Sống Lại Ta Lên Làm Đế Vương
Chương 5
21
Ta gỡ từng ngón tay hắn ra, lạnh lùng nói.
“Người mà ta không muốn nhìn thấy nhất trong cuộc đời này chính là ngươi.
“Tạ Hầu gia, xin ngươi tự trọng, nếu không đừng trách ta không khách khí!”
Tạ Chí Nghị lảo đảo, trông cực kỳ bi thương.
Ta quay lại và bỏ đi.
Sau khi Lâm Nghiên Hi vào nội các, chiến tranh nổ ra ở biên giới phía bắc.
Ta tiến cử Lâm Nghiên Hi làm người giám quân Bắc phạt.
Vì các quan chức nội các đều rất tán thưởng Lâm Nghiên Hi nên sự việc diễn ra vô cùng thuận lợi mà không gặp bất kỳ trở ngại nào.
Nửa năm sau, vào ngày lễ trường thọ của hoàng huynh, Lâm Nghiên Hi đã chiến thắng trở về.
Buổi tối tại yến tiệc, Tề Nhạc hóa trang tham dự.
Nhảy một khúc “Nghê thường vũ”, danh tiếng của nàng ta vang khắp Tử Cấm Thành.
Trên hông của nàng ta có đeo một cái túi thơm.
Đường viền màu tím bao phủ lấy mặt trăng .
Quen thuộc đến khó hiểu.
Ta cau mày.
Đây là đồ của ta.
Nói chính xác thì đây là túi thơm mà Cố Minh Hiên đưa để an ủi sau khi chàng ấy cứu ta khi ta còn nhỏ.
Sau này, khi Cố gia gặp khó khăn, cả nhà bị tịch thu, ta đã sai người đi giải cứu Cố Minh Hiên.
Ta nhét tờ giấy vào một cái túi thơm và đưa cho chàng, tờ giấy trong gói viết:
Tương lai còn dài, huynh chắc chắn sẽ ổn thôi. Xin hãy tự bảo vệ mình.”
Người đưa tin ta cử đi lại trở về nói vì thiếu gia Cố gia không biết ta là ai nên yêu cầu ta hãy giữ lại túi thơm này. Sau này chàng ấy nhất định sẽ tìm ta để báo đáp, túi thơm này sẽ là tín vật.
Ta cau mày càng sâu hơn.
Làm sao túi thơm này có thể rơi vào tay Tề Nhạc?
Tề Nhạc chỉnh lại quần áo, lắc lắc cái túi.
Lâm Nghiên Hi bên cạnh ta đột nhiên dừng lại.
Bàn tay cầm chén rượu của chàng ấy khẽ run lên.
22
Suốt yến tiệc, ăn bất cứ cái gì ta đều có cảm giác như đang nhai sáp nến.
Sau bữa tối, ta chủ động tách Lâm Nghiên Hi ra và rời khỏi cung điện.
Chàng ấy hơi cau mày nhưng không nói gì.
Đường đi rất dài và ánh trăng thật sáng.
Ta tình cờ nhìn thấy Tề Nhạc chặn Lâm Nghiên Hi lại trong ngự hoa viên.
“Lâm đại nhận, chờ một chút, ta có vật muốn trả lại cho ngài.”
Lâm Nghiên Hi dừng lại và nhìn nàng ta, vẻ mặt không rõ ràng.
Ta đã tưởng tượng ra nhiều cảnh Tề Nhạc và Lâm Nghiên Hi nhận ra nhau.
Nhưng ta không ngờ rằng nàng ta lại liều lĩnh lao tới trước mặt Lâm Nghiên Hi như vậy.
Ta núp trong bóng tối và lặng lẽ quan sát.
Lâm Nghiên Hi bình tĩnh nói: “Có chuyện gì vậy?”
“Thưa ngài, ngài vẫn còn nhớ túi thơm này chứ?”
Lâm Nghiên Hi cầm cái túi thơm lên và quan sát cẩn thận, ngón tay đột nhiên nắm chặt.
“Cô chính là ân nhân đã cứu ta năm đó sao?”
Tề Nhạc ngượng ngùng cười.
“Muội không dám nhận là ân nhân của ngài, muội chỉ không đành lòng nhìn người như ngài bị oan ức.”
Lâm Nghiên Hi không chút để ý.
“Không biết ta phải làm gì để báo đáp ân cứu mạng?”
Tề Nhạc tiếp cận Lâm Nghiên Hi và tiến đến rất gần.
“Đại nhân, trưởng công chúa là người đa tình lại bội bạc, xem nàng đối xử với Tạ Hầu gia như thế nào, ngài còn định bước theo vết xe đổ của Tạ Hầu gia sao?”
“Đại nhân, Tề Nhạc đã chờ đợi ngài rất lâu rồi. Kể từ khi chúng ta chia tay, muội vẫn luôn nhớ ngài cho đến tận hôm nay.”
Thấy Lâm Nghiên Hi không hề chán ghét, Tề Nhạc mạnh dạn nắm lấy tay chàng ấy.
