Sóng Gió Hậu Cung
Chương 4
22.
Khi hoàng thượng với sắc mặt u ám bước vào cung của Hoàng hậu, ta đang cùng Hoàng hậu, Vân phi và một số người khác chơi cờ.
Nghe nói hắn vừa mới cùng quý phi xảy ra tranh chấp, lần đầu tiên hắn không dỗ dành quý phi mà trực tiếp bỏ đi khỏi cung Phượng Tê.
Nhìn thấy chúng ta vui vẻ hòa thuận, hắn âm dương quái khí nói:
“Trẫm tìm Nhu phi hồi lâu, Nhu phi thật đúng là biết chọn chỗ tốt, trốn tránh trẫm!”
Sau khi nghe xong, mấy người chúng ta đều không nhịn được bật cười.
Ta vội vàng tiến lên, nhẹ nhàng mời hắn ngồi xuống.
Sau vài ván cờ, vẻ mặt không vui của hắn bỗng chốc tan biến.
Hôm nay Hoàng hậu xinh đẹp đoan trang, tựa như tiên nữ, hắn cố ý nhường Hoàng hậu vài nước cờ.
Hơn nữa, trong lúc chơi cờ, ánh mắt hắn không ngừng liếc nhìn về phía Hoàng hậu.
Ta mỉm cười che miệng, im lặng không nói.
Trong cung đã sớm đốt nến an tức hương, ta liếc mắt ra hiệu cho Vân phi.
Một giây sau, Vân phi đột nhiên cảm thấy khó chịu, ta xung phong đưa nàng về tẩm cung.
Đêm đó, tin tức hoàng thượng ở lại cung hoàng Hậu truyền ra khắp nơi.
23.
Sau đầu xuân, triều đình bỗng dưng xuất hiện nhiều tấu chương đề nghị lập Thái tử.
Trong đó, phe cánh của thừa tướng là rầm rộ nhất.
Hoàng hậu chỉ mới dặn dò phụ thân mình thả vài lời, phe cánh thừa tướng đã sốt ruột như vậy.
Con gái ruột của hắn ta đã là quý phi, hắn ta còn có gì không thỏa mãn?
Nhưng cũng phải thôi, nếu ngoại tôn trở thành Thái tử, phủ thừa tướng chẳng phải càng thêm tôn quý sao?
Khi hoàng thượng đến, ta đang may áo ngủ cho hắn.
Hắn ôm ta từ phía sau, hương long diên thơm nồng hòa quyện với mùi rượu nồng nàn.
Ngay sau đó, hắn thở dài:
“Ái phi, trẫm già rồi sao?”
Mũi kim cuối cùng hạ xuống, trên tay áo là một đám mây đẹp mắt.
Yêu A Chỉ đã thành thói quen, may đám mây cũng thành thói quen.
May xong mới phát hiện đây là áo ngủ của Hoàng thượng.
Ta ném áo ngủ xuống, xoay người ôm lấy hắn:
“Tên quan thần nào hồ đồ dám nói hoàng thượng già? Vậy liền nhổ sạch râu của hắn!”
“Hoàng thượng đang ở độ tuổi tráng niên, tiểu Hoàng tử mới vừa đầy tháng, lập Thái tử cái gì!”
“Hoàng thượng, thần thiếp tự biết hậu cung không được can thiệp vào chính sự. Nhưng Hoàng thượng mới hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, việc lập Thái tử chỉ sợ là bố cục mà người khác bày bố.”
Sau khi nghe ta nói xong, ta nhìn rõ ràng.
Vừa nãy ánh mắt của hắn còn hơi say, giờ đây bỗng chốc trở nên sáng tỏ đến đáng sợ.
Sự nghi ngờ như một hạt mầm, một khi được gieo vào lòng, sẽ nhanh chóng nảy mầm.
24.
Thấy sắc mặt u ám của hắn, ta vội vàng quỳ xuống, nói mình lỡ lời xin hắn giáng tội.
Nhưng ta biết, những lời nói lửng lơ của ta lại vô tình không mưu mà hợp với mối lo của hắn.
Dính dáng đến hoàng quyền, dù là cha con ruột thịt cũng có thể đầu rơi máu chảy.
Huống chi…
Hắn đỡ ta dậy, giọng nói đã không còn men say:
“Ái phi có tội gì? Trẫm còn phải cảm tạ ái phi đã nhắc nhở. Giờ nghĩ lại, trong triều đình này, kẻ có lòng dạ khác, e rằng chỉ nhiều chứ không ít.”
“Trẫm đến điện Cần Chính trước, ban đêm sẽ quay lại cùng nàng.”
Nhìn bóng lưng hắn rời đi, trong mắt ta lóe lên một tia âm tàn.
