Sơ Tinh
Chương 3
6
Yêu tộc và yêu thú, là có sự khác biệt.
Yêu thú linh trí chưa khai hoá và đều là hình thú, thường được dùng để luyện đan, chế tạo pháp khí, làm tọa kỵ, hoặc làm vũ khí để điều khiển.
Còn yêu tộc thì là tộc đàn đứng trên yêu thú.
Có đặc điểm của thú loại nhưng gần với người hơn, linh trí đã khai mở, cũng sẽ sinh linh căn, giống như tu sĩ bình thường, có thể luyện khí nhập thể, sau đó bước vào con đường tu tiên.
Tu luyện tuy khó hơn nhưng cùng cảnh giới, yêu tộc cơ bản đều lợi hại hơn nhân tộc một chút.
Có lẽ là vì thể chất của họ mạnh hơn.
Yêu thú có ở cả ba giới, không thuộc về ai quản lý, trừ khi có người nuôi dưỡng.
Nhưng mà, ai sẽ đến nơi chim không thèm ỉa này để nuôi yêu thú chứ!
“Hiểu lầm, hiểu lầm.” Ta nhếch mép, giải thích: “Chỉ là so tài thôi.”
“So tài cái gì! Ngươi nhìn xem, đánh Đại Bạch ta nuôi thành ra sao rồi!”
Người tùy tùng áo xanh phía sau dắt qua một con băng lang cụp tai, con sói đó vừa nhìn thấy ta, đồng tử liền co lại, toàn thân run rẩy.
Đuôi kẹp chặt.
Người tùy tùng áo xanh thấy vậy, ôm lấy con băng lang, khóc lóc thảm thiết:
“Thiếu chủ, người phải làm chủ cho Đại Bạch! Nó mới vừa trưởng thành, đã bị người đàn bà mất hết lương tâm này cạo thành sói hói, sói cái trong viện đều chê nó! Như vậy thì sau này nó tìm đối tượng thế nào được!”
Ta lặng lẽ tháo chiếc khăn quàng mới làm, ngượng ngùng nhìn thiếu niên tai sói trước mặt.
Người tùy tùng đó gọi hắn là thiếu chủ?
Nhìn dáng vẻ của họ, là sói tộc sao?
“Bắt nạt thì đã bắt nạt rồi, có thể cho sư tỷ ta luyện tay, là phúc khí của nó. Huống hồ, là các ngươi tự thả súc sinh chạy khắp nơi, trách được ai?”
Rèm cửa hé mở, là Thẩm Hành Thứ bê than về, hắn mỉm cười nhưng ánh mắt lại khinh thường, khiến người đối diện tức giận đến đỏ cả mắt.
Trời ơi, cả một nhà toàn là khách này, ngươi không nhìn thấy sao!
Đánh nhau thật, bọn họ phàm thai tục tử, làm sao chịu nổi?
“Ha ha ha, ý của sư đệ ta là, nuôi chó, ờ, không phải! Nuôi sói, phải buộc dây, như vậy mới văn minh.”
Ta cười gượng chen ngang, ra hiệu bằng mắt cho Thẩm Hành Thứ ngậm miệng.
Nhưng đã không kịp rồi.
Thiếu chủ sói tộc đã ngẩng đầu nhìn Thẩm Hành Thứ, hơi nheo mắt, vẻ mặt tối tăm không rõ.
Cảnh tượng bế tắc một lúc.
Tiệm trà yên tĩnh vô cùng, nhìn chằm chằm vào mâu thuẫn đang leo thang.
Ta giấu tay niệm chú, đang suy nghĩ nên dùng bùa hộ mệnh nào thì thiếu chủ sói tộc đột nhiên khàn giọng hỏi:
“Nàng, là sư tỷ của ngươi?”
Ánh mắt rơi trở lại khuôn mặt ta, không hiểu sao có chút nóng bỏng.
“Ngươi tên gì?”
Hắn hỏi, giọng nói không ổn định và gấp gáp.
Không đợi ta trả lời, cánh mũi hắn hơi động, định ngửi gì đó, lại dừng động tác, bực bội lẩm bẩm:
“Chưa khôi phục… Cái gì cũng ngửi không thấy… Sơ Tinh… Ngửi không thấy…”
Hắn nói từng câu từng chữ, giọng nói tuy nhỏ nhưng khiến ta và Thẩm Hành Thứ đều biến sắc.
Lý do không có gì khác, hắn đã nhắc đến tên ta.
