Sống Lại Vào Ngày Kết Hôn, Tôi Quyết Định Không Cưới - Phần 3
Cập nhật lúc: 2025-07-29 21:46:22
Một giáo viên nam bên cạnh chịu yên : "Em là con gái hổ như , còn để khác ?! Chẳng em dây dưa với khác, cho nên trong hôn lễ bỏ chạy theo khác ? Thành phố của chúng lớn như , sự việc truyền khắp nơi , cần đơn tố cáo chúng cũng ."
"Đơn tố cáo ạ?"
"Em định gì?"
"Báo cảnh sát."
___________________
Vị giáo viên đó càng vô cùng tức giận : “Em tự kiểm điểm bản , khác sự thật mà em còn báo cảnh sát ?”
“Người khác? Thầy đó là ai ? Đó là chồng sắp cưới ban đầu của em! Thầy nghĩ xem việc hợp lý ?”
Nam giáo viên đó khinh thường : “ Giám đốc Dương truy cứu việc em bôi nhọ trong hôn lễ của mà giờ em tố cáo ."
Giám đốc Dương?
Lửa giận trong lòng dần dịu .
Làm thể quên rằng Dương Gia Đào là Giám đốc của Sở Giáo Dục chứ và tất nhiên, những việc trong hệ thống giáo dục ít nhiều gì cũng quen .
Người cố vấn cố gắng an ủi : "Thư Nguyệt, chuyện qua , đơn tố cáo đó phía nhà trường xử lý , em đừng lo nữa…"
Tất cả bọn họ đều đang cố gắng bảo vệ danh dự của nhà trường và Dương Gia Đào.
nắm chặt những bức ảnh kh.ỏa th.ân trong tay.
Đây là bằng chứng cuối cùng của .
"Em hiểu ."
bình tĩnh rời khỏi văn phòng như thể nãy giờ cuộc tranh chấp nào xảy .
Lẽ nghĩ đến việc Dương Gia Đào sẽ bỏ qua cho khi bỏ chạy khỏi hôn lễ và còn bóc trần việc giả dối của .
kết thúc buổi học hôm nay sự bàn tán và chỉ trỏ của các bạn cùng lớp.
Khi kết thúc tiết học cuối cùng, cảm giác như bản kiệt sức về mặt thể chất lẫn tinh thần.
Trời mùa thu xanh thăm thẳm, gió chiều thổi nhè nhẹ. Con đường dài tăm tối phía soi rọi bởi ánh đèn đường mờ mờ ảo ảo.
Bước cổng trường, thấy bóng dáng quen thuộc xa xa.
Nhiếp Khải mặc một chiếc áo khoác dài màu đen, một chiếc mô tô và hếch cằm lên khi thấy .
từ từ tiến và nhận điều bất thường :
"Sao mặt em buồn thế?"
lắc đầu : "Không chuyện gì ."
Anh chằm chằm một lúc, hỏi câu nào nữa mà leo lên xe mô tô, vỗ vỗ phía :
"Leo lên, trai đưa em hóng gió."
đội mũ bảo hiểm đưa trèo lên yên nhưng nên để tay ở .
Anh bất ngờ kéo tay để lên eo , giọng ngân nga của truyền từ mũ bảo hiểm :
"Ôm chặt."
Tim đập nhanh, hai má nóng bừng.
Khoảnh khắc chiếc xe lao với vận tốc đáng kinh ngạc, vô thức ôm chặt hơn.
Siết chặt vòng eo eo hẹp cánh tay, mơ hồ cảm nhận cảm giác ấm nóng như lửa đốt.
Anh chạy một vòng dọc theo rìa của thành phố và cuối cùng dựng một cây cầu.
Đây là cây cầu nổi tiếng trong thành phố trong truyện cổ tích và đây là nơi mà nhiều cặp đôi chọn địa điểm hẹn hò.
nghĩ Nhiếp Khải đang cố tỏ lãng mạn thế nhưng cạnh một lúc lâu, vẫn im lặng tiếng nào.
đầu định gọi thì thấy đang với vẻ mặt ngập ngừng.
"Kiều Thư Nguyệt."
sửng sốt một lúc vì hiếm khi gọi cả họ tên .
Chẳng lẽ Dương Gia Đào chuyện đó với ?
" Có chuyện gì ?"
Anh l.i.ế.m môi và lấy thứ gì đó từ trong túi.
Đột nhiên, quỳ một chân xuống mặt , chậm rãi mở chiếc hộp trong tay.
Đó là một chiếc nhẫn kim cương.
