Sính Lễ - Chương 4
Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385
Tôi và bố mẹ nghe tin, hiểu ý mỉm cười.
Vội chạy sang nhà bác xem náo nhiệt.
Trước cửa nhà bác đã tụ tập khá đông họ hàng, vừa bước vào đã nghe tiếng bác tôi quát Trương Duệ:
"Tôi tưởng cậu là con rể tốt, không ngờ cậu dám đi báo cảnh sát tố chúng tôi nhận sính lễ cao, cậu thật vô lương tâm !"
Bác gái cũng giận tím mặt, chỉ tay vào Trương Duệ mắng một tràng:
“Rõ ràng đã đính hôn rồi, lễ vật cũng đã thỏa thuận xong xuôi, sao nhà các người có thể đê tiện đến mức làm chuyện này chứ!”
"Không nói đến việc đã trở thành thông gia, dù là hàng xóm láng giềng cũng không ai làm như vậy, thật là xui xẻo tám đời mới gặp phải nhà các người!"
Thẩm Liên cũng nhìn Trương Duệ với vẻ mặt không thể tin nổi, vừa khóc vừa chất vấn anh ta:
"Vậy ra anh hoàn toàn không thích em phải không? Ngay từ đầu anh đã tính toán để đính hôn với em sao?"
Đối mặt với những lời buộc tội từ nhà bác, cả nhà họ Trương đều im lặng nghe với vẻ mặt âm trầm.
Sau khi họ mắng xong, Trương Duệ mới thong thả lên tiếng:
“ Cô vừa xấu vừa đen, nếu không phải cô cố tình quyến rũ, sao tôi lại đính hôn với cô?
"Nhà cô nhận sính lễ đã quá cao, bên này chúng tôi nhà nào đòi lễ vật tới 200 triệu? Còn đáng sợ hơn cả tống tiền đấy!"
Thẩm Liên tức giận.
"Nhưng anh đã đồng ý rồi mà!"
Trương Duệ cười lạnh: "Vậy bây giờ tôi hối hận được không? Trả lại đi, rồi tiếp tục kết hôn, không thì tôi sẽ kể hết chuyện xấu của cô cho mọi người biết."
Ngay lập tức, sắc mặt nhà bác kịch biến!
"Chuyện xấu gì? Nói rõ ra!"
Trương Duệ lấy ra một xấp ảnh, vờn vờn trước mặt, cười nhạt nói:
"Tất nhiên là ảnh nhạy cảm của con gái bác rồi."
Vừa dứt lời, sắc mặt Thẩm Liên lập tức thay đổi, tràn ngập nỗi sợ hãi.
"Trương Duệ, sao anh có thể đối xử với em như vậy!"
Tôi sững người.
Hóa ra chỉ trong hai ba ngày ngắn ngủi, họ đã quan hệ với nhau rồi!
Nếu không cô ta đã không sợ hãi, mà sẽ phản kháng giận dữ như tôi.
14
Những người họ hàng xung quanh bắt đầu chỉ trỏ thì thầm bàn tán.
Mặt bác tái mét, nắm chặt tay, kìm nén cơn giận, không nói gì.
Bác gái nghe Thẩm Liên hỏi vậy, lập tức hiểu ra mọi chuyện.
Bà giơ tay tát Thẩm Liên một cái!
"Con xem con đã làm gì? Tại sao lại dính líu đến tên khốn này? Tức chec đi được!"
Thẩm Liên ôm mặt, mắt đẫm lệ, khóc lớn:
"Không phải con, con chỉ hôn anh ta thôi nhưng không phải con muốn lấy anh ta, là Diệu Tổ ép anh ta cưới con, là bố nghe thấy lễ vật 200 triệu động lòng không ngăn cản đó thôi!"
Lúc này, Thẩm Diệu Tổ tức giận xông đến trước mặt Trương Duệ, trước mặt mọi người đấm một cú thẳng vào mặt Trương Duệ!
"Đồ khốn, dám tính toán bọn tao! Tao đ á n h chec mày!"
Trương Duệ bị một quả đấm ngã xuống đất, ngay lập tức khóe miệng chảy máo.
Nhưng hắn không phản kháng, ngược lại còn cười.
"Không trả lại sính lễ còn đ á n h người, không bồi thường cho tôi 20 vạn, tôi sẽ đi báo cảnh bắt cậu!"
"Đưa cho chúng tôi 220 vạn, tôi sẽ miễn cưỡng cưới Thẩm Liên về nhà, như vậy các người cũng không thiệt."