Nhưng ta ở yêu giới lại không có người quen.
Ngoài…
Ta thử gọi một tiếng: “A Hoàng?”
Thiếu niên đang bực bội đột nhiên ngẩng đầu, đồng tử vàng dựng đứng, lồng ngực phập phồng không ngừng.
Chữ “Ngươi” nghẹn trong cổ họng, hắn không thể tin được mà nhìn chằm chằm vào ta.
Tuyết theo gió cuồng loạn, không ai nói thêm lời nào.
Người tùy tùng áo xanh bên cạnh nhìn đi nhìn lại mấy lần, sau đó chớp đôi mắt to trong veo hỏi:
“Thiếu chủ, sao nàng lại gọi người là A Hoàng?”
7
A Hoàng cuối cùng cũng không uổng công ta cho ăn.
Hắn phất tay một cái, chuyện băng lang đến đây là chấm dứt.
Hậu viện trà lâu.
Trà Tuyết Nhi Kim thượng hạng rót vào tách trà bằng sứ trắng, sóng xanh lăn tăn, hương trà hòa với hương rượu, thanh mát mà say đắm.
“Nào, ngươi nếm thử, trà rượu. Đây vốn là đồ mà chưởng quầy được độc hưởng, hôm nay chia cho ngươi!”
Ta cười đẩy tách trà, A Hoàng ngây người nhìn ta.
Tuyết đã ngừng từ lâu, dưới ánh hoàng hôn, khuôn mặt ta đang thay đổi vì dịch dung đan đã mất đi hiệu lực.
Dần dần, A Hoàng ươn ướt vành mắt, đôi đồng tử màu vàng cũng sâu hơn nhiều.
Ta vẫn đang kể chuyện lần trước hắn kẹp chặt đuôi bỏ đi không ngoảnh lại, giọng điệu đầy oán trách.
Dù sao cũng là chú chó nhỏ ta nhặt về, lại tận tâm tận lực tự tay nuôi dưỡng hai năm.
Ta tự nhận là đối xử với hắn không tệ, mỗi lần từ dưới núi trở về đều mang theo món thịt hấp mà hắn thích nhất, kết quả ngày hóa hình hắn không ngoảnh lại mà chạy mất.
Thật sự khiến người ta đau lòng.
“Ta còn tưởng ngươi chán ghét ta.”
“Sao, sao có thể!” A Hoàng vội vàng nói: “Ta sao có thể chán ghét ngươi.”
“Vậy trước kia ngươi chạy đi làm gì?”
Hắn đỏ mặt: “Ngươi, ngươi cho ta ăn quá béo, ta sợ ngươi nhìn thấy ta hóa hình sẽ không thích…”
“Hả?”
Ta vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ.
Không ngờ sự thật lại là như vậy.
“Ngươi thật sự quá coi trọng hình tượng bản thân!”
Tháo gỡ được nút thắt trong lòng, bầu không khí được đẩy lên cao trào.
Rượu trong bình cứ rót rồi lại rót.
Cho đến khi giọt cuối cùng đều vào bụng hai chúng ta.
A Hoàng uống say, chỉ nhìn ta cười ngây ngô:
“Thật tốt, ngươi vẫn còn sống… ngươi vẫn còn sống…”
“Sơ Tinh, ta rất vui.”
Có lẽ là do say rượu, ánh mắt A Hoàng nhìn ta lại ướt át, khiến ta nhớ đến trước kia.
Ta vô thức đưa tay ra, muốn vuốt ve đầu chó của hắn nhưng khi đưa đến một nửa, gió lạnh thổi qua, ta đột nhiên tỉnh táo lại.
Trước mặt ta ngồi chính là thiếu chủ Thương Ca có đôi mắt vàng và mái tóc bạc, không phải A Hoàng của ta nữa rồi.
Ta đột ngột dừng động tác, vừa định rụt tay lại, thiếu niên tai sói đối diện đã chống tay lên bàn, người nghiêng về phía trước, cẩn thận đưa đầu vào lòng bàn tay ta.
Trái tim ta đột nhiên hụt hẫng.
Chú chó ngốc, ngốc đến đáng yêu.
Thôi, cứ coi như ta say rượu đi.
Chỉ lúc này, hắn không phải thiếu chủ Thương Ca của ai, chỉ là A Hoàng của ta.
Ta buông tay, nhẹ nhàng xoa rối mái tóc của hắn.