"Kiều Thư Nguyệt." Anh gọi tên với giọng điệu chậm rãi, nghiêm túc. "Gả cho ?"
Thấy im phản ứng một lúc lâu, cho rằng dọa sợ nên tiếp tục : "Nếu như em nguyện ý rời khỏi hôn lễ của theo , nhất định sẽ khiến em thất vọng. Có lẽ bây giờ thể cho em một cuộc sống nhưng hứa, trong tương lai, những gì khác , em cũng , những gì họ , em sẽ …"
Người đàn ông mặt vẫn giữ nguyên tư thế quỳ xuống đó, càng càng hăng như thể mệt.
Sẽ là dối nếu bản cảm động nhưng lúc , trong tâm trí hiện lên những hình ảnh của mà Dương Gia Đào dán lên, kể cả những bức ảnh kh.ỏa th.ân đó.
những bức ảnh đó chụp lúc nào và trong tay còn giữ những thứ nào khác .
Đây là một quả b.o.m hẹn giờ với nên lúc , thể đưa bất cứ hứa hẹn gì với cả.
"Nhiếp Khải." khẽ gọi .
Anh ngẩng đầu lên. Một giờ từng sợ hãi nhưng giờ phút , trong mắt đều lộ đầy vẻ căng thẳng.
"Em hiện tại…" hít thật sâu "Không thể gả cho ."
Cơn gió đêm thổi từ hồ tới mang theo lạnh thấu xương.
Ánh sáng trong mắt dường như dập tắt ngay lập tức.
Rất lâu , mới hỏi : "Tại ?"
Đây đều là ân oán giữa và Dương Gia Đào và liên lụy tới chuyện nên trả lời thẳng :
"Anh cho em một chút thời gian, ?"
Anh chằm chằm một lúc lâu : "Được ."
5.
Có thể vì chuyện đào hôn khiến bọn họ hổ nên từ lâu, ba liên lạc với .
Nhiếp Khải dường như để tâm tới việc mới từ chối lời cầu hôn của nên khi định về trường tìm chỗ ở, ngăn và hỏi : "Cái gì, định chạy hả?"
"Không . Em chỉ thấy sẽ thuận lợi hơn nếu ở trong trường."
Anh cúi ép góc tường : "Kiều Thư Nguyệt."
"Hả?" Mặt nóng bừng.
"Chúng ôm hôn ngủ chung với một chiếc giường, em xem, mối quan hệ của chúng hiện giờ là gì?"
Mặt càng lúc càng nóng, lắc đầu .
Anh tức giận nhếch khóe miệng : "Là hôn phu."
"Em là vị hôn thê của . Hiểu ?"
Cuối cùng, sự kiên quyết của , đành thỏa hiệp là sẽ ở trường các ngày trong tuần và sẽ về ở nhà cuối tuần.
Trong trường, những tin đồn về cũng dần lắng xuống. Ngoại trừ thỉnh thoảng vài chỉ trỏ khi thấy thì hầu hết gì ảnh hưởng đến cuộc sống của .
Đã trải qua tất cả thăng trầm ở kiếp nên những việc đối với là gì cả.
chỉ cần chăm chỉ học hành, thuận lợi lấy bằng nghiệp bắt đầu dấn con đường giảng dạy mà bản yêu thích. Kiếp , nhất định sẽ lập sai lầm cũ để trở thành một phụ nữ ở nhà nội trợ và ăn bám khác. Đồng thời, cũng cố gắng nhớ các sự kiện trả qua ở kiếp .
Ở kiếp , sự giúp đỡ của gia đình mà Dương Gia Đào trở thành giám đốc Sở Giáo Dục khi còn trẻ.
Trong mắt , là địa vị cao, hiền lành, là một chồng , một đàn ông đáng tin cậy.
Mãi đến , Chu Anh Anh, cô gái mặc váy trắng tới dự hôn lễ khi đó ôm một đứa bé đến nhà thì mới rõ bộ mặt thật của .
Có một đứa con ngoài giá thú khi kết hôn và khi kết hôn vẫn tiếp tục ngoại tình.
nhắm mắt và cố gắng nhớ cảnh tượng Chu Anh Anh đến nhà ầm lên.
Lúc đó, sốc, hổ thậm chí còn tức giận và nghĩ rằng cô đến đây để đòi một danh phận nhưng rõ cô đến đây gây sự vì lý do gì.
mơ hồ nhớ rằng hình như cô đề cập đến vấn đề tiền bạc và những phụ nữ khác.
