Sống Lại Tôi Kế Thừa Gia Nghiệp
Chương 2
3.
Sau khi gặp Cố Hiểu Thanh, bố mẹ tôi lo lắng gọi điện cho tôi.
“Ngân Linh, con gặp đối phương chưa? Con không có chuyện gì chứ?”.
Tôi giải thích vài câu rằng tôi vẫn còn bị kẹt xe, bố mẹ tôi mới cúp máy thở phào nhẹ nhõm.
Đúng như tôi tưởng tượng, tên tổng giám đốc kia vừa bị cảnh sát đưa về đồn.
Kiếp trước tôi thuận lợi mọi bề, người nhà họ Phó đối với tôi cũng không tồi, tại Phó thị cho tôi một vị trí.
Để bảo vệ công việc kinh doanh của gia đình, cũng vì tránh bị Phó gia ghét bỏ, tôi đã loại bỏ nhiều ung nhọt của Phó thị.
Tên tổng giám đốc kia là một trong số đó.
Câu lạc bộ tôi đặt trước chính là nơi tôi phát hiện ra kiếp trước anh ta thực hiện các giao dịch mua bán mại dâm.
Câu lạc bộ bề ngoài có vẻ nghiêm túc nhưng lại cung cấp nhiều dịch vụ cho các cô gái chưa đủ tuổi vị thành niên.
Tôi đã đặt địa điểm xem mắt ở đây rồi bỏ rơi anh ta..
Tên tổng giám đốc kia không khỏi muốn trút giận.
Tôi đã báo trước cho cảnh sát, anh ta không ngờ bị bắt quả tang tại chỗ.
Trước khi về nhà, tôi đặc biệt đặt mua một ít thuốc nhỏ mắt.
Ngay khi nhìn thấy bố mẹ, tôi lao về phía họ với đôi mắt đỏ hoe.
“Dọa chết con rồi. May mà con bị kẹt xe, nếu không thì…”
“Bố mẹ ơi, con không muốn kết hôn nữa. Bố mẹ có thể đừng nhờ em gái con đối tượng cho con được không?”.
“Em gái có phải không muốn nhìn thấy con sống tốt không? Cướp đối tượng liên hôn của con rồi, lại còn giới thiệu cho con loại người này?”.
Thẩm Hân Nhã không vừa ý, cong môi bày tỏ sự không hài lòng.
“Mẹ, đừng nghe chị ấy nói bậy. Làm sao con biết tên đó là cặn bã như vậy?”
Tôi tận dụng triệt để nhắc nhở.
“Nếu không thì để con kiểm tra lý lịch của những người khác nhé?”
Thẩm Hân Nhã lo lắng.
“Bố mẹ! Ý mọi người là gì? Đó là nhân viên của Phó thị, các người không tin thì đến tìm Phó thị, liên quan gì đến con?”
Bố mẹ tôi nhìn nó với ánh mắt nghi ngờ.
“Đúng vậy nha Hân Nhã, điều tra kỹ càng mới yên tâm được.”
Phía sau bị nhìn chằm chằm đến mức nó phải phất tay áo bỏ đi.
“Lòng tốt giúp đỡ bị xem như gan lừa, tùy mọi người!”
Bây giờ không còn ai yêu cầu tôi sắp xếp một xem mắt nữa.
Thẩm Hân Nhã cũng ngừng suy nghĩ về điều đó và bắt đầu tập trung chuẩn bị cho đám cưới.
Nó muốn khoe nhẫn cưới và những thứ khác mà Phó Dung Trúc đã chuẩn bị cho nó ngay trước mặt tôi.
“Ai da, anh Dung Trúc cũng thật là, chọn cái gì cũng phải hỏi ý kiến của em trước, như vậy cũng quá quan tâm ý kiến của em rồi!”
“Em thật may mắn khi được kết hôn với một người tuyệt vời như vậy”.
Nhưng thực tế, theo tôi, đây là những điều rất bình thường.
Gia đình tôi cũng được coi là hào môn.
Nhưng chính những năm gần đây danh tiếng giảm sút mới nghĩ đến việc đi theo con đường liên hôn.
Phàm là những thứ Thẩm Hân Nhã muốn khoe, gia đình tôi đều có khả năng mua được.
