Số Phận - Chương 3
Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385
11
Tim tôi thắt lại, vô thức đưa tay vào túi áo.
"Chị ơi, em đã lấy tiền của mẹ để mua một chiếc điện thoại cũ và làm một chiếc sim mới. Bố mẹ em đều đã mất, anh trai thì mất tích, chị dâu lại đang mang thai, em nghĩ mua cho chị ấy một chiếc điện thoại để sau này em đi làm xa còn tiện liên lạc."
Tôi lấy chiếc điện thoại trong túi ra, đặt lên bàn: "Là cái này, em chưa kịp đưa cho chị dâu."
Cảnh sát lấy đi kiểm tra và nhanh chóng trả lại cho tôi.
Khi rời khỏi đó, chị cảnh sát còn đưa cho tôi di vật của mẹ - chiếc điện thoại bà mang theo bên mình, rồi dặn dò rằng nếu có khó khăn thì hãy tìm đến cán bộ trong làng hoặc thị trấn.
Tôi cúi người ba lần cảm ơn chị ấy, đồng thời cầu xin họ mau chóng tìm được anh trai tôi.
Về đến nhà, chị dâu làm cho tôi một bát mì nóng.
Tôi nhận lấy, ăn vội vàng đến mức nước mì nóng rát cả cổ họng và thực quản.
Chị dâu nhận bát không từ tay tôi, khẽ thở dài.
Suy nghĩ một lúc, tôi lấy chiếc điện thoại mới mua ra đưa cho chị.
Từ khi về làm dâu nhà tôi, chị chưa bao giờ được ra khỏi cửa, càng không được phép dùng điện thoại. Mẹ tôi sợ chị sẽ bỏ trốn.
Tôi đã lưu sẵn một số điện thoại vào máy.
Ba ngày liên tục, tôi lên núi chạy ngược xuôi để tìm kiếm. Cảnh sát vẫn đang điều tra.
Còn Quách Quân thì một mực không chịu nhận tội.
Một buổi tối khi trời mới tờ mờ sáng, tôi tranh thủ chạy lên núi, nhưng khi gần đến nơi thì bị một dân quân chặn lại hỏi thăm.
"Đứng lại! Làm gì ở đây?"
"Cháu... cháu lên chỗ mẹ cháu bị hại để đốt giấy vàng."
Tôi lấy từ trong túi ra một xấp giấy vàng dày cộp.
Cảnh sát giáo huấn tôi một hồi rồi đưa tôi xuống núi.
Tôi quay đầu nhìn về hướng hang núi, không biết anh trai tôi có còn ở đó không.
Tôi thử dùng điện thoại của mẹ gọi đến số mà người kia để lại, nhưng không thể kết nối.
Tôi gửi yêu cầu kết bạn qua WeChat, tự giới thiệu bản thân, và rất nhanh sau đó nhận được sự đồng ý.
"Lá gan cô to thật." Anh ta nhắn lại bốn chữ.
Tôi không trả lời câu này, đoán rằng chị dâu đã liên lạc với anh ta.
"Những việc anh bảo tôi làm, tôi đã làm xong. Khi nào anh thực hiện lời hứa của mình?"
"Chờ." Lần này chỉ có một chữ.
Tôi nhắn thêm vài câu chuyện không liên quan, nhưng anh ta không trả lời.
Đang suy nghĩ xem nên nói gì tiếp theo, cửa đột nhiên mở ra, là chị dâu. Tôi vội vàng tắt điện thoại.
Chị dâu đặt chiếc điện thoại lên bàn: "Cái này trả em, chị không dùng nữa."
Tôi ngạc nhiên, chị dâu với gương mặt đầy vẻ u sầu, khẽ thở dài: "Không còn đường lui nữa."
"Chị à, bây giờ bố mẹ đều không còn, anh trai cũng không quay về, chị cũng nên nghĩ cho bản thân mình."
"Anh trai em không quay về nữa sao?"
"Chị hy vọng anh ấy quay về à?"