Bác trai tức giận run cả người, ngăn cản nắm đấm định tiếp tục đánh của Thẩm Diệu Tổ, lạnh lùng đáp:
"Mặc dù các người tính toán rất hay nhưng 200 vạn đó chúng tôi đã tiêu hết rồi, đều dùng để mua nhà cưới vợ cho Diệu Tổ, các người đến muộn rồi."
"Cái gì!"
Nhà họ Trương đều sửng sốt.
Trương Duệ mặt mày không thể tin nổi.
"Các người hành động nhanh thế! Tôi không quan tâm, dù sao tôi đã đưa 200 vạn rồi, các người tiêu hết cũng phải nhả ra!"
Bác gái bỗng cười.
"Cậu Trương à, cậu quên rồi sao? Lúc cậu đưa không phải chuyển khoản, mà là tiền mặt, với lại cũng không có bằng chứng chứng minh cậu đã đưa đúng số đó đâu."
Trương Duệ bỗng không vội nữa, đột nhiên đưa tay về phía mẹ Trương.
Mẹ Trương lập tức đưa điện thoại cho hắn, Trương Duệ cầm trên tay, mở một đoạn video, rõ ràng là cảnh họ đưa sính lễ!
Mặt mũi bác họ lập tức biến sắc, nỗi sợ hãi hiện rõ trên khuôn mặt.
Thẩm Liên nhìn thấy, cả người như phát điên.
Cô ta xông đến trước mặt Trương Duệ, t á t một cái vào mặt hắn, vừa khóc vừa mắng:
"Đồ người thối, sao anhmưu mô thế! Tôi nói cho anh biết, tiền của chúng tôi đã dùng hết rồi, không có mà trả! Tôi cũng sẽ không lấy anh nữa, anh chec đi!"
Trương Duệ ôm mặt, cũng tát lại một cái, sau đó lấy ảnh ra đe dọa:
"Các người không trả chúng tôi sẽ kiện! Cô không lấy tôi, tôi sẽ phát hết ảnh này khắp thôn, xem có ai lấy cô không!"
Hai nhà đ e d ọ a lẫn nhau, không ai chịu nhường ai, lúc này hàng xóm xung quanh lại xì xào bàn tán, chỉ trỏ!
Khi lợi ích và thể diện của mình bị xúc phạm, sự tức giận của Thẩm Diệu Tổ không thể nhịn được nữa. Không biết từ đâu hắn lôi ra một cái cuốc, nhân lúc mọi người không đề phòng, thẳng tay vung lên đ ầ u Trương Duệ!
"Dám đùa với lão tử, mày chắc là thằng ngu rồi! Mày không đi hỏi xem lão tử là ai sao?"
"Ở đây này, ai dám động đến tao?"
"Dám tính toán ngay trước mặt tao à?"
Hắn vừa chửi vừa vung cuốc, hoàn toàn không quan tâm đến ánh mắt kinh hãi của mọi người xung quanh!
Những người hàng xóm chứng kiến cảnh tượng này đều sững sờ.
Cho đến khi có người bỗng hét lên:
"Á…nhiều máo quá, hắn chec rồi sao?"
Câu nói của cô ta đã đánh thức gia đình họ Trương đang đứng hình, họ vội lao tới đẩy Thẩm Diệu Tổ ra!
Khi nhìn thấy Trương Duệ nằm trong vũng máo, họ biến sắc mặt, lao vào ôm lấy anh ta khóc lóc thảm thiết:
"Con trai, con sao thế? Con trai!"
"Con tỉnh lại đi, đừng dọa bố nữa!"
"Tiểu Duệ, tỉnh lại đi, là chị đây."
Nhưng dù họ có gọi thế nào, Trương Duệ vẫn không hề phản ứng.
Mặt anh ta đầy máo, trán bị cuốc đập lõm một cái hố lớn.
Hàng xóm xung quanh hoảng sợ bỏ chạy tán loạn, có người vội lấy điện thoại gọi cảnh sát và xe cấp cứu 120.
Tôi và bố mẹ cũng giật mình!
Trương Duệ checbrồi sao?
Tôi từng nghĩ bác sẽ nhượng bộ trả lại sính lễ hoặc Thẩm Liên vẫn sẽ lấy anh ta, rồi cùng anh ta trả nợ sống cuộc đời khổ cực nhưng chưa bao giờ nghĩ Trương Duệ sẽ mất mạng vì chuyện này!