Trước đây nó ngu ngốc, Cố Hiểu Thanh chỉ dăm ba câu liền dỗ dành được khiến nó muốn gả cho người ta.
Bây giờ lại càng ngu ngốc hơn, luôn cảm thấy mình mình có được phú quý ngập trời, nói toạc ra khiến bố mẹ tôi phiền không chịu nổi.
Bọn họ không chỉ ở trước mặt tôi thở dài một lần.
“Cũng không biết gả Thẩm Hân Nhã qua đó là phúc hay họa?”
Ngay cả trợ lý của tôi cũng lặng lẽ hỏi tôi.
“Quản lý Thẩm, em gái cô, ừm có phải là có điểm quá đơn thuần?”
Tôi mỉm cười không nói gì, cô ấy cũng nhanh chóng quên mất chủ đề này.
Nhờ thói thích khoe khoang của Thẩm Hân Nhã, tôi biết chính xác được nó sẽ thử váy cưới ở đâu và khi nào.
Sau đó tôi gửi tin nhắn cho Cố Hiểu Thanh.
Thuận tiện nhắc nhở.
“Tôi biết cậu không tin tôi, cậu có thể tự mình đi xem.”
Bên kia không có phản hồi, nhưng tôi biết cậu ta nghe vào.
4.
Ngày thử váy cưới.
Thẩm Hân Nhã vui vẻ đi ra ngoài, sau đó lại gọi điện cho bố mẹ tôi khóc lóc vào ban đêm.
“Bố mẹ, các người nhanh đến đi. Ở đây…đây có nhiều phóng viên quá, con không biết phải làm sao…”
Bố mẹ tôi không biết nguyên do nên gọi điện cho tôi cùng vội vã đến.
Họ không biết chuyện gì đã xảy ra cho đến khi đến cửa hàng đồ cưới.
Bởi vì Phó Dung Trúc có việc phải làm nên hắn cùng Thẩm Hân Nhã đến thử đồ cưới xong rồi vội vã rời đi.
Kết quả nó xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bị Cố Hiểu Thanh lấy mất tấm thân xử nữ.
Không những vậy, Cố Hiểu Thanh còn truyền miệng khắp nơi.
Cố Hiểu Thanh vừa thấy bố mẹ tôi tới, lập tức quỳ xuống trước mặt họ.
“Bố vợ mẹ vợ, Hân Nhã đã là người của con rồi, chúng con tình đầu ý hợp…”
“Chát!”
Bố tôi tát thẳng vào mặt cậu ta không thương tiếc.
“Ai là bố vợ của mày?!”
Cố Hiểu Thanh còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng bị bố tôi lại lạnh lùng chỉ đạo vệ sĩ bước tới, tách các phóng viên ra.
“Bảo họ biến đi. Tất cả ảnh và video xóa đi.”
Một vài người trong chúng tôi vội vã đến phòng khách trên tầng. Màu đỏ chói trên ghế sofa khiến mọi thứ trở nên rõ ràng.
Thẩm Hân Nhã đang khóc đến khó thở.
Bố tôi tức giận đến mức tát vào mặt nó lần nữa.
“Đừng khóc nữa!”
“Ta nói tại sao mày lại đồng ý kết hôn. Hóa ra còn có chiêu lớn hơn?!”
“Mày định đem Thẩm gia đặt ở đâu? Mày muốn hại giết Thẩm gia à?!”
Cố Hiểu Thanh đi theo cố gắng đứng trước mặt nó, bất mãn nhìn bố tôi.
“Chú à, Hân Nhã dù sao cũng là con gái ruột của chú, sao chú có thể đối xử với cô ấy như vậy?” “Muốn trách cứ trách con. Đừng trút giận lên Hân nhã.”
Vừa nói cậu ta vừa định ôm Thẩm Hân Nhã.
“Hân Nhã, đừng lo lắng, anh sẽ chịu trách nhiệm và sẽ bảo vệ em.”
“Em đã là của anh rồi, Phó gia sẽ không bao giờ ép em gả cho cái tên Phó Dung Trúc đó nữa.”
“Anh thì biết cái gì?!”
Thẩm Hân Nhã ngừng khóc và đẩy Cố Hiểu Thanh ngã xuống đất.