Sau đó, ta gọi tâm phúc đến, thầm thì dặn dò vài câu.
25.
Khi thuộc hạ của thừa tướng một lần nữa đề nghị Hoàng thượng lập Thái tử, Hoàng thượng đã nổi giận.
Nghe nói trước mặt chúng thần, Thẩm Cảnh Chi nổi trận lôi đình, trực tiếp phất tay áo bỏ đi.
Sau khi nghe xong, ta tiếp nhận hộp cơm từ bếp nhỏ, đi thẳng đến Cần Chính điện.
Đợi ở ngoài điện khá lâu, Thẩm Cảnh Chi mới tuyên ta đi vào.
Nhìn thấy những mảnh tách trà vỡ dưới sàn, ta đặt cháo hạt dẻ long nhãn trên tay xuống, giúp hắn xoa bóp huyệt đạo trên đầu.
Thấy hắn dần dần thư giãn, ta mới từ từ nói:
“Bệ hạ là minh quân của thiên hạ, vậy mà có người khiến bệ hạ phiền muộn, thần thiếp thật sự đau lòng.”
“Chuyện triều đình thiếp không hiểu. Thiếp chỉ biết phải thống nhất thiên hạ, mang lại thịnh vượng cho nhân dân.”
“Có bệ hạ ở đây, đó là phúc khí của muôn dân. Nếu ai đó không nhìn ra sự thật này, mới thực sự là vừa mù vừa điếc.”
Nghe ta nói vậy, vẻ mặt của hắn mới tốt hơn một chút.
Hắn nói ta chỉ là một nữ tử trong cung, nhưng lại hiểu được đạo lý, còn thừa tướng và những người khác lại thành hồ đồ.
Hắn nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt ta, khen ta là đóa hoa giải ngữ của hắn.
Ta nhẹ cười không nói.
Ngay sau đó, thái giám bên cạnh hắn tiến đến, dâng lên vài phong thư.
Ta lập tức quỳ an né tránh, sau lưng vang lên giọng nói tức giận của hắn:
“Trẫm không ngờ, thuộc hạ của thừa tướng lại to gan đến vậy, liên hợp với Bắc Bình Vương để cầu tình tội thần tham quan!”
“Hắn là người của thừa tướng, vậy chẳng phải là ý của thừa tướng? Thừa tướng tưởng rằng trẫm vẫn là một đứa trẻ như trước kia sao?!
“Truyền chỉ xuống dưới, tội thần Lý Dĩ Cấu lưu đày đổi thành lập tức xử trảm, tức khắc thi hành!”
“Hắn vì tội thần cầu tình, trẫm càng muốn chém đầu tội thần!”
“Trẫm muốn để thừa tướng nhìn xem, ai mới là Hoàng thượng bây giờ. Thiên hạ này mang họ Thẩm, không phải họ Từ!”
26.
Gần đây Hoàng hậu tinh thần rất tốt.
Sau khi quý phi sinh con, vì một số nguyên nhân mà ngược lại không được thánh sủng.
Trước đây quý phi kiêu ngạo, Hoàng hậu tính tình ôn hòa, không thích tranh giành với quý phi.
Nhưng giờ đây không còn sự áp bức của quý phi, nàng không ngại dùng phượng ấn trong tay, lấy lại quyền cai quản lục cung.
Phụ thân của nàng là thái sư đã qua hai triều đại, thân phận vô cùng tôn quý.
Mà người nữ nhi mà ông bồi dưỡng, tư nhiên là người hiểu biết lễ nghĩa, tính tình không thể tìm ra bất kỳ khuyết điểm nào.
Bên hiên cửa sổ Lan Trúc, nàng cầm bút vẽ tranh, khí chất thoát tục, đẹp như một bức tranh.
Thấy khuôn mặt ta đầy vui mừng, nàng khẽ mỉm cười đặt cọ vẽ xuống:
“Muội muội vẻ mặt vui mừng, nhất định là có chuyện tốt gì xảy ra.”
“Bản cung đoán xem, lão hồ ly thừa tướng lại làm Hoàng thượng không vui phải không.”
Ta nhận lấy trà từ cung nhân, mỉm cười gật đầu.
Cung nhân bên cạnh nhận lấy bức tranh của nàng, sau đó dâng lên cho nàng món nguyệt quế khô mới được tiến cống từ Mân Nam.
Thấy nàng ăn ngon lành, ta che miệng cười khẽ.
Nàng ngượng ngùng giải thích:
“Gần đây thực sự không có khẩu vị, cái gì cũng ăn không vô, cũng chỉ có món chua này mới khiến ta có chút thèm ăn…”
Nghe vậy, vẻ mặt ta vừa mừng vừa sợ, nhìn xuống bụng của nàng:
“Không lẽ tỷ tỷ có tin vui? Người có thể mời thái y đến xem thử.”