A Hoàng say rượu, ta định gọi tùy tùng của hắn vào, khiêng hắn về.
Kết quả vừa đứng dậy, một bóng người từ trong bóng tối lao ra.
Hai tay ta bị đè lên cửa.
Theo tiếng thở hổn hển, mùi rượu nồng nặc xộc vào mặt, còn có đôi mắt đen hơn cả màn đêm.
Sau một lúc ngẩn người, ta nổi giận:
“Thẩm Hành Thứ!”
Không đợi ta chất vấn, một giọt nước mắt từ trong mắt hắn rơi ra, rơi trên má ta.
“Sư tỷ, tại sao?”
“Sư tỷ quan tâm sư tôn, trêu chọc sư huynh, yêu thương thú cưng, sư tỷ nói cười với họ, sư tỷ không bao giờ trốn tránh họ, quay lưng với họ.”
“Chỉ có ta, chỉ có ta, sư tỷ coi ta như thú dữ.”
“Sư tỷ trốn tránh ta, sợ ta…”
Ta ngẩn người.
Bởi vì hệ thống nói với ta rằng, tương lai Thẩm Hành Thứ sẽ hắc hóa thành phản diện, giết người vô số, trở thành ma quỷ.
Hắn sẽ hủy diệt thế giới này.
Vì vậy ngay từ đầu, ta đã có thành kiến với hắn và chống đối hắn.
“Sư tỷ.”
“Có thể đừng đối xử với ta như vậy không, cầu xin sư tỷ.”
Hắn trượt người xuống, quỳ ngồi trên mặt đất, quay sang ôm lấy eo ta.
Ta chưa từng thấy Thẩm Hành Thứ như vậy.
Yếu đuối, nhạy cảm, như thể chỉ cần chạm vào là sẽ vỡ tan.
“Sư tỷ, ta đang thay đổi, sư tỷ đừng sợ ta được không.”
Ta phức tạp nhìn cái đầu treo trên eo.
Cuối cùng vẫn thở dài, nhẹ nhàng vuốt lên đỉnh đầu hắn.
“Vậy thì ngươi nhớ sau này phải làm nhiều việc thiện.”
Gió đêm thổi hiu hiu.
Một lúc lâu sau, tiếng hít thở đều đều truyền đến.
9
Từ sau khi nhận nhau, Thương Ca ngày nào cũng đến.
Lúc đầu, hắn cũng muốn giống Thẩm Hành Thứ, chạy bàn trong đại sảnh.
Nhưng tiểu tùy tùng của hắn trực tiếp quỳ xuống, vừa khóc vừa ôm lấy chân hắn, lớn tiếng khóc lóc:
“Thiếu chủ, sao người có thể làm việc này chứ! Người là thiếu chủ mà!”
Tiểu tùy tùng tên là Bất Ngôn nhưng khóc thì không dứt.
Thương Ca bị khóc đến không còn cách nào, đành gọi một ấm trà đắt nhất, ngồi ở vị trí gần cửa nhất.
Ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy ta đang tính tiền ở quầy.
Sau khi khách trong trà quán đi hết, Thương Ca đỏ mặt hỏi ta xin rượu.
“Rượu lần trước uống còn không?”
Thẩm Hành Thứ ném chiếc khăn lau trong tay xuống, nở một nụ cười nguy hiểm.
“Trà lâu, làm gì có rượu bán cho ngươi.”
“Tuyết rơi đường trơn, khuyên ngươi về sớm đi, kẻo tối không nhìn rõ đường, va chạm thì khổ.”
Thương Ca không để ý đến hắn, chỉ nhìn ta đầy mong đợi.
Phía sau hắn như có cái đuôi đang vẫy.
Chưa đợi ta trả lời, Thẩm Hành Thứ đã đi tới trước mặt, trực tiếp dùng linh lực đánh bay Thương Ca và tùy tùng của hắn ra ngoài.
“Thẩm Hành Thứ!”
Thương Ca phủi tuyết trên người, mắt đỏ ngầu.
Từ khi còn ở Vô Tướng Phong, hai người họ đã không ưa nhau.
Bây giờ, mối quan hệ càng trở nên tệ hại hơn.
Thấy sắp đánh nhau, ta vội vàng ra hòa giải:
“Được rồi, được rồi, đừng cãi nhau nữa.”
Cuộc sống khốn khổ này!
Ta đến đây là để dưỡng già, sao bây giờ lại có cảm giác như đang làm giáo viên mẫu giáo vậy.