Nó đối với Cố Hiểu Thanh nằm dưới đất đấm đá, bóp cổ cậu ta, muốn cậu ta biến mất ngay lập tức.
“Tôi bảo anh cút ra ngoài, sao anh lại tới đây?! Anh đây là không muốn nhìn thấy tôi sống tốt lên có phải không?”.
“Nếu không phải anh đánh thuốc mê tôi, nếu không phải vì anh, liệu tôi có như thế này không?”
“Nếu anh Dung Trúc không cưới tôi nữa, tôi sẽ xử đẹp anh!”
“Hân Nhã…”
“Cút đi!”
Cha mẹ tôi thờ ơ nhìn cảnh này, vẫy tay gọi vệ sĩ kéo Cố Hiểu Thanh đi.
Thẩm Hân Nhã nắm lấy tay áo của bố tôi và khóc nức nở.
“Bố ơi, xin hãy giúp con, con muốn gả cho anh Dung Trúc.”
“Con, con có thể làm giả màng, chỉ cần bố có thể phong tỏa tin tức.”
“Anh Dung Trúc chắc chắn sẽ không trách con đâu.”
Bố tôi lạnh lùng gạt tay nó ra.
“Ta chỉ có thể gắng hết sức để kiểm soát việc này lan rộng ra. Nếu như bị nhà họ Phó trách cứ, mày liền cút ra khỏi cửa nhà này đi.”
Trong mắt Thẩm Hân Nhã hiện lên vẻ oán hận, nhưng nó chỉ có thể mỉm cười gật đầu.
Mẹ tôi vỗ tay tôi và thở dài.
“Mẹ cứ tưởng em gái con đã nghĩ thông suốt, kết quả vẫn ngu ngốc như vậy.”
Tôi gật đầu, không trả lời.
Hiện tại vấn đề không phải là nhà họ Phó có khả năng tiếp nhận nó hay không.
Mà là vấn đề mặt mũi của hai gia đình.
Ngay cả khi nhà họ Phó thực sự chấp nhận nó, cuộc sống của nó cũng sẽ trôi qua không dễ dàng.
Không ngoài dự liệu, liền tính gia đình tôi cố gắng ngăn chặn các tin, video, và hình ảnh bị rò rỉ.
Vẫn có một số tài ẩn đã để lộ nội dung liên quan.
Điều này bất ngờ đẩy Thẩm gia và Phó gia vào đầu sóng ngọn gió.
Hầu hết các cuộc thảo luận đều xoay quanh việc tại sao Thẩm Hân Nhã một cô gái nhỏ lại bị người ta tính kế như vậy?
Và liệu nhà họ Phó có chấp nhận cưới một chiếc giày rách như cô?
Rất nhanh có người tiết lộ ra Thẩm Hân Nhã là một kẻ có não yêu đương, từng bỏ trốn cùng Cố Hiểu Thanh để đào hôn.
Vì không có tiền, không chịu được khổ nên mới quay về Thẩm gia, bất đắc dĩ phải liên hôn.
Hiện mọi người đều hiểu rõ, liền thay hai gia đình bênh vực.
“Nói thật, nếu có đứa con gái có đầu óc yêu đương như vậy thì chắc tôi sẽ tức chết mất.”
“Nhà họ Phó cũng quá thảm rồi, bị người phụ nữ như vậy xoay quanh.”.”
“Nghe nói ngày đó Phó Dung Trúc đến nước M để bán đấu giá một chiếc vòng cổ cho cô ấy, vậy mà cô ta lại lừa gạt người ta.”
“Người đàn ông thâm tình này đưa cho tôi thì tốt rồi, tôi sẽ không bao giờ để anh ấy thất vọng!”
Tin tức này là Phó gia và Thẩm gia cùng nhau thông qua đưa ra.
Hai gia đình bàn bạc suốt đêm, cuối cùng quyết định hành động này.
Tóm lại, hai gia tộc đã từ bỏ danh tiếng của Thẩm Hân Nhã và duy trì địa vị lẫn danh tiếng của mình.
Thù lao dành cho nó chính là Phó Dung Trúc sẽ vẫn cưới nó.
Về việc Thẩm Hân Nhã có đồng ý hay không? Không có ai để ý!
Có một thời gian, Phó Dung Trúc được cư dân mạng mệnh danh là “thâm tình”.