Chị dâu cúi đầu, một tay xoa lên bụng, nét mặt khó đoán.
Nhưng khi rời đi, chị vẫn cầm theo chiếc điện thoại.
Tôi nhắm mắt tập trung suy nghĩ.
Mọi việc đang diễn ra đúng kế hoạch.
12
Quách Quân vẫn không chịu nhận tội, còn đích danh yêu cầu gặp tôi.
Tôi ngồi đối diện hắn, run rẩy sợ hãi, không dám nhìn thẳng.
"Đồng chí cảnh sát! Tôi muốn tố giác cô ta! Là cô ta chỉ đạo tôi chuốc say bố cô ấy đến chế/t! Chiếc điện thoại màu đỏ cũng là cô ta dùng! Đồng chí cảnh sát, tôi nói thật đấy! Mau bắt cô ta đi!"
Lúc này, mắt Quách Quân thâm quầng, râu ria xồm xoàm, tinh thần kích động.
Tôi co rúm lại, chưa kịp nói gì, nước mắt đã trào ra trước.
"Đồng chí cảnh sát, tôi thực sự bị hãm hại! Ban đầu tôi muốn đổi hôn với nhà cô ta, nhưng con bé này ghi thù tôi! Con nhãi con, nói đi! Có phải mày gài bẫy tao không?"
Quách Quân hét vào mặt tôi, làm tôi sợ hãi đến mức cả người và ghế đều lùi ra sau.
"Không phải tôi! Anh nói bậy! Đồ ác độc! Chính anh bắt cóc anh trai tôi, hại chế/t bố mẹ tôi! Anh... anh còn cưỡng bức tôi nữa!"
Tôi vừa khóc vừa nói.
"Là anh trai mày chiếm đoạt em gái tao trước! Tao cưỡng bức mày là lẽ đương nhiên! Đừng hòng đánh trống lảng! Chiếc điện thoại màu đỏ đó chẳng phải do mày yêu cầu tao đưa sao? Là mày bảo tao chuốc say bố mày, để ông ấy chế/t rét ngoài trời, đúng không?"
Tôi ôm mặt khóc nức nở: "Cưỡng bức là phạm pháp! Là phạm pháp! Anh đã hủy hoại tôi, còn giế/t cả gia đình tôi! Đồ cưỡng bức! Đồ sát nhân!"
Khi rời khỏi đó, tôi vẫn nghe thấy Quách Quân lặp đi lặp lại rằng anh trai tôi đã làm gì với em gái hắn.
Nhưng điều đó không quan trọng, quan trọng là hắn đã thừa nhận trước cảnh sát về việc cưỡng bức tôi!
Giế/t người, cướp của, cưỡng bức.
Hy vọng cả đời này tôi không phải nhìn thấy hắn ra tù.
Khi trở về, tôi kể lại toàn bộ chuyện của Quách Quân cho chị dâu nghe. Chị không có biểu cảm gì đặc biệt.
Tôi và chị dâu có một điểm chung: khái niệm về gia đình rất mơ hồ.
Chị dâu nói chị cũng có chuyện muốn nói với tôi.
Chị đã đưa ra một quyết định quan trọng: sẽ bỏ đứa con trong bụng.
Còn mấy ngày nữa là đến ngày cúng "tam thất" của mẹ tôi.
Theo phong tục trong làng, "tam thất" là một ngày quan trọng.
Tôi nói với chị dâu rằng đợi cúng xong cho mẹ, tôi sẽ đưa chị đi bệnh viện.
Đêm trước ngày cúng "tam thất", tôi bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa dồn dập.
Tiếng chị dâu hoảng hốt vang lên ngoài cửa:
"Em ơi! Không xong rồi! Mau mở cửa!"
13
Tôi vừa rút then cài cửa, chị dâu đã vội vã đẩy cửa bước vào, vẻ mặt đầy lo lắng.
"Em ơi! Anh ta đã chặn liên lạc với chị rồi! Anh ta vừa nói không cho chị liên hệ nữa, anh ta bảo sẽ làm xong một chuyện rồi rời khỏi làng vào ngày mai! Chị cảm thấy có chuyện chẳng lành!"
