Sống Lại, Ngu Gì Mà Tôi Không Ly Dị - Chương 7
Cập nhật lúc: 2025-07-11 03:21:31
bật dậy khỏi giường: "Tề Sâm?! Tề Sâm ?"
Cố Huyền An khựng .
"Em điên ?! Bản em còn đang thương đấy!" Anh giữ chặt , ép giường.
"Buông ! Rốt cuộc Tề Sâm đang ở ?!"
Ký ức cuối cùng là hình ảnh Tề Sâm tháo dây an của , che chắn cho ở phía .
Sao thể như thế?
Rõ ràng kiếp cứu .
"Lâm Khanh!" Cố Huyền An vẫn chịu buông : "Em hết! Lo cho vết thương của !"
"Buông !"
Miêu Miêu vội vàng đẩy cửa bước : "Đừng lo! Người gặp chuyện trai , mà là tài xế xe tải."
sững sờ.
"Không ?"
Nước mắt kìm mà rơi xuống, Miêu Miêu nhẹ nhàng vỗ vai : "Chắc bảo vệ thôi, thương nặng hơn chút, nhưng tỉnh . Cậu đừng lo."
Cố Huyền An đang nức nở, nét mặt mờ mịt khó đoán.
Dưới sự kiên quyết của , vẫn gặp Tề Sâm.
Đầu quấn đầy băng, thấy thì nhoẻn miệng .
"May mà chúng đều …"
"Tề Sâm, nếu còn dám chuyện màng đến tính mạng , sẽ đuổi việc ."
Cậu sững sờ.
"Em... em chỉ báo đáp…"
"Những gì đáng để dùng mạng để báo đáp." nghiêm túc từng lời: " giúp là để sống, chứ để c.h.ế.t trong lúc nguy cấp."
"Em hiểu ." Một lúc , cúi đầu khẽ đáp.
Không gian im lặng một lúc.
"Cậu nếu đầu óc hỏng thì bồi thường bao nhiêu tiền ?" giơ tay, gõ nhẹ lên trán .
"Hả?" Cậu ngẩn .
"Mau khỏe mà về việc cho ." với vẻ hung dữ.
Cậu ngơ ngác một lúc, bật .
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
"Được ạ." Giọng nhẹ nhàng.
"Chị yên tâm, em nhất định để chị bồi thường."
9
ở trong bệnh viện suốt một tháng trời.
Trong tháng , dường như Cố Huyền An chút đổi.
Ngày nào cũng đến bệnh viện.
Trước đây, khi ở bên , thường là luyên thuyên ngừng.
Giờ đây chuyện nhiều với nhưng cứ lì ở đó, chuyện gì cũng cố bắt chuyện cho bằng .
Thậm chí khi giả vờ ngủ, cũng rời , chỉ lặng lẽ một lúc chỉnh góc chăn cho .
Cuối cùng, ngày xuất viện cũng đến.
Cố Huyền An đón về nhà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/song-lai-ngu-gi-ma-toi-khong-ly-di/chuong-7.html.]
Buổi tối, từ công ty trở về thì thấy đang thu dọn đồ đạc.
"Em định ?" Vẻ mặt thoáng chút bối rối.
" nghĩ nếu ly hôn thì chúng sống riêng sẽ hơn." ngẩng đầu lên, tiếp tục thu dọn hành lý.
"Lâm Khanh." Một lúc , đột nhiên gọi .
ngẩng đầu.
"Em... em khác bên ngoài ?"
10
Căn phòng lặng thinh trong chốc lát.
"Là ?" Anh khẽ hỏi.
"Anh đừng đoán bậy." .
"Trừ , từng thấy em lo lắng cho đàn ông nào như ." Không vì giọng mang chút ghen tuông.
thở dài: "Cố Huyền An, ai cũng thể thản nhiên đạp hai thuyền mà áy náy ."
"Vậy nên em vẫn còn ở con thuyền của , đúng ?" Anh khẽ .
nhíu mày.
"Chúng sắp ly hôn ."
"Anh sẽ sa thải Thải Nguyệt, em cũng sa thải , chúng sống với như đây, em?"
sững .
"Anh đang cái gì ?" cảm thấy thật vô lý: " sẽ sa thải Tề Sâm."
"Cậu quan trọng với em đến thế ?" Anh đột nhiên cao giọng.
Anh tiến lên, nắm lấy vai : "Em thích đến ? Lưu luyến đến thế?"
"Cố Huyền An, thấy đang gây sự vô lý ?"
"Anh vô lý? Anh là chồng em!"
lặng lẽ đẩy , lấy bản thỏa thuận ly hôn đưa cho .
"Cố Huyền An, nếu ký, sẽ kiện tòa để ly hôn."
Nói xong, đẩy sang một bên, ngoài đóng sầm cửa .
11
Sáng hôm , khi thức dậy, Cố Huyền An vẫn còn ở nhà.
bếp rót nước, ngờ cũng theo .
"Tối qua là quá nóng nảy, xin em."
liếc một cái.
"Hôm nay... ăn sáng món gì ?" Anh hỏi.
"Anh ăn gì thì tự , giờ bận, ăn ở công ty thôi."
"Tủ lạnh ở nhà trống luôn ."
"Ừm."
"Buổi trưa..."
"Thải Nguyệt cô vẫn luôn nấu ăn cho ."
"Không ..." Vẻ mặt thoáng chút bối rối: "Đó là vì em nấu cho nên mới ăn của cô ..."
"Không cần giải thích, ăn cơm ai nấu cũng quan tâm."