã, con đang nói cái gì vậy?"

“Hai trăm vạn? Em thấy trong thôn chúng ta có ai nhận mức sính lễ này chưa?”

"Em có điên không vậy?"

Trương Duệ vội bước tới, nắm tay tôi hỏi:

"Vợ, em đang đùa  gì đấy? Em biết hoàn cảnh nhà anh mà, mười tám vạn đã là giới hạn của anh rồi, hai trăm vạn thì chẳng khác nào bắt nhà anh đi cướp!"

Tôi chưa kịp nói gì, bác gái đã lạnh lùng châm chọc:

"Bác nói Thẩm Hân Nhã này, có phải cháu ở thành phố lớn lâu ngày nên ngớ ngẩn rồi không? Liên Liên nhà bác xinh đẹp hơn cháu nhiều còn không dám mở miệng đòi hỏi, cháu lấy đâu ra tự tin thế?"

Thẩm Liên lập tức phụ họa:

"Đúng vậy, đúng là có vấn đề về đầu óc."

Bác tôi cũng đứng dậy, cúi người về phía nhà họ Trương nói:

"Xin lỗi thông gia, cháu gái nhà tôi chắc là chưa tỉnh ngủ, mười tám vạn chúng tôi đồng ý!"

Tôi lạnh lùng cười nói với bác:

"Bác ơi, bác sợ cháu thực sự có được hai trăm vạn sính lễ, Thẩm Liên nhà bác dù có chec cũng không theo kịp nên mới vội vàng đồng ý như vậy phải không?"

Cả nhà bác tôi biến sắc!

"Thẩm Hân Nhã, cháu đừng nói bừa, chúng ta nào có ý đó!"

Thẩm Liên cũng tức giận đến đỏ mặt.

"Nếu chị kết hôn, sính lễ chắc chắn sẽ cao hơn em!"

Tôi lạnh nhạt liếc nhìn họ.

"Vậy thì đừng can thiệp vào hôn sự của em nữa, em tự mình đàm phán."

Nói xong, tôi quay người nhìn về phía nhà họ Trương, lần nữa mở miệng:

 

 

"Sính lễ 200 vạn , khi đó nhà em sẽ hồi môn thêm một chiếc BMW và 100 vạn tiền mặt!"

Vừa dứt lời, cả hội trường lại chec lặng.

Lần này, cả bố mẹ tôi đều đứng bật dậy, kéo tôi ra một góc thì thầm hỏi với vẻ lo lắng:

"Hân Hân, con đang nói gì thế?"

"Nhà mình làm gì có nhiều tiền để hồi môn thế? Cũng đâu có xe hơi nào?"

Tôi nhẹ nhàng trấn an họ:

"Bố mẹ đừng lo, chúng ta sẽ không phải bỏ ra khoản hồi môn đâu, hai người yên tâm đi!"

"Chút nữa con sẽ giải thích rõ, bố mẹ cứ để con lo việc này."

Thấy tôi quả quyết như vậy, họ nhìn nhau đắn đo rồi im lặng.

Nhà bác tôi cũng xì xào bàn tán, ai nấy đều lộ vẻ kinh ngạc.

Trương Duệ trợn mắt nhìn tôi, ánh mắt dò xét:

"Vợ, nhà em giàu thế sao anh không biết gì vậy?"

Tôi chỉ mỉm cười nhạt:

"Trước khi quen anh, em từng làm tự do kiếm được kha khá, ngay cả căn hộ em đang ở Hải Thành cũng tự mua, chưa nói với anh vì muốn hôm nay tạo bất ngờ."

Thực ra toàn là chuyện bịa đặt.

Nhưng mắt bố mẹ Trương sáng rực, chị gái Trương Phương cũng hớn hở.

Trương Duệ vội kéo cả nhà ra ngoài cổng, quay lại nói với tôi:

"Vợ đợi cả nhà anh bàn bạc chút nhé, đột ngột thế khó chuẩn bị đủ số tiền lớn vậy."

Tôi gật đầu: "Được thôi."

Khi họ ra khỏi cổng, tôi cũng vào nhà vệ sinh.

Vừa rút điện thoại đã nghe tiếng mẹ Trương:

"Con trai, Thẩm Hân Nhã thật sự giàu vậy sao? Chúng ta thật sự phải đưa 200 triệu như cô ta yêu cầu?"

Bố Trương cũng lên tiếng:

"Nhưng nhà mình làm gì có 200 vạn ? 18 vạn kia còn là đi vay được, trước giờ nhà chúng ta nợ nần chồng chất."

Trương Phương cũng ngần ngại:

"Đúng vậy em trai, chị may ra chỉ gom cho e thêm được hai triệu, lấy đâu ra số tiền lớn thế?"

Trương Duệ trầm ngâm giây lát:

"Con thấy khu cô ấy ở đúng là cao cấp, căn hộ không giống đi thuê, đồ dùng hàng ngày đều xịn, mỹ phẩm toàn hàng hiệu, con tin cô ấy không nói dối."

“Mọi người nghĩ xem, nếu bỏ ra 200 vạn rồi nhận về giá trị hồi môn của cô ấy cũng gần 200 vạn rồi.”

"Đến lúc đó con báo cảnh sát nói đây là sính lễ cao giá, sau khi hoàn trả chúng ta vẫn có thể nhận được số hồi môn đó, chẳng phải là chắc chắn lời sao? Lúc đó món nợ của chúng ta chẳng phải sẽ được giải quyết ngay sao?"

Mẹ Trương giọng cực kỳ khó xử:

"Nhưng chúng ta làm sao gom đủ nhiều tiền như vậy được!"