Chị dâu vừa nói vừa khóc, tâm trạng vô cùng kích động.
"Chị dâu, thật ra có một chuyện em chưa nói với chị. Anh ta từng xuất hiện ở đây vài lần, nhưng sau khi anh trai em mất tích thì không thấy anh ta xuất hiện nữa."
Chị dâu ngẩn người, sau đó nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, hét lên:
"Em ơi, chị nghi ngờ anh ta định giế/t anh trai em! Có khi anh trai em bị anh ta bắt cóc giấu đi rồi!"
Tay tôi bỗng siết chặt lại: "Thế giờ phải làm sao đây hả chị?"
Chị dâu nóng lòng muốn đi tìm ngay, nhưng trời đã khuya.
Tôi chỉ biết an ủi chị, sáng mai trời sáng sẽ đi cùng chị.
Bởi vì, thời cơ vẫn chưa đến.
Khoảng bốn giờ sáng, khi con gà trống trong sân còn chưa gáy, có tiếng "thịch" vang lên ngoài sân, giống như có vật nặng rơi xuống.
Tôi cả đêm không ngủ, đợi chính khoảnh khắc này.
Tôi kéo chiếc bao đen lớn trong sân vào bếp, cố tình tạo ra tiếng động thật lớn.
Nghe thấy tiếng động, chị dâu lập tức ra ngoài tìm tôi.
Vừa bước vào bếp, chị dâu đã nhìn thấy chiếc bao đen mở toang nằm trên sàn.
Bên trong là một đống thịt bò tươi rói nặng chừng 50 cân, còn trộn thêm vài cân mỡ gà vừa béo vừa vàng!
Chị dâu cầm một sợi dây chuyền vàng giả to sụ treo trên chiếc bao, tay kia bụm miệng cố nén cơn buồn nôn.
"Đây là của anh trai em! Anh ta thật sự giế/t anh trai em rồi!"
Tôi không khẳng định, cũng không phủ nhận.
"Chị dâu, lúc nãy em nhìn thấy anh ta! Nhưng em không giữ được anh ta cho chị!"
"Anh ta vẫn làm vậy! Sao anh ta lại ngu ngốc như thế chứ!"
Tôi đứng dậy khóa trái cửa bếp.
"Chị dâu, giờ chúng ta phải làm sao đây? Giế/t người là tội t/ử hình đấy!"
Chị dâu cũng hoảng sợ, một tay ôm bụng, ánh mắt dán chặt vào đống thịt bò rõ từng thớ trên sàn.
"T/ử hình sao? Không được! Chị không thể để anh ta chế/t!"
Nói xong, chị dâu ánh mắt kiên định nhìn tôi:
"Em ơi, em nghe cho rõ đây! Em không biết gì hết! Là chị giế/t anh trai em!"
"Chị dâu! Dù phụ nữ mang thai giế/t người không bị tử hình, nhưng chị cũng không thể..."
Đôi mắt chị dâu cuối cùng cũng lóe lên một tia sáng.
"Đừng nói nữa! Nghe lời chị! Em ơi, tối nay chị sẽ mời cả làng ăn bánh bao thịt kho, em đi báo với mọi người, tối nay đừng nấu cơm nữa!"
14
Chị dâu cố tình mở toang cửa bếp, tiếng d.a.o thớt vang lên lách cách khi chị đang băm nhân bánh bao!
Tôi tranh thủ lúc trời chưa sáng hẳn, chạy lên núi tìm anh trai trong hang đá.
Người đó, hôm nay thật sự đã rời đi.
Là tôi phải tốn rất nhiều công sức mới thuyết phục được anh ta rời đi.
Tin nhắn cuối cùng anh ta gửi cho tôi là:
"Người còn ở chỗ cũ, còn sống."
Khi tôi tìm thấy anh trai, dường như anh cảm nhận được tôi đã đến.
Anh thều thào gọi khẽ: "Em gái..."