Quả nhiên, không lâu sau, trong cung truyền ra tin tức Hoàng hậu có thai.
27.
Trung cung có thai, chính là đại hỉ.
Hoàng thượng vui mừng khôn xiết, ban thưởng thêm nửa năm tiền lương cho toàn bộ cung nhân, lấy đó làm hoàng ân.
Tự nhiên, cũng có người không vui.
Vừa mới có tin Hoàng hậu mang thai, ngay sau đó lại có tin đồn về việc tiểu Hoàng tử ở cung Phượng Tê của quý phi bị bệnh.
Mặc dù phụ thân Từ Nguyệt Kiều khiến hoàng thượng ngày càng đề phòng, nhưng tình cảm xưa kia của hắn với quý phi vẫn còn, huống chi đây còn là huyết mạch của hắn.
Chỉ là, từ sau khi quý phi sinh con, hắn chưa từng qua đêm ở cung của quý phi.
Mặc dù cung nhân thầm tò mò, nhưng không ai dám nhắc đến.
Khi hoàng thượng một lần nữa vung tay áo rời khỏi cung Phượng Tê, chén trà trong cung của quý phi vỡ tan tành.
Vài tháng sau, cả cung đều lén lút truyền tai nhau.
Cặp song sinh long phượng này của quý phi không giống hoàng thượng.
28.
Hoàng hậu nghe được những lời đồn đại, không những không trừng phạt những cung nhân nhiều chuyện, mà còn điều chuyển họ đến cung Thượng Y.
Nơi đây là nơi tập trung nhiều cung nữ nhất trong cung, tin đồn như ngọn lửa lan nhanh một cách âm thầm.
Bề ngoài bình yên trôi qua nửa năm, Hoàng hậu may mắn hạ sinh hạ đích Hoàng tử.
Hoàng thượng mở tiệc linh đình trong nửa tháng, để bày tỏ ăn mừng.
Tuy nhiên, tin đồn về long phượng thai của quý phi trong cung Thượng Y ngày càng nghiêm trọng.
Rất nhanh, đích hoàng tử đầy tháng, quý phi Từ Nguyệt Kiều cũng đột ngột bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió.
Quý phi không ngờ rằng, người phản bội mình lại là Thanh Hà, người mà nàng ta tưởng rằng đã chết từ lâu.
29.
Thanh Hà liều mạng chạy đến cung của Hoàng hậu, nói rằng quý phi muốn giết nàng diệt khẩu.
Hoàng hậu nghe những gì Thanh Hà kể, lập tức sai người thông truyền cho Hoàng thượng.
Lúc này, Thẩm Cảnh Chi đang ở trong cung của ta gảy đàn.
Ta cầm chén trà thơm ngồi bên cạnh hắn, lôi kéo tay áo hắn, để hắn dạy ta cách gảy đàn cổ.
Chưa đợi hắn nói gì, cung nhân đã vội vàng đến báo:
“Hoàng thượng vạn phúc kim an, Nhu phi nương nương vạn phúc kim an.
“Hoàng hậu sai nô tài thỉnh Hoàng thượng đến điện Lai Nghi, nói có chuyện quan trọng, xin hoàng thượng định đoạt.”
Hoàng thượng liếc nhìn cung nhân, giọng lạnh lùng vang lên:
“Rốt cuộc là chuyện gì quan trọng, trẫm đang gảy đàn cũng bị quấy rầy?”
Cung nhân quỳ gối run rẩy:
“Nô tài đáng chết, chỉ là chuyện này liên quan đến quý phi nương nương.
“Cung nữ Thanh Hà bên cạnh quý phi nói, nàng ta nói quý phi… quý phi tư thông với thị vệ.”
“Nàng ta còn nói, hoàng tử và công chúa do quý phi nương nương hạ sinh, cũng không phải huyết mạch của Thẩm tộc.”
30.
Khi ta và hoàng thượng đến điện Lai Nghi, vài vị phi tần cũng đã đến, còn có cả thái y Triệu thường xuyên xem bệnh cho quý phi cũng đã ở đó.
Những phi tần này đều được hoàng hậu mời đến.
Hoàng hậu nhìn thấy ta bước vào, khẽ gật đầu.
Ta lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh Hoàng thượng, dõi mắt về phía Thanh Hà đang run rẩy.
Nàng ta quỳ xuống dưới chân Hoàng thượng, lời nói vừa cất lên đã khiến cả điện kinh hoàng:
“Hoàng thượng, nô tì muốn tố cáo chủ tử quý phi nương nương.”
“Vì muốn phục sủng, nàng không tiếc mượn giống sinh con, dâm loạn hậu cung!”