Sống Lại Ta Lên Làm Đế Vương
Chương 1
……….
Trong đêm động phòng hoa chúc, đôi mắt phò mã nhìn ta say đắm, hệt như những vì sao tỏa sáng rực rỡ:
“Cảm ơn người đã chọn thần, đời này thần tuyệt không có tam thê tứ thiếp, chỉ cần có công chúa là đủ rồi.”
“Chúng ta sẽ cùng nắm tay nhau đến bạc đầu giai lão, như chim liền cánh như cây liền cành”.
Trái tim ta như rơi vào vại mật, mềm mại đến mức ta gần như bật khóc.
Ta và phò mã đã kết hôn được ba năm và tình cảm của chúng ta vô cùng nồng nhiệt.
Chỉ tiếc là ta vẫn mãi không mang thai.
Nhưng chàng không quan tâm.
Bà bà luôn soi mói vấn đề này, nhiều lần đề cập đến việc nạp thiếp.
Bà thậm chí còn đánh thuốc mê và nhét người lên giường chàng.
Dù cho có bị hạ thuốc đến đầu óc mơ hồ, chàng cũng sẽ nghiến răng nghiến lợi đá người ra xa.
Giữa mùa đông tháng mười hai, chàng thà ngâm mình trong hồ nước lạnh còn hơn quấy rầy ta, chàng muốn ta được ngủ yên trong giấc mộng đẹp của mình.
Từ đó trở đi, khắp kinh thành đều biết rằng trưởng công chúa là bảo bối trong tim Vĩnh Định Hầu, nâng trong tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan.
Tạ Chí Nghị nâng mặt ta lên như ôm một bảo bối vô giá, nói bằng giọng rất nhẹ nhàng:
“Thanh Thanh, nàng không có con cũng không sao, ta có nàng là đủ rồi.”
Nước mắt ta chợt rơi, lòng ta chua xót mà ấm áp.
Ta nghĩ rằng chàng yêu ta rất nhiều.
Nhưng hình ảnh của một nhà ba người hạnh phúc trước mặt như đánh cho ta một cú đấ.m nặng nề.
Người phụ nữ đang nắm tay một cậu bé, tại lối ra vào của một tiểu viện chờ Tạ Chí Nghị.
Tạ Chí Nghị ôm lấy cậu bé, ánh mắt dịu dàng.
“Nàng đang mang trong mình cục cưng quý giá của ta, lại ra đây như thế này, lỡ như lạc đường thì sao?”
Hóa ra bảo bối của chàng ấy không phải là ta.
Và giọng nói chàng nghe thật dịu dàng biết bao, thậm chí còn hơn cả lúc động phòng cùng ta.
Tim ta run lên dữ dội, ta nghiến răng đau đớn.
Không ai biết mỗi tháng ta phải cho Hoàng hung một bát má.u đầu tim.
Con đường công danh thuận lợi của chàng, là do ta dùng bát má.u để đổi lấy.
Tạ Chí Nghị thậm chí còn không biết.
Hiện tại, ta cũng không còn sống thêm được bao lâu nữa.
Ta xuống xe đi về phía họ, thấy họ hoảng sợ.
Ngoại thất của chàng thực ra là em họ lớn lên cùng ta – Tề Nhạc.
Bởi vì ta, nàng từ nhỏ đã được hưởng sự đối đãi của một trưởng công chúa, còn xa hoa hơn rất nhiều hoàng tử công chúa bình thường khác.
Ta coi cô ta như muội muội ruột của mình.
Tim ta như bị nhiều mũi kim đâm vào, đau âm ỉ.
Giọng cô ta nhẹ nhàng và sợ hãi:
“Tỷ tỷ, đừng trách Tạ lang, là do ta quyến rũ chàng.”
Tạ Chí Nghị cau mày, ngơ ngác nhìn ta và vô thức siết chặt cánh tay đang ôm Tề Nhạc.
Tề Nhạc giấu nước mắt, như chợt có dũng khí, cụp mắt trách móc ta:
“Nếu không phải do tỷ ghen tị, Tạ lang đã không phải âm thầm nuôi muội ở bên ngoài.”
“Tỷ tỷ, nếu tỷ không rộng lượng cho phép muội ở cùng với Tạ lang , không lẽ tỷ muốn gánh tiếng xấu hay sao?”
“Tội ghen tị, đó là một tội lỗi lớn tỷ không biết hay sao?”
Ta cau mày nhắm mắt lại rồi lại mở ra với vẻ mặt vô cùng thờ ơ.
Ta giơ tay chỉ vào Tạ Chí Nghị, bình tĩnh nói: “Chàng có gì muốn nói với ta không?”
Chàng ta im lặng hồi lâu, ánh mắt trở nên lạnh lùng hơn, ôm bụng to của Tề Nhạc, trịnh trọng nói:
“Lý Vãn Thanh, ta muốn nạp thiếp.”
Ta tức giận nói: “Tạ Chí nghị, đồ khốn khiếp!”
Ta phun ra một ngụm má.u, chếc ở trước mặt hắn.
Trong lúc bàng hoàng, ta nghe thấy tiếng kêu chói tai của hắn: “Thanh Thanh, đừng làm ta sợ!”
Khi ta mở mắt lần nữa, ta đã được tái sinh quay lại vào bữa tiệc mùa xuân.
Hoàng huynh đang chọn một phò mã cho ta.
2
Mọi người ở kinh thành đều biết rằng Tạ Chí Nghị và ta đã tự đính ước chung thân từ lâu.
Ba ngày trước, ta đã thể hiện tình yêu với hắn trong ngự hoa viên.
Đối với bữa tiệc này, họ đã xác định rằng ta sẽ chọn hắn ta.
Tạ Chí Nghị chắc chắn, hoàng đế chắc chắn, và tất cả các quan viên và quân sự của triều đình Mãn Thanh đều rất chắc chắn.
“Hoàng tỷ, người có thể chọn người xuất sắc nhất trong tất cả nhân tài ở kinh thành. Đệ sẽ giúp tỷ chọn lựa.”
Hoàng đệ cười đạo đức giả.
Những chàng trai trẻ trong bữa tiệc đang trò chuyện và cười đùa, nhưng Tạ Chí Nghị là người duy nhất nhìn ta đầy dịu dàng.
Đôi mắt hắn kiên quyết và đầy hy vọng, mơ hồ lộ ra vẻ hào hứng.
Hoàng hậu nhẹ nhàng nói: “Hoàng muội có hứng thú với người nào không?”
Ta hơi khựng lại, mím môi và không nói gì.
Hoàng huynh hơi nhếch môi, “Muội cứ mạnh dạn nói, trẫm sẽ đồng ý.”
Mọi chuyện giữa Tạ Chí Nghị và ta đều nằm trong sự kiểm soát của huynh ấy, và huynh ấy đương nhiên mong đợi điều đó.
Ta bình tĩnh quan sát mọi người và dừng lại ở một góc khuất.
Người đàn ông vô cùng lạnh lùng, thờ ơ, im lặng uống rượu một mình trong góc.
Chàng ta có dáng người mảnh khảnh, trang phục đơn giản nhưng không thể che giấu được phong thái.
Chàng là tân Thám Hoa lang của triều đình.
Gia đình nghèo khó, ngoại hình vô cùng tuấn tú.
Ta nghĩ một lúc lâu, như vậy rất tốt.
Ta hơi nhướng mày, giơ ngón tay chỉ vào chàng ta rồi nói lớn:
“Ta muốn chọn Tân Thám Hoa lang làm phò mã của mình.”
3
Tiếng đàn, tiếng hát, tiếng cười chợt im bặt.
Mọi người đều nhìn ta.