“Thưa ngài, ngài đã từng nghe một câu này chưa?”
Nàng ta ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, đuôi mày cuối mắt đều dịu dàng như nước.
“Ân cứu mạng, lấy thân đền đáp.”
Nàng ta nhìn Lâm Nghiên Hi và mỉm cười.
Đầy tình cảm.
23
Tim ta chợt thắt lại.
Nhìn Lâm Nghiên Hi.
Chàng cười nhạt, ánh mắt vẫn lạnh lùng.
“Tề tiểu thư, cô nghĩ ta là kẻ ngu sao?”
Tề Nhạc sửng sốt: “Lâm đại nhân có ý gì?”
Lâm Nghiên Hi đột nhiên bó.p c.ổ Tề Nhạc, khiến mạ.ch m.á.u nổi lên.
“Giả vờ nhận công của người khác có vui không?”
Tề Nhạc hoảng sợ, muốn nói nhưng không thể.
Giọng của Lâm Nghiên Hi sắc bén:
“Một cái tín vật chỉ là vật chết, sao có thể khiến ta yêu cô được? Là do cô quá ngu ngốc hay cô cho rằng ta là đồ đần.”
Chàng ấy đẩy mạnh Tề Nhạc xuống đất.
“Nói cho ta biết, cô đã trộm thứ này từ công chúa khi nào?”
Trong lòng ta có chút ngứa ngáy.
Hóa ra chàng ấy biết tất cả mọi thứ.
Tề Nhạc ôm ngực thở dốc: “Ngươi, làm sao ngươi biết?”
Lâm Nguyên Hi khinh thường nói: “Ta có mắt hơn nữa ta đã đi điều tra mọi thứ.”
“Nếu không chịu nói thì hãy đến nhà tù của Đại Lý đi, ở trong đó tự khắc sẽ có người có thể khiến cô mở miệng.”
Tề Nhạc cự tuyệt: “Sao ngươi dám! Nếu ngươi bắt ta, ta sẽ lập tức tiết lộ cho thiên hạ biết bí mật ngươi là hậu nhân của phản thần!”
Trong mắt Lâm Nghiên Hi lóe lên ý định giế.t người.
Trước khi chàng ấy kịp ra tay, ta đã bước ra khỏi bóng tối.
“Tề Nhạc, nếu cô muốn ch.ết, ta sẽ không ngăn cản.”
“Người tới, đưa Tề Nhác áp giải vào mật lao.”
Ám vệ nhanh chóng đưa người đi mà không để lại chút dấu vết.
Ta nhìn Lâm Nghiên Hi.
“Chàng biết ta là cô gái năm đó từ khi nào?”
24
Lâm Nghiên Hi ôm eo ta và nói nhỏ:
“Thần đã biết chuyện này từ trước khi vào kinh.”
Chàng nhìn ta, ánh mắt chuyên chú.
“Thần bắt đầu điều tra từ rất sớm, sau khi biết được là người, lập tức đến Bắc Kinh tham gia khoa thi.”
“Thần chỉ hy vọng mình có thể xứng với điện hạ.”
Ta tựa vào ngực chàng, cảm thấy thật ấm áp .
Vào ngày ta và Lâm Nghiên Hi đưa ra quyết định thành hôn, Tạ Chí Nghị đã đến tìm ta.
Ta đang rót trà Lâm Nghiên Hi thì dừng lại.
“Thanh Thanh, nàng thật sự muốn cưới người khác sao?”
Ta nhắm mắt cười khúc khích, phớt lờ hắn và đưa tách trà cho Nghiên Hi, như thể không có ai khác đang nhìn.
“A Hi, thử trà thiếp pha xem.”
Lâm Nghiên Hi đặt cuốn sách trong tay xuống và uống một ít trà.
“Trà Lăng Lăng pha đương nhiên là hảo hạng.”
Hô hấp của Tạ Chí Nghị hoàn toàn hỗn loạn.
“Lăng Lăng? Nàng thực sự cho phép hắn gọi là Lăng Lăng?!”
“Lúc đó nàng nói chỉ có vú nuôi mới có thể gọi nàng bằng nhũ danh, người khác không thể, kể cả ta.”
Ta lạnh lùng nhìn hắn.
“Vậy thì sao?”
Đôi mắt hắn lập tức tràn đầy nước mắt.
“Nàng yêu hắn đến thế sao?”
Ta nói từng chữ:
“Đúng vậy, ta chỉ yêu chàng ấy thôi.”
Thực sự ồn ào.
25
Tạ Chí Nghị nghẹn ngào.
Trong mắt hắn hiện lên vẻ âm lãnh.
“Vậy nàng có biết hắn là ai không?”
Ta cau mày.
Hắn kịch liệt lên tiếng:
“Hắn hoàn toàn không phải là con trai của Lâm gia!”
“Hắn là mầm mống còn sót của Cố gia, là phản tặc.”
“Thanh Thanh, hắn lừa nàng! Chính là hắn lừa nàng!”