Trương Duệ giọng lại vô cùng phấn khích:

"Vậy đi, thực ra con còn giấu 20 vạn trong tay có thể lấy ra. Phần còn lại con sẽ đi vay trên mạng, trước đây con tìm hiểu rồi với điều kiện của con vay khoảng 10 vạn thì không thành vấn đề, 60 vạn còn lại mọi người đi mượn người khác là được."

Trương Phương giật mình!

"Tiểu Duệ, vậy nhà chúng ta chẳng phải sẽ mắc nợ gần 3 triệu tệ sao!"

Bố mẹ Trương cũng phụ họa:

"Đúng vậy, như thế hơi đáng sợ, chúng ta chưa từng mượn nhiều tiền như vậy bao giờ."

Trương Duệ an ủi họ:

"Thẩm Hân Nhã chắc chắn là rất có tiền, mọi người nghĩ xem, nếu dùng cách này thành công, chúng ta sẽ lời gần 2 triệu, lúc đó những món nợ sẽ trả hết, đừng sợ."

Họ không nói gì nữa, có lẽ đã đạt được đồng thuận.

Nghe thấy tiếng họ bước vào, tôi vội vàng từ nhà vệ sinh đi ra.

Nhìn thấy sắc mặt mỗi người mỗi khác, vô cùng thú vị.

Trương Duệ lên tiếng trước:

"Vợ, anh thực sự rất yêu em nên anh đồng ý điều kiện của em nhưng nhà anh chưa có nhiều như vậy, em cho anh vài ngày để gom đủ được không?"

Bác họ kinh ngạc đứng phắt dậy!

"Sính lễ cao như vậy, các người đều chịu đưa sao?"

Thẩm Liên cũng bị kích động, bất chấp hoàn cảnh chất vấn Trương Duệ:

"Em họ tôi đâu phải tiên nữ, cô ấy đòi lễ vật cao như vậy, sao anh nhất định phải lấy cô ấy?"

Trương Duệ nhìn cô không hiểu, giấu đi toan tính, thay bằng vẻ mặt chân thành đầy tình cảm.

"Bởi vì anh yêu Hân Hân, anh sẵn sàng vì cô ấy hy sinh, không được sao?"

Thẩm Liên không tin nổi lùi lại hai bước, có chút chao đảo.

Biểu hiện của Trương Duệ khiến tôi rất hài lòng, đúng lúc lên tiếng:

"Tất nhiên là được, dù sao còn mấy ngày nữa mới đến Tết Dương lịch, em chờ anh."

Mẹ của Trương Duệ dường như vẫn chưa cam tâm, cố gắng hỏi tôi:

"Hân Hân à, không thể bớt đi một chút được sao? Hai trăm triệu khó xoay lắm."

Trương Phương cũng khó nhọc lên tiếng:

"Hân Hân, em dâu tốt của chị, sau khi em vào cửa chúng ta sẽ là một nhà, cần gì phải khăng khăng số tiền này? Giảm bớt đi một chút đi."

Tôi nhìn cô ta, nghĩ đến bộ mặt tính toán của họ trong nhóm chat, bình thản nói:

“Không sao, nếu các người không muốn tôi có thể đổi người khác, dù sao hồi môn của tôi đưa cho ai họ cũng sẵn lòng nhận.”

"Các người đâu biết, chỉ riêng căn nhà của tôi đã hơn hai trăm triệu rồi..."

Trương Duệ vội chạy tới, kéo mẹ anh ta lại, xin lỗi tôi:

"Xin lỗi vợ, anh sẽ về gom tiền ngay, em đợi anh nhé!"

Nói xong liền kéo họ rời đi vội vàng.

Bố mẹ tôi nhìn theo bóng lưng của họ im lặng, vì gia đình bác cả vẫn còn ở nhà nên không tiện hỏi ngay chuyện gì đã xảy ra.

Nhìn cảnh nhà họ Trương như vậy, sự tức giận và ghen tị hiện rõ trên mặt bác cả.

Bác cả nhìn bố tôi, giọng đầy châm chọc:

"Chú khéo nuôi con gái thật, bán được nhiều tiền thế. Nếu con gái nhà tôi bán được nhiều tiền thế này, tiền cưới vợ cho con trai tôi đã có rồi, thật ghen tị vì chú không có con trai, tiền sính lễ có thể bỏ hết vào túi mình."

Bố tôi mặt đen lại, vừa giận vừa hận:

“ Anh cả,  tôi mời anh đến để bàn chuyện hôn sự cho con gái tôi, cớ gì phải lấy chuyện tôi không có con trai ra chọc tức, anh đã chọc tôi bao nhiêu năm rồi vẫn chưa đủ sao?”

"Hơn nữa, con gái tôi không phải để bán, mà là cưới hỏi đàng hoàng!"

Tôi cũng không nhịn được, quay sang mắng bác cả:

"Cha mẹ vô dụng mới phải bán con gái để cưới vợ, chỉ có nhà các người làm được chuyện này, ngượng mồm mà còn dám nói ra, không biết xấu hổ!"

Bác cả tức đến mức muốn chec, bác gái cũng muốn xông tới đ á n h nhau.

"Không có con trai thì đáng bị người ta chê bai, nhà chúng tôi có con trai thì sao?"

Mẹ tôi cũng không nhịn được nữa:

"Chúng tôi không có con trai nhưng con gái tôi giỏi hơn cả hai đứa con của các người!"

Hai vợ chồng bác cả còn muốn nói gì đó nhưng bị Thẩm Liên kéo lại.

Cô ta nhìn tôi, thách thức nói:

"Vậy sao? Nhưng cũng phải xem cô ta có giữ được người tốt như vậy không!"

Tôi nghe xong, chợt hiểu ra.

 

Loading...