Tạ Chí Nghị không thể tin được, vẻ mặt hiện lên vẻ thống khổ, run rẩy nói:
“Công chúa! Nàng say rượu rồi?”
Ta phớt lờ hắn và đi thẳng đến chỗ Thám Hoa lang.
“Ta có thể biết tên chàng được không?”
Đôi mắt chàng ta thâm thúy và nhàn nhạt đáp:
“Lâm Nghiên Hi.”
“Nghe hay đấy.”
“Cảm ơn lời khen của công chúa.”
“Chàng có nguyện ý làm phò mã của ta hay không?”
Lâm Nghiên Hi ngước mắt lên nhìn ta, hơi ngạc nhiên nhưng không có chút chán ghét và dường như còn chút vui mừng.
Chàng ta đứng thẳng, dáng vẻ chân thành và trả lời lớn:
“Thưa công chúa, thần nguyện ý.”
Tạ Chí Nghị còn muốn lên tiếng nhưng ta đã nói trước.
“Hoàng huynh, xin hãy ban cho muội một chiếu chỉ ban hôn cùng với Thám Hoa Lang đi ạ!”
Hoàng huynh ngồi trên cao, ta không nhìn rõ nét mặt của huynh ấy.
Thật lâu sau, huynh ấy trầm giọng nói: “Muội quyết định rồi sao?”
Đôi mắt của Tạ Chí Nghị đột nhiên đỏ hoe, giọng nói khẩn thiết và run rẩy:
“Nàng không được phép, nàng không thể làm như vậy.”
“Tạ thiếu gia, tại sao ta không được phép làm như vậy? Huynh dám làm trái lời hoàng huynh sao?”
Hắn ta nghẹn ngào nói: “Thưa công chúa, thần không dám.”
Ánh mắt hắn rất nghiêm túc, bước đến gần ta, trầm giọng hỏi:
“Tại sao, Thanh Thanh, tại sao nàng lại quay lưng với ta?”
Ta không nhìn hắn mà quay lại cầm tay Lâm Nghiên Hi, ngón tay chàng dài và đẹp.
Ta chậm rãi nói: “Ta chưa từng yêu, sao có thể nói là quay lưng được?”
Từng chữ, từng chữ đều rõ ràng.
4
Tạ Chí Nghị trông hoảng loạn và xanh xao.
“Thưa công chúa, thần không tin điều đó.”
Ta cười khẩy, kéo Lâm Nghiên Hi và quay người rời đi.
Khóe miệng Lâm Nghiên Hi hơi nhếch lên, biên độ rất nhỏ, nhưng toàn bộ khuôn mặt giống như làn gió xuân ấm áp sau khi tảng băng tan.
Rung động trái tim.
Chàng thì thầm: “Công chúa, ngài có thể nói cho thần chuyện gì đang xảy ra được không?”
Ta giật mình, lòng bàn tay có chút nóng.
Ta rụt tay mình lại.
“Xin lỗi, ta đã thô lỗ rồi.”
“Hẹn gặp lại.”
Ta bỏ chạy trong hoảng loạn.
Ngày thứ hai, ta đến Càn Thanh Cung.
“Quỳ xuống.” Giọng nói lạnh lùng của Hoàng huynh vang lên.
Ta từ từ quỳ xuống, thở ra một hơi, cuối cùng là thoát không được ngày hôm nay.
“Muội mỗi tháng chỉ có thể cầu một ân điển, muội dùng trọn ba năm chỉ đề cầu ta ban hôn cùng Tạ Chí Nghị.”
Hoàng huynh nắm lấy cằm ta, vẻ mặt không rõ ràng.
“Muội vốn không được phép kết hôn, cả đời chỉ có thể ở bên trẫm. Trẫm là xem ở ba năm mỗi tháng một chén má.u đầu tim mới miễn cưỡng đồng ý .”
“Nhưng muội lại ngay trước mặt trẫm lật lọng yêu cầu thay người .”
