SỐNG HÀ TIỆN TỪNG ĐỒNG, GOM ĐỦ MỘT ĐÁM TANG - 6
Cập nhật lúc: 2025-07-21 21:50:29
Trưa hôm đó nhiệt độ gần 30 độ, ngất mới là lạ.
đoán chắc vì xót tiền mua quần áo, mặc mấy , nên bà cố ép mặc cho bằng .
Bà và tuy cùng tiết kiệm, nhưng cách khác.
Mẹ là nỡ ăn, nỡ mặc, đồ mua mới, bà cũng để đó đến mốc meo, hoặc lãng quên trong góc tủ.
Còn bà ngoại thì ngược : cái gì sắp hỏng thì dùng ngay, dùng là phí, ăn mặc cũng — cứ dùng cho bằng hết.
Nghe tin bà xảy chuyện, ba vội bắt taxi đến bệnh viện.
Vừa đến cổng viện, gọi điện, bảo tình hình biến — em họ nghiêm trọng, đang đẩy phòng mổ khẩn cấp.
Hóa , bà thấy chai dịch truyền của em cạn mất, tiếc tiền, lo cho em chóng khỏe, bèn nảy một “ý tưởng tồi tệ”.
Bà lén kéo em nhà vệ sinh, rót nửa chai nước máy chai truyền, pha loãng dung dịch nước muối sinh lý mà bác sĩ chuẩn sẵn.
Mẹ cũng thường pha loãng nước rửa chén, dầu gội, sữa tắm để tiết kiệm.
Việc đó trong sinh hoạt hàng ngày thì ...
trong bệnh viện, liều lượng thuốc tuyệt đối đổi.
Truyền nước máy cơ thể tức là bơm luôn cả vi khuẩn, virus, ký sinh trùng máu, dễ gây nhiễm trùng huyết.
May mà tỷ lệ tử vong của nhiễm trùng huyết cao.
Bà còn xót cháu trai ốm yếu, đem cả lọ Hoắc Hương Chính Khí Thủy (loại thuốc giải cảm đông y) của đưa cho em uống.
Bắt em uống hết một chai, vẫn thấy đủ.
Trong thùng rác, bà nhặt một hộp thuốc mới, là kháng sinh trị tiêu chảy, liền coi như báu vật, đem cho em uống.
Còn sợ uống ít đủ liều, bắt em uống hết cả hộp một lúc.
Về , bác sĩ một loạt thuật ngữ chuyên môn, chẳng hiểu mấy, chỉ là bệnh tình của em họ nghiêm trọng và phức tạp.
May mà bác sĩ cứu chữa kịp thời, giữ mạng.
Vụ “tác thao điên rồ” của bà khiến dì suýt mất con, quan hệ hai chính thức cắt đứt.
Cậu vốn là hiếu thảo, mà cũng nổi một lời bênh vực .
Bởi bàn tay nào cũng là m.á.u mủ, nhưng lúc lựa chọn.
Mẹ kẹt giữa em trai và ruột, nên về phía ai.
Cuối cùng vẫn chọn bênh .
hai con về nhà ít chuyện, khí nhạt nhẽo như nước lã.
Chúng cùng lên chuyến xe buýt trở về.
Bà ngoại bất mãn với , vì cho rằng xe buýt là phung phí.
Từ lúc lên xe đến giờ, bà lải nhải ngừng, khiến hành khách xung quanh .
“Có mười mấy cây thôi! Bà mày cần xe ?”
“Chân mày để gì? Không bộ thì cắt bỏ hết cho tao!”
“Mày còn bỏ thẳng 10 tệ thùng! Không thấy mỗi chỉ 2 tệ ?”
Vừa , bà lao lên đầu xe, cào cấu thùng tiền lẻ, lấy 2 tệ của .
Nếu 65 tuổi, bà còn 4 tệ cơ.
tài xế chẳng thèm để ý, bà đập cửa cabin cỡ nào cũng vô ích.
“Tiền ơi! Hai đồng tiền của tao!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/song-ha-tien-tung-dong-gom-du-mot-dam-tang/6.html.]
“Đồ công ty xe buýt mất nhân tính! Nuốt mất hai tệ của tao!”
Cuối cùng xe cũng dừng ở trạm gần trung tâm dưỡng lão.
Mẹ gọi xuống .
Ngay đó, ba một lời, mỗi giữ một bên lôi bà ngoại xuống.
theo .
Thì họ quyết định đột xuất, gửi bà viện dưỡng lão.
Dù bà cũng đủ tuổi .
Chuyện “nhịn tiểu dồn nước” khiến ba chịu khổ quá nhiều.
Đến mức ăn cơm với chao, bà cũng bắt chia cho cả nhà bốn cùng ăn một miếng.
Gần đây, ba gần như nuốt nổi đồ ăn, hễ thấy chất lỏng màu vàng là nôn thốc nôn tháo.
Đến cả chai dầu ăn trong bếp, cũng dám .
Vì “tinh thần tiết kiệm vĩ đại” của bà, ba chọn gói rẻ nhất.
Dù bà cũng quen sống nghèo khổ, chỗ nào tiêu tốn thêm một đồng cũng khiến bà đau như d.a.o cắt.
Viện dưỡng lão thuộc dạng rẻ nhất khu, phòng rẻ nhất là hơn chục bà già chen chúc .
Mẹ điều kiện như thế thì mềm lòng, định dắt bà về.
bà thì cố chấp đến đáng sợ.
“Trời ơi, tao mà khổ thế !”
“Nuôi lớn đứa con gái bất hiếu, trắng mắt như mày!”
“Tao để mày thiếu ăn thiếu mặc, nuôi mày lớn thế , mày đối xử với tao như ! Trời ơi khổ quá!”
Nghe đến đây, nổi trận lôi đình.
Bà bỗng bùng nổ, mắng lớn:
“Mẹ còn mặt mũi nuôi đầy đủ ?”
“Quần áo từ nhỏ đến lớn của đều là đồ lột từ xác chết!”
“Ăn uống thì đợi cả nhà ăn xong mới đến lượt ! mà đói đến mức cùng cực, móc đồ thừa trong thùng rác mà ăn?!”
Lời khiến bàng hoàng!
Biết bao chi tiết như phim chậm chạy qua đầu .
Thì , thái độ lạnh nhạt của đối với bà vì vô tâm, mà là băng giá của một đứa trẻ từng tổn thương.
Mẹ phản đối quy tắc của bà, vì quá hiểu tính khí của bà.
Việc đón bà về nhà chỉ là nghĩa vụ của một con gái.
Bà tin rằng công sinh dưỡng là trời cao.
Giờ tròn nghĩa, thì coi như xong.
dám hỏi thêm về quá khứ của , sợ khơi vết thương lòng.
“Dù nhẫn tâm cỡ nào, cũng để con gái mặc đồ của chết!”
“Sau , còn nợ bà điều gì nữa!”
Nói xong, thanh toán luôn 5 năm phí dưỡng lão, bỏ .
Đây là đầu tiên trong đời tiêu một khoản tiền lớn như mà do dự.