Sống Lại Ta Ngủ Với Kẻ Thù Của Hắn - Chương 6: Sống Lại Ta Ngủ Với Kẻ Thù Của Hắn
Cập nhật lúc: 2025-07-08 22:36:34
“Bảy ngày , ngươi chôn lồng bồ câu trong Ngự Hoa Viên, nửa đêm lén truyền tin ngoài—
Thư mật , giờ đang án của trẫm.”
Ta cứng đờ.
Bất giác nhớ đến ly bạc hà từng uống sáng nay — ngọt hậu lạ thường.
Bên ngoài, tia sét xé ngang bầu trời, soi nửa khuôn mặt .
Hắn lạnh, ánh mắt sắc như dao.
“Tiên đế quả thật để chiếu chỉ lập Trấn Bắc Vương kế vị.”
Bỗng siết chặt cằm , lực mạnh như nghiền nát xương hàm.
“ thì ?”
“Dẫu cũng bại bàn tay trẫm.”
“Trẫm , Uyển nhi — ngươi trốn thoát tay trẫm!”
Bên ngoài, mưa như trút, từng hạt rơi xuống mái ngói lưu ly vang rền như tiếng trống trận.
Ngón tay dính chu sa của chậm rãi lướt qua khóe mắt .
“Giờ Mão ngày mai, kinh thành sẽ truyền tin Phó Chiêu thông đồng với Bắc Địch.”
Hắn cúi sát tai , thở lạnh như băng:
“Mà Trấn Bắc Vương của nàng…”
“Sẽ c.h.ế.t chốn chôn .”
Ta cúi đầu siết chặt nắm tay, cảm giác cổ họng siết nghẹt, dám phát tiếng động nào.
Ngọn nến trong điện gió lay động, ánh sáng hắt lên mặt hoàng đế, khiến như pho tượng lạnh lùng vô cảm.
Ngay lúc đó, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân dồn dập.
Cùng tiếng chú thái giám run rẩy:
“Bệ... bệ hạ! Đại sự nguy !”
Hoàng đế nhíu mày, mắt lóe tia bất nhẫn, lạnh giọng hỏi:
“Có chuyện gì khiến ngươi hoảng hốt ?”
Tên thái giám lảo đảo bước , quỳ sụp, trán đập mạnh nền ngọc, giọng run rẩy, đầy sợ hãi:
“Bệ hạ! Địch quân áp sát cung môn! Thị vệ sắp thể chống đỡ!”
Hoàng đế chợt sững, lạnh, ánh mắt như d.a.o quét qua thái giám run rẩy:
“Nực ! Thành trì của trẫm vững như sắt thép, địch quân thể dễ dàng công phá? Hay ngươi ai xúi giục tung tin thất thiệt?”
Thái giám run rẩy liên tục lạy, giọng khàn đặc, gần như nghẹn ngào:
“Bệ hạ minh giám! Nô tài dám vọng ngôn! Ngoài cung môn vang tiếng c.h.é.m giết, lửa bốc ngút trời, thị vệ liên tục lui bước…
Bệ hạ, xin quyết đoán!”
Sắc mặt hoàng đế dần trầm xuống, ngón tay vô thức miết lên ngọc tỷ án thư, ánh mắt lạnh lùng sâu thẳm.
Hắn dậy, tiến đến cửa điện, mạnh mẽ đẩy cánh cửa trầm hương nặng nề.
“Ầm!”
Gió mưa ùa , lạnh đập thẳng mặt.
Từ xa, tiếng hô xung trận vang rền, ánh lửa bập bùng phản chiếu nửa bầu trời đêm.
Hắn bậc thềm cao nhất, bóng lưng kiên cường tựa cây tùng, mang theo vẻ cô độc và lạnh lùng khó tả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/song-lai-ta-ngu-voi-ke-thu-cua-han/chuong-6-song-lai-ta-ngu-voi-ke-thu-cua-han.html.]
Chốc lát , bật khẽ, giọng nhỏ đến nỗi như gió cuốn :
“Không thể nào... Bắc Địch giao hẹn với , ba thành đổi lấy mạng Phó Chiêu.”
Hắn híp mắt, giọng đầy ngờ vực:
“Giờ Bắc Địch đánh tới cung môn? Chắc chắn Phó Chiêu phản bội! Hắn tạo phản!”
Ta lưng , bóng lưng kiêu hãnh đó, lòng bừng lên ngọn lửa nhiệt huyết.
Lúc hơn bao giờ hết, khao khát gặp Phó Chiêu.
Phó Chiêu, mau đến đây, một kiếm xuyên thủng tên tiểu nhân !
Ngọn lửa phẫn nộ và khao khát trong lồng n.g.ự.c bùng cháy dữ dội, nóng đến mức đầu ngón tay cũng run nhẹ.
Bên ngoài, mưa như trút, từng hạt rơi lên ngói lưu ly vang rền từng nhịp dồn dập lồng n.g.ự.c .
Bỗng hoàng đế , ánh mắt sắc như d.a.o chằm chằm .
Tựa như trong đáy mắt tia cảm xúc khó đoán — tức giận, khinh miệt tuyệt vọng?
Hắn sải bước về phía , đột ngột nắm chặt cổ tay , lực mạnh như nghiền nát xương cốt.
“Dù trẫm thất bại, tuyệt cho các ngươi thắng!”
Giọng trầm xuống, mang sát khí lạnh lẽo.
Ta kịp phản ứng thì kéo về phía cung môn.
Bước chân nhanh mạnh, gần như kéo lê chạy theo.
Mưa quất da thịt, lạnh thấu xương, nhưng lòng rực lên ngọn lửa sục sôi.
Cung môn.
Lửa cháy cao ngút, tiếng gào thét và c.h.é.m g.i.ế.c rung chuyển khắp nơi.
Khói bụi hòa lẫn mùi m.á.u tanh khiến gần như mở nổi mắt.
Hoàng đế kéo lên tường thành, từ cao xuống chiến trường hỗn độn bên .
Hắn vẫn siết chặt cổ tay , đến mức m.á.u tưởng thể lưu thông.
Ngay lúc — một bóng quen thuộc lao từ đám khói lửa.
Phó Chiêu!
Hắn giáp đẫm máu, tay cầm trường kiếm dội ánh lửa lạnh lẽo.
Ánh mắt quét qua chiến trường dừng , sâu thẳm con ngươi lóe tia phức tạp.
“Thần cứu giá đến muộn, xin bệ hạ lượng thứ!”
Giọng trầm , đầy sát khí.
Hoàng đế hừ lạnh, mỉa mai:
“Phó Chiêu, ngươi đến kịp lúc đấy.”
Phó Chiêu im lặng, chậm rãi giơ kiếm lên, lưỡi kiếm lạnh lẽo hướng thẳng hoàng đế.
Ánh mắt sắc bén, giọng lạnh như băng:
“Hoàng , đến đây là hết chuyện.”
Hoàng đế híp mắt, giọng khàn khàn nhưng vẫn oai quyền:
“Trước khi chết, — ngươi thoát khỏi Bắc Địch?”
Phó Chiêu im lặng, nhẹ nhàng đáp:
“Hoàng , còn nhớ khối ngọc bội Tiên hoàng ban thần chăng?”