“Lý Vạn Thanh, muội đang giở trò gì?”
Ánh mắt ta bĩnh tĩnh không chút gợn sóng.
“Hoàng huynh, muội gả cho ai không phải cũng như vậy sao? Mỗi tháng một chén máo đầu tim muội tự dâng lên.”
“Hơn nữa, người muội chọn chỉ là một đệ tử hàn môn, không quyền không thế.”
Nói xong, ta lại bắt đầu lấy máu cho Hoàng huynh, nhưng huynh ấy chỉ lạnh lùng hất ta ra.
Trên đường rời khỏi cung điện, ta bất ngờ bị một lực rất mạnh kéo đến hòn núi giả trong ngự hoa viên.
Người đàn ông run rẩy ôm lấy ta.
Đó là Tạ Chí Nghị.
Ta đá hắn ta ra và cau mày khó chịu.
Cử động đột ngột khiến vết thương trên ngực ta chợt nhói đau.
“Tê.”
Ta khó khăn tựa vào hòn núi giả, giọng hơi run.
“Tạ thiếu gia, ngươi có biết xúc phạm trưởng công chúa là tội gì không?”
Mắt hắn đỏ hoe, miệng trắng bệch, im lặng hồi lâu.
Thật lâu sau, hắn mới mở miệng, giọng khô khốc nghẹn ngào:
“Ta còn tưởng rằng người rất được sủng ái, cầu xin Thánh thượng ban hôn thật dễ dàng.”
“Nhưng không ngờ người đường đường là trưởng công chúa tôn quý, còn phải trả cái giá đắt như vậy.”
“Cái giá…. nặng nề như vậy.”
Đôi mắt hắn đỏ hoe, nước mắt từ khóe mắt từng giọt rơi xuống mu bàn tay ta.
Nhưng ta nghĩ nó rất buồn cười.
Hắn không biết ta phải trả cái giá lớn cỡ nào thì sao?
Nếu không biết, liền có thể không nên trân trọng sao?
Bây giờ hắn đã biết rồi thì sao chứ?
Cầu xin sự tha thứ của ta sao?
Hoang đường.
Ta cau mày khó chịu.
“Tạ Chí Nghị, ngươi làm ta phát ốm!”
“Nghe cho rõ, giữa ngươi và ta không còn cơ hội, xin đừng làm phiền ta nữa.”
Ta quay lại và bỏ đi.
Hắn vẫn muốn ngăn ta lại nhưng đột nhiên bị một giọng nói trong trẻo cắt ngang.
“Tham kiến điện hạ.”
“Tỷ tỷ!”
Đó là Lâm Nghiên Hi.
Còn có Tề Nhạc ở bên cạnh hắn.
Ta cau mày, chàng ta và Tề Nhạc quen nhau khi nào?
Lâm Nghiên Hi bước đến chỗ ta.
“Thần bị lạc ở Ngự hoa viên và gặp được Tề tiểu thư chỉ đường.”
Tề Nhạc cong mày gật đầu và đứng rất gần Lâm Nghiên Hi.
Khi nhìn thấy Tạ Chí Nghị ở phía sau tôi, cô ta càng cười ngọt ngào hơn.
“Tạ ca ca cũng ở đây!”
Tạ Chí Nghị sững sờ.
Ta phớt lờ hai người họ, nắm lấy tay Lâm Nghiên Hi và rời đi.
Tạ Chí Nghị nắm lấy cổ tay ta và lấy ra thứ gì đó.
Một mặt dây chuyền ngọc bích có hình Song Ngư đang chơi đùa trong nước .
Ta đã đưa nó cho hắn,
Là tín vật đính ước của chúng ta.
Đôi mắt hắn đỏ hoe, từng giọt nước mắt rơi xuống.
“Công chúa thật sự không thích thần một chút nào sao?”
Thật sắc đau đớn,
Âm thanh buồn bã, nghe cực kỳ bi ai