Nhưng tôi không cho anh cơ hội mở mắt lần cuối.
Chính tay tôi đã chôn sống anh trai mình.
Tôi chọn một ngọn đồi hoang không có lấy một cọng cỏ, chứ đừng nói đến cây cối lớn.
Từng nhát xẻng một, tôi đào đất. Mỗi lần xẻng chạm xuống, trong đầu tôi lại hiện lên từng hình ảnh anh đã hành hạ tôi.
Thuở nhỏ, tôi yếu đuối, anh dẫn theo lũ bạn vây quanh trêu chọc tôi.
Chúng ép tôi ăn côn trùng trong cỏ, uống nước bẩn trong con mương.
Chúng cố tình làm rách bộ quần áo cũ của tôi, cắt đứt b.í.m tóc nhỏ của tôi.
Mỗi lần như thế, anh tôi luôn là người cười lớn nhất.
Anh thích kể tội tôi với mẹ khi cả nhà đang ăn cơm. Mẹ tôi không bao giờ để tôi thanh minh, lập tức đánh tôi không thương tiếc, còn thu hết bát đũa của tôi.
Hồi nhỏ, tôi chỉ mong được ăn no là mãn nguyện.
Về sau, khi anh bước vào tuổi dậy thì, bố tôi thường mắng tôi là "đứa con hoang".
Anh biết tôi không phải con ruột của bố, nên việc hành hạ tôi lại càng thêm tàn nhẫn.
Anh kể cho tôi những câu chuyện bẩn thỉu, đôi lúc còn ra tay động chạm.
Mỗi lần tôi phản kháng, anh lại đ.ấ.m đá tôi không thương tiếc.
Tôi không có bạn bè, lũ trẻ trong làng không dám chơi với tôi. Vì nếu chơi với tôi, chúng sẽ bị anh tôi bắt nạt.
Khi tôi lớn lên, thành một cô thiếu nữ, anh thậm chí còn muốn ép buộc tôi làm những chuyện kinh khủng.
Lần đó, tôi không biết lấy đâu ra can đảm, liều mạng đánh trả anh. Anh không có kinh nghiệm, cuối cùng sợ hãi bỏ cuộc.
Từng chuyện, từng chuyện, trong suốt gần hai mươi năm cuộc đời tôi.
Khi tôi hồi tưởng xong tất cả những ký ức đau khổ ấy, dưới chân tôi đã là một hố đất sâu hoắm.
Tôi dồn hết sức lực, từng bước một kéo anh tôi vào trong hố. Móng tay tôi gãy, má/u chảy ròng ròng.
Tôi quỳ xuống, đôi tay thô ráp như của một người phụ nữ trung niên, từng nắm đất một lấp lên người anh tôi.
Cuối cùng, khi nước mắt tôi chảy ướt cả khuôn mặt, trời đã sáng.
15
Trời lạnh, thức ăn trên núi khan hiếm.
Mùi tanh và thịt của anh tôi nhanh chóng bị bầy chó hoang đánh hơi được.
Xương cốt anh bị lũ chó đào lên.
Người dân trong làng phát hiện liền báo cảnh sát.
Khi cảnh sát đến nhà bắt người, chị dâu tôi xoa bụng bầu, trên mặt nở nụ cười kỳ lạ.
Đám người tò mò trong làng vây kín trước cửa nhà tôi.
Một người thím sống ở sân sau nhà tôi vội vàng tố giác:
"Cảnh sát ơi, con bé này thật độc ác! Hôm trước, tôi nghe nó băm thịt cả buổi sáng! Tôi còn lén nhìn qua cửa sổ sau bếp, trên thớt, dưới sàn đều là m.á.u đỏ tươi! Còn có cả mỡ vàng nữa! Nhìn là biết thịt người rồi! Tội lỗi quá!"
Chị dâu tôi không để tâm, hờ hững bấm móng tay, ánh mắt lạnh nhạt lướt qua đám người làng.