Nói cách khác, lúc đó Dương Gia Đào chán cô và đang qua với Tiểu Tứ và Tiểu Ngũ nào đó nên cắt phí sinh hoạt của cô và con trai.
Cô l..m t.ì.n.h nhân nhiều năm như , nếu thực sự tuyệt vọng thì chia tay Dương Gia Đào.
Cho nên ở hiện tại, chỉ Chu Anh Anh mới thể vạch trần bộ mặt giả tạo của Dương Gia Đào cho cùng .
Thế nhưng, đối với phụ nữ vì tình yêu mà thể chấp nhận l..m t.ì.n.h nhân nhiều năm như , cô thể dễ dàng vạch trần Dương Gia Đào ?
Không , tất cả thứ đều chờ thời gian.
hỏi thăm cửa hàng quần áo mà Chu Anh Anh đang việc chọn một buổi chiều thứ Sáu đến gặp cô .
Nhìn thấy , cô rõ rằng sửng sốt nhưng nhanh trở bình thường.
Trong bức ảnh "gia đình ba " mà cô bí mật gửi cho , mặt cô che khuất nên vì , cô lẽ nghĩ rằng cô là ai.
"Cô là Kiều Thư Nguyệt? Cô đến để mua quần áo ?"
Cô với nụ nở môi, tác phong giống với đang tiếp khách hàng.
chằm chằm cô cho đến khi nụ dần biến mất mặt cô .
"Cô ?" Giọng điệu của cô dần mất sự kiên nhẫn.
: " nhớ hình như cô đến dự đám cưới của ."
"Ừm… chuyện gì ?"
"Vậy thì cô chắc xem bức ảnh mà đưa cho cùng coi đúng ?"
Cô mím môi : "Ừ."
" vì mà thai phụ chỉ lộ nửa khuôn mặt thế nhưng, cảm giác đó chút giống cô."
Phản ứng của cô giống như một con mèo giẫm đuôi : "Cô ăn bậy bạ gì !?"
Có thể nhận rằng giọng của bản khá lớn, cô vội xung quanh hạ giọng : "Xin , cô đang gì. còn đang , nếu cô việc gì nữa thì mong cô thứ cho ."
Nói xong, cô xoay rời để đón tiếp những khách hàng khác.
Có vẻ như khá khó để đột phá trực tiếp từ cô .
Bước khỏi trung tâm thương mại, bắt xe buýt về nhà Nhiếp Khải như hứa.
Trên đường , nghĩ biện pháp để đối phó với Dương Gia Đào.
Khi về đến cửa hàng của Nhiếp Khải, thấy đang cửa, đối mặt với một nhóm .
Kẻ cầm đầu bên ai khác là em trai , Kiều Thừa Hoa.
Lúc , nó đang gào ầm lên : "Nhiếp Khải, mày đúng là phế vật, dụ dỗ phụ nữ xuất từ gia đình giáo dục để đào hôn theo mày bỏ trốn, thanh danh của chị tao mày hủy hoại ."
Thật kỳ lạ và buồn khi Kiều Thừa Hoa những lời vẻ như đang quan tâm đến .
bước lên phía : "Là chị tự nguyện rời , liên quan gì đến cả."
Nhìn thấy , Kiều Thừa Hoa vội vàng lên nắm tay nhưng tránh sang một bên.
Nó hổ nên dừng một chút, đó : "Chị, khi chị rời thì ba ốm nhiều, sắc mặt cũng . Chị chuyện nên em đến đây tìm chị. Chị về nhà với em mau xin hai họ…"
Khi đang thắc mắc là từ khi nào mà nó quan tâm tới gia đình thì nó tiếp : "Xin Gia Đào thì hơn…"
Ồ, thì nó đợi ở đây vì việc .
phì : "Xin ?"
"Phải . nên quỳ xuống dập đầu xin họ, rằng điều. Không chịu trèo cành cao, cho họ con rể quý phái, sang trọng và còn để cho con trai họ mất việc?"
Trong nháy mắt, sắc mặt Kiều Thừa Hoa tối sầm .
Thế nhưng nó vẫn cố chấp khuyên : "Chị, chúng là chị em ruột. Chị cứ chuyện ầm ĩ lên khiến nhà rối tung hết cả."
"Rối tung? Cái khác thì nhưng nếu việc gì lẽ cũng ghét đúng ? Xin , nhưng quan hệ chị em với ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/song-lai-vao-ngay-ket-hon-toi-quyet-dinh-khong-cuoi/phan-3.html.]
Nó nhịn nữa bèn nghiến răng tát : "Con khốn khiếp."
vô thức nhắm mắt thế nhưng một tiếng hét đau đớn mặt.