Nếu việc này xảy ra với nhà tôi, không những phải trả lại sính lễ mà còn bị hắn đ e d ọ a, cuối cùng người chec chắc là người nhà tôi.
Đó là vì nhà tôi không có nhân tố bất ngờ như Thẩm Diệu Tổ!
Tôi tính toán đủ đường nhưng không ngờ tới hắn.
Nhưng như thế cũng tốt, dù sao Trương Duệ đã chec, gia đình tôi không còn lo hắn quay lại tìm tôi, đ e d ọ a tôi nữa.
Nhìn thấy Trương Duệ chec, Thẩm Liên lập tức điên lên.
Trả lại sính lễ không thành vấn đề, trả nợ cũng chưa bàn tới nhưng cái sau mới là đòn độc ác.
"Sao anh có thể đối xử với em như vậy? Tại sao lại chec ngay trước mặt em, em làm sống sao nổi đây!"
Cô ta vừa dứt lời, đã bị bố Trương Duệ đá ngã!
"Cút đi! Đồ xúi quẩy, vừa đính hôn đã hại chec con trai tôi, các người phải đền mạng con tôi!"
Thẩm Liên bị một cước đ á ngã, trán đập thẳng vào ghế đá, cả người bất tỉnh nhân sự.
Bác cả và bác gái sợ đến mức hồn xiêu phách lạc, vội vàng chạy tới đỡ cô ta dậy!
"Tiểu Liên, con sao thế? Tỉnh lại đi, đừng làm mẹ sợ!"
Bác cả liếc nhìn hai mẹ con họ, tức giận xông thẳng về phía cha Trương, một quyền đ á n h vào mặt ông ta!
Ngay lập tức hai nhà đ á n h nhau loạn xạ!
Trương Phương đi can ngăn cũng bị t á t mấy cái, mãi đến khi cảnh sát tới mới tách họ ra.
Cuối cùng, Trương Duệ và Thẩm Liên được xe cứu thương 120 chở đi, bác cả và gia đình họ Trương bị cảnh sát đưa đi.
Bố tôi vì là em ruột thân nhất của bác cả, cũng bị đưa đi lấy lời khai, đến hôm sau mới về.
Thẩm Diệu Tổ bị bắt ngay lập tức, vì tội đ á n h chec người, đáng lẽ phải nhận án tu hình.
Nhưng do Trương Duệ vô cớ báo cảnh sát đòi lại lễ vật cùng việc dùng ảnh nhạy cảm của Thẩm Liên để đe d ọ a nên anh ta mới phản kháng, cộng thêm số tiền bác cả bán nhà gom được, Thẩm Diệu Tổ bị tuyên án chung thân.
Thẩm Liên tuy tỉnh lại nhưng trí tuệ đột nhiên giảm đi mươi năm, trở thành một kẻ ngớ ngẩn chỉ biết cười điên dại.
Bác cả bán hết nhà cửa, gom tiền chuộc mạng cho Thẩm Diệu Tổ nên gia đình họ lập tức trắng tay.
Hai vợ chồng họ mỗi ngày mở mắt ra đã phải chăm sóc Thẩm Liên tâm thần, sống trong mệt mỏi và khổ sở vô cùng!
Bố mẹ tôi mỗi lần thấy cảnh ấy đều không khỏi xót xa, thường thở dài bảo tôi:
"May mà con gái tôi thông minh, không thì giờ này nhà mình cũng sống cảnh ấy rồi!"
Tôi cũng thấy lạnh sống lưng, nếu lần đó Trương Duệ không đăng xuất WeChat, giờ đây người ngớ ngẩn đã là tôi.
Gia đình họ Trương cũng chẳng khá hơn, Trương Duệ chec, tiền bạc hết sạch, lại còn nợ nần chồng chất, họ phát điên lên.
Ngày nào cũng trong nhà chửi bới, đập phá đồ đạc.
Nặng thì ba người đ á n h nhau, suýt chec.
Họ trở thành đề tài bàn tán của cả thôn.
Nhưng mọi người chỉ bảo họ đáng đời!
Không nghĩ cách kiếm tiền cưới vợ tử tế, chỉ toan tính dùng thủ đoạn bẩn thỉu để không mất tiền kiếm con dâu, tham lam ngu ngốc và ghê tởm!
Một số người trẻ còn đùa rằng: "Trend chỉ hoàn tiền" cuối cùng cũng lan sang hôn nhân.
(Hết)