"Người là tôi giế/t. Tôi làm thịt anh ta thành nhân bánh bao rồi mang mời mọi người ăn!"
Nghe vậy, đám đông đều nôn thốc nôn tháo.
Chị dâu tôi bước đến trước mặt cảnh sát, giơ hai tay lên:
"Bắt tôi đi!"
Chị dâu bị bắt đi.
Cảnh sát còn mang theo con d.a.o băm thịt dính m.á.u anh tôi tìm thấy trong phòng chị.
Nhìn con dao, chị dâu không nói gì, lẳng lặng bước lên xe cảnh sát.
Mấy ngày liền, tôi không có cơ hội gặp chị.
Tôi rất muốn gặp chị một lần, vì tôi có chuyện muốn nói với chị.
Tôi muốn bảo chị yên tâm, rằng tôi vẫn dùng chiếc điện thoại chị để lại để nhắn tin với người đó.
Tôi muốn nói với chị, cuối cùng anh ta cũng trả lời:
"Mỗi người một nơi, số này tôi xóa."
Vụ án của chị dâu được xử lý nhanh hơn tôi tưởng. Bằng chứng đầy đủ, cộng thêm việc chị tự nhận tội.
Khi tôi gặp lại chị, bụng chị đã rất lớn.
Dường như chị còn béo lên, khuôn mặt có chút vui vẻ nhẹ nhõm.
Chị không hỏi tôi lấy một câu về anh ta, chỉ dặn tôi sau này đừng đến gặp chị nữa.
Chị nói, cuộc đời chị đến đây là hết, chị chấp nhận.
Nhưng tôi vẫn có chuyện muốn nói với chị.
Tôi nói:
"Chị dâu, thật ra chị hận tôi đúng không?"
Chị dâu, chị gả vào nhà tôi, lòng chị đã mang đầy hận thù với cả gia đình tôi rồi.
Thực ra hôm đó, anh trai chị, tức là anh ta do chính chị gọi đến.
Trước hôm chị và mẹ tôi lên thị trấn, chị đã nói với anh trai mình rằng chỉ có tôi ở nhà.
Chị còn bảo anh muốn lấy vợ thì phải tự mà tranh giành.
Sau đó chị nói dối tôi, bảo rằng anh trai chị không phải do chị gọi đến.
Chính vì cảm giác tội lỗi đó mà chị mới giúp tôi nhắn tin cho anh ta.
Chị dâu, tất cả những điều này chị nợ tôi.
Và chị đáng phải trả.
16
Tôi dùng tốc độ nhanh nhất để bán căn nhà cùng tất cả những thứ có giá trị trong nhà.
Tôi muốn đến thành phố của người đó, muốn tìm anh ta.
Tôi không rõ từ khi nào, trong tôi lại nảy sinh một thứ tình cảm đặc biệt và sự gắn bó với anh ta.
Có lẽ là vào ngày cưới của anh trai tôi, hoặc vào những lần anh ta lén đến nhà tôi để gặp chị dâu.
Tôi nghĩ đi nghĩ lại, có lẽ đó là đêm đông anh ta bắt cóc tôi.
Từ khi có trí nhớ, lòng tôi đã chất đầy hận thù.
Càng lớn, tôi càng chìm sâu vào bóng tối.
Còn anh ta, như một tia sáng mờ nhạt trong tâm trí tôi, sau bao lần nội tâm giằng xé.
Lần đầu tiên tôi đi máy bay, nhìn bầu trời xanh và mây trắng ngay trước mắt mình.
Lần đầu tiên, tôi cảm nhận được sự kỳ diệu của niềm khát khao trong lòng.
Vừa xuống sân bay, tôi thấy bốn cảnh sát.
Tôi biết, họ đang đợi tôi.
Không ai có thể thoát khỏi sự sắp đặt của số phận, cũng không ai thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật.
Tôi bình thản kể lại tội lỗi của mình.
Tội lỗi của tôi bắt đầu từ ngày chị dâu xúi anh trai chị ấy, là Quách Quân, đến cưỡn/g hiế/p tôi.
Tôi giả vờ đồng ý lấy Quách Quân, anh ta rất nghe lời.
Cũng chính tôi bảo anh ta ngày nào cũng rủ bố tôi đi nhậu.
Ban đầu bố tôi còn cảnh giác, nhưng nhậu lâu ngày rồi hai người thành anh em kết nghĩa.
Giữa mùa đông giá rét, một kẻ say rượu chế/t cóng cũng không phải chuyện lạ.
À, còn nữa, người góa phụ ấy cũng do tôi giế/t. Ngạt khí CO, chẳng ai hay biết.
Quách Quân không có tiền cưới vợ, đương nhiên càng không có tiền bồi thường.
Tôi hứa với anh ta, đợi anh ta có tiền, chúng tôi sẽ bỏ trốn.
Tôi biết anh trai tôi bị anh ta đưa lên núi.
Đêm làm tuần đầu cho bố, tôi cố ý để anh ta bắt gặp.
Mẹ tôi tìm khắp nhà những người góa phụ trong làng nhưng vẫn không thấy tung tích anh trai tôi.
Không ngờ đêm đó, tôi lại có ý nghĩ khác về anh ta.
Tôi không thể để anh ta phạm thêm sai lầm nào nữa. Tôi quyết định lợi dụng chị dâu để tìm cách thuyết phục anh ta rời đi.
Nhưng trước đó, tôi phải giải quyết Quách Quân và mẹ tôi.
Tôi dùng điện thoại Quách Quân đưa, soạn vài tin nhắn rồi hẹn giờ bật tắt máy, hẹn giờ gửi tin.
Sau đó, khi đưa mẹ tôi lên núi, tôi nhét điện thoại vào túi tiền chuộc.
Tôi đã dặn Quách Quân lên núi chờ thời cơ, chỉ cần lấy được tiền là chúng tôi sẽ cao chạy xa bay.
Việc anh ta nảy sinh ý đồ với mẹ tôi nằm ngoài dự đoán của tôi.
Khi Quách Quân tìm thấy mẹ tôi trên núi, bà chỉ bị ngất do tác động ngoại lực.
Đó là việc tôi đã nhờ anh ta giúp, điều kiện là sau này tôi sẽ chăm sóc chị dâu và đứa con trong bụng chị ấy.
Nhưng Quách Quân chưa từng thấy số tiền lớn như vậy, nên việc ra tay giế/t người có lẽ cũng là điều bình thường.
Còn anh trai tôi, anh ta không được may mắn như vậy.
Người đó tha mạng cho anh trai tôi vì tôi đã nhờ chị dâu tha thiết cầu xin giúp.
Nhưng tôi, làm sao có lý do để tha cho anh trai mình được chứ?
Chính tay tôi đã kết liễu anh trai mình.
Đàn ông thật sự nặng kinh khủng, chôn anh ta còn mệt hơn cả khi giế/t.
Ha ha.
Việc cuối cùng anh ta nói là phải làm, thật ra chỉ là giúp tôi một chuyện nhỏ.
Tôi nhờ anh ta vào khoảng ba, bốn giờ sáng, đến chợ đầu mối trong trấn mua 50 cân thịt bò tươi cắt lát.
Sau đó trộn thêm mỡ gà vàng ngậy vào.
Tôi chỉ bảo rằng theo phong tục tổ tiên, đó là để làm lễ cúng bái và anh ta đồng ý giúp.
Chị dâu nhìn thấy những gì, nghĩ đến những gì, đều là do tôi dẫn dắt chị.
Khi tôi nói với chị rằng phụ nữ mang thai giế/t người sẽ không bị xử tử, ánh mắt chị ấy đã cho tôi biết kế hoạch của mình đã thành công.
Chỉ là, khát khao cuối cùng của tôi không thể thực hiện.
Còn anh ta, không lâu sau khi tôi nhận hết mọi tội lỗi, đã tự thú.
Bầu trời xanh và mây trắng, giờ tôi không thể nhìn thấy nữa.
(Hết)