Kiều Thừa Hoa Nhiếp Khải một cước đá ngã lăn mặt đất.
"Gian phu dâm phụ." Nó chỉ đám đàn em phía : "Lên đánh họ."
Nhiếp Khải trầm sắc mặt xuống khiến đám phía dám động đậy.
"Lên ." Kiều Thừa Hoa rống to.
Lúc , kẻ cầm gậy gỗ ngập ngừng tiến lên.
Kết quả là, gậy còn kịp vung Nhiếp Khải nắm cổ tay, đá một cái bụng, ngã xuống đất kêu gào còn cây gậy văng xa.
Nhìn cảnh tượng đó, những khác càng dám lên.
Kiều Thừa Hoa hét ầm lên thế nhưng vẫn một ai dám di chuyển.
Thấy tình hình , nó quan tâm đến việc lệnh cho khác mà nhặt lấy một chiếc xô đựng gì đó tạt về phía chúng .
Nhiếp Khải nhanh tay lẹ mắt kéo tránh .
Thế nhưng vẫn chậm nửa nhịp, nửa dính sơn.
Màu sơn đỏ tươi chói như máu, nhỏ từng giọt xuống từ góc áo .
Còn thì bình an vô sự đằng lưng .
Chỉ trúng một giọt ở trán.
Nhiếp Khải và thấy vệt sơn đó trán .
Bầu khí đang náo nhiệt bỗng trở nên yên tĩnh và thể cảm nhận thứ dường như đang mất kiểm soát.
Anh từ từ bước tới, nhặt lấy cây gậy của kẻ , từng bước tiến về phía họ.
Chiếc áo khoác đầy vết sơn đỏ khiến trông như một ác ma.
Không là từng thấy phát điên.
Trực giác bảo rằng điều gì sắp .
vội vàng kéo tay : "Nhiếp Khải…"
Anh dường như bình tĩnh , cúi xuống . Khuôn mặt u ám của dịu xuống nhiều :
"Không , đừng sợ."
Kiều Thừa Hoa vẫn mới thoát chết, tiếp tục gào ầm lên: "Thằng khốn, mày thể cướp vợ của khác."
Nhiếp Khải liền sang nó. Trong mắt hiện đầy vẻ sát khí.
Kiều Thừa vội vàng ngậm miệng, tiếp tục gào lên nữa. Nó liền gọi mấy thằng đàn em , chửi vài câu xong bỏ .
Sau khi họ rời , nhận rằng lòng bàn tay Nhiếp Khải đổ đầy mồ hôi.
Thiếu chút nữa thôi, lao lên .
từ từ buông tay , đầu bỗng truyền tới giọng : "Anh xin ."
ngơ ngác : "Sao xin ?
Ngược , nên xin là mới đúng.
Việc cố gắng ngược quỹ đạo của cuộc đời mà mang đến cho nhiều rắc rối.
"Bởi vì…" Anh nhẹ nhàng lau vết sơn trán " Anh bảo vệ cho em, thật xin ."
chợt sững .
Rõ ràng là cả dính đầy sơn, còn , ngoại trừ một chút sơn trán thì còn đều sạch sẽ.
bao giờ quan tâm như thế .
Khi còn nhỏ, ba luôn yêu thương Kiều Thừa Hoa mà bỏ mặc , bản lớn lên thì hiểu chuyện nên cưới nhầm một chồng cặn bã, cả đời lãng phí trong một gia đình gia trưởng. Mãi đến khi hấp hối, một nào đó nắm chặt lấy tay và với rằng quan trọng với nhường nào.
Giờ đây, đang mặt .
chớp mắt, mũi đau.
chậm rãi đưa tay ôm lấy , xung quanh ngập tràn mùi hương quen thuộc khiến an tâm.
nhắm mắt : "Em xin ."
Xin vì em bao giờ nhận thấy tình yêu dành cho em ở kiếp .
Em xin , đến tận bây giờ em mới nhận , tình cảm em dành cho là sự ơn báo đáp mà là :
"Em yêu ."
Nhiếp Khải sững một lúc ôm :
"Anh cũng yêu em."
6.
Sau khi nhà, Nhiếp Khải đồ tắm rửa, đó dẫn ăn.
Trước khi ngủ buổi tối, chợt cảm thấy lo lắng…
Không xảy chuyện gì …
Tuy nhiên, khi đẩy cửa bước phòng ngủ, nhận rằng trong phòng lúc chỉ một chiếc giường đơn nhưng từ khi nào thêm một cