SỔ GHI NỢ NUÔI CON CỦA MẸ TÔI - 1
Cập nhật lúc: 2025-07-17 21:52:37
Mẹ một cuốn sổ ghi chép, bìa ngoài ghi rõ: “Khoản nợ của con Hai.”
Chỉ ghi riêng chi tiêu của một từ nhỏ đến lớn.
Không ghi chi phí sinh hoạt chung, cũng ghi của chị, càng ghi của em trai.
Lúc thấy, c.h.ế.t lặng cả .
Tay còn cầm tờ vé trúng tám triệu, niềm vui chia sẻ bỗng chốc nuốt ngược trở .
Mở miệng chỉ còn một câu thăm dò cứng ngắc:
“Mẹ, con lấy chồng , bạn trai con hỏi… nhà thể cho con bao nhiêu của hồi môn?”
—-
Mẹ đang dồi.
Nghe , khựng , ngẩng đầu :
“Khi nào thì con bạn trai?”
“Mùa thu năm nay.”
buột miệng bịa .
Vậy mà tin thật, chỉ nhíu mày:
“Chuyện bàn với ba con, quyết .”
“ năm nay chị lấy chồng, cho chị mười vạn mà? Còn nhà của em trai, mua từ hồi nó còn học cấp ba …”
“Ý con là gì?”
Mẹ đập mạnh đồ trong tay, trợn mắt, ép nuốt hết lời.
“Mấy bữa nay bận tối mắt tối mũi, con giúp thì thôi, còn cố tình gây thêm chuyện?”
“Ngày nào cũng khổ cực vì ai, mệt gãy lưng đây?”
“Có ai ơn ? Con thích ăn dồi, dậy sớm mua thịt, nêm nếm chuẩn , mệt đến thẳng lưng nổi, mà con như thứ lang sói, chỉ hùa với ngoài mà truy hỏi của hồi môn?”
là thích ăn dồi, cũng năn nỉ lâu mới .
chị, em trai, ba… họ cũng thích ăn.
Họ thích dồi thịt heo nguyên chất, còn thích loại nếp.
Mẹ chợ mua hai mươi cân thịt, nhưng cứ sạp bán nếp mà phân vân mãi.
“Cả nhà chỉ con thích ăn dồi nếp.”
“Làm ít thì đáng, nhiều thì con ăn hết.”
“Mẹ, , con ăn hết mà!”
vội vàng giải thích.
mặt bỗng sa sầm.
Người chợ đông, mất mặt, liền lớn tiếng quát:
“Rốt cuộc con ăn ?”
“Đi mua đồ mà lề mề , rảnh lắm ? Phải theo con phí thời gian ?”
cố lấy hết can đảm, khẽ :
“Mẹ, con … con ăn …”
Nhất định sẽ lãng phí.
còn kịp hết câu, giận dữ cắt ngang:
“Sao con hiểu tiếng hả?”
“Đã con ăn hết, còn cứ đòi mua về cho tốn tiền, mới lòng ?”
“Sao con ích kỷ , chỉ nghĩ cho bản ! Cả nhà ai cũng ăn dồi thịt, chỉ mỗi con đòi ăn dồi nếp!”
Mẹ lải nhải ngừng, đôi mắt sáng quắc , chỉ chờ “thôi cần nữa.”
Cuối cùng, vẫn mua.
...
đành lùi bước, chỉ dám xin một nửa cay, một nửa cay.
Cả nhà đều thích ăn cay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/so-ghi-no-nuoi-con-cua-me-toi/1.html.]
dày hư từ mấy năm , vì nhậu cùng ba để giữ mối ăn.
Từ đó, chỉ thể uống rượu, mà còn ăn nổi đồ cay.
Những điều luôn quên.
Cơm nấu thường là đồ cay.
Để “ đặc biệt”, lúc nào cũng tráng nước mới dám ăn.
Có những chuyện càng nghĩ kỹ càng thêm đau lòng.
Chị dị ứng xoài, trong tủ lạnh nhà lúc nào cũng đầy đủ đủ loại trái cây theo mùa, nhưng từng một quả xoài.
Em trai giận dỗi bảo thiên vị, đòi ăn xoài, sẽ bất đắc dĩ dẫn nó ngoài, mua mấy cân để nó ăn cho thỏa thích.
Còn , bao giờ hỏi ăn gì .
Mà cũng dám .
Vì nếu , sẽ mắng:
“Không nghĩ cho chị, chỉ thêm phiền phức cho lớn.”
Nên để xin dồi cay, lấy hết can đảm.
tưởng, vì cái dày hư là do lo cho gia đình, sẽ thương một chút.
dồi suốt hai đêm.
Thịt băm dùng hết, gia vị cạn sạch, đến khi treo dồi lên dây sân, tất cả vẫn đều là dồi cay.
Khoảnh khắc đó, tim lạnh một nửa.
còn chuyện lạnh lẽo hơn.
Nửa đêm thức dậy vệ sinh, tức giận than phiền với ba.
Mẹ đầy tâm cơ, còn bênh bạn trai thăm dò tình hình kinh tế trong nhà, chắc chắn sẽ “mở miệng sư tử” đòi nhiều.
Ba châm điếu thuốc, thản nhiên đáp:
“Bà chỉ thành kiến với con Hai thôi, nó đứa như , chắc chỉ hỏi cho .”
“Không tâm cơ? Không tâm cơ mà ngày nào nó cũng nhắc chuyện nhậu với ba, đến hư cả dày ?”
“Có nghiêm trọng thế ! Nó quá lên để nhấn mạnh công lao của nó, sợ chúng quên mất!”
“Giờ nghĩ còn hối hận, hồi đó ăn khó, tìm đầu dễ, chị cả thì bận học cao học, thằng Quân thì còn nhỏ, chỉ nó rảnh ở nhà nên mới nhờ. Biết nó cứ nhắc mãi, thà tự còn hơn!”
“Thôi, đừng nữa.”
Ba bất lực an ủi .
“Nói thật thì ba đứa con, đúng là chúng với con Hai.”
“Hồi đó nó học giỏi , mà bà kiên quyết cho học tiếp, bắt nó sớm.”
“Nó chứng tỏ , chúng công nhận, cũng bình thường thôi.”
“ cần suốt ngày lôi chuyện dày nhắc! ghét nhất cái kiểu đó. cố tình hết dồi cay, xem nó dám ăn miếng nào .”
sững .
Nước mắt ướt đẫm mặt lúc nào .
Tết sắp đến.
Trong làng đốt pháo sớm.
chẳng thấy chút vui mừng nào.
bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Ba hỏi Tết đến nơi , định .
ngoài, chỉ thấy một màu trắng xóa, lòng trống rỗng:
“Con qua nhà bạn trai ăn Tết.”
Giờ chỉ còn lôi “bạn trai” bịa mà .
Ba dịu dàng khuyên:
“Hay con gọi nó về nhà , để ba với gặp mặt một chút.”
“Hơn nữa, con gái đầu yêu, cũng nên để nhà trai sang thăm , mới phép.”