Lâm Nghiên Hi vẫn giữ bình tĩnh và quay lại nhìn ta: “Không thể giữ lại hắn ta.”
Vì Tạ Chí Nghị muốn vạch trần Lâm Nghiên Hi, để tránh cho hoàng huynh biết chuyện, cũng chỉ có thể để cho hắn vĩnh viễn ngậm miệng.
Nhưng ta đã có kế hoạch khác.
Ta lắc đầu: “Không có vấn đề gì đâu.”
Ta đứng dậy và nhìn thẳng vào Tạ Chí Nghị.
“Ta yêu chính là chàng ấy, bất kể chàng ấy là ai cũng không quan trọng.”
“Vậy, ngươi đã hài lòng chưa? Có thể cú.t đi sao?”
Ta cũng đã học được rất nhiều điều trong kiếp trước.
Chẳng hạn như hạ độc.
Lý Chấn thích mực, thích ăn mực nước và yêu nhất mực ở Miêu cương.
Miêu Cương còn có một loại thánh dược chữa thương gọi LenChe.
Cả hai đều không có độc.
Nhưng nếu là mực ở Miêu Cương gặp phải LenChe trong máu liền sẽ trở thành độc mãn tính.
Và không ai có thể tra ra.
Má.u người chính là vật dẫn tốt nhất cho LenChe.
Gió mạnh bên ngoài mang theo những hạt mưa bất ngờ thổi tung cửa sổ.
Lạnh đến thấu xương.
Hoàng huynh, huynh sẽ không bao giờ ngờ được đâu.
Máo ngươi cướp của ta sẽ trở thành của ngươi——
Một thanh kiếm đòi mạ.ng
27
Lý Chấn nôn ra máo và chếc.
Thái y chẩn đoán hoàng đế đột ngột qua đời vì bệnh do làm việc quá sức.
Việc đầu tiên ta làm sau khi lên ngôi là lật ngược lại vụ án của Cố gia.
Tạ gia có liên quan, Tạ gia đã giúp tiên hoàng che giấu những nhân chứng quan trọng để chứng minh Cố gia vô tội.
Cuối cùng, Tạ gia bị kết án lưu đày ở Lĩnh Nam.
Tạ Chí Nghị không chịu rời đi và cố chấp muốn ở lại trong tù.
Cuối cùng, vào ngày biết tin ta và Lâm Nghiên Hi sắp kết hôn, hắn đã nuốt vàng t.ự s.á.t.
Trước khi chet, hắn đã viết một bức thư bằng máo: Vi phu hối hận thì đã muộn.
Ta nhìn nó một cái rồi ra lệnh cho người đem đốt.
Tề Nhạc trong phòng giam bí mật cuối cùng cũng không thể chịu đựng được nữa và yêu cầu được gặp ta.
Nàng ta bẩn thỉu và chán nản, vừa nhìn thấy ta, đã bộc phát lòng căm thù.
“Ta đã có hệ thống, ta biết hết bí mật của ngươi, vì cái gì ta còn thua?”
Ta cau mày: “Ý cô là gì?”
“Ngươi không biết, ta là bị hệ thống công lược ràng buộc, nhiệm vụ của ta là cướp lấy phò mã của ngươi.”
“Hệ thống của ta có thể cho ta biết tất cả thông tin trên đời này.”
“Nhưng tại sao, tại sao ta vẫn thất bại?”
Thì ra là thế, trách không được nàng ta biết rất nhiều chuyện , còn có thể thuận lợi trộm được đồ của ta.
“Có thể là do lòng người. Lòng người khó đoán nhưng cũng là thứ đáng tin cậy nhất. Có người sẽ dao động và dễ dàng thay đổi, nhưng có người tuyệt đối sẽ không.”
Tề Nhạc cụp mắt xuống, giọng suy sụp nói: “Ta không thể t.ự sá.t được, xin hãy ban cho ta một chén rượu độ.c đi. Chết theo cách khác ta sợ đa.u.”
Ta quay người rời đi, lặng lẽ nói: “Được.”
Một năm sau, vào ngày ta hạ sinh, Lâm Nghiên Hi đã không thể chịu đựng nổi mà xông vào phòng sinh ngay vừa khi nghe thấy tiếng khóc chào đời của con gái chúng ta.
Ta nhìn đôi mắt hoa đào đỏ hoe vì khóc của Lâm Nghiên Hi, mỉm cười nói:
“Tại sao chàng khóc?”
Lâm Nghiên Hi vuốt ve khuôn mặt của ta bằng đầu ngón tay mình và nói nhẹ nhàng:
“Ta nghe thấy nàng hét lên đau đớn, nó làm ta đau lòng muốn chếc.
“Lăng Lăng, sau này chúng ta sẽ không sinh thêm con nữa, có một đứa con gái kế vị là được rồi.”
“Được.”
Ta ôm chặt chàng ấy, trong lòng tràn đầy ấm áp.
Kiếp này có Lâm Nghiên Hi làm phu quân, Là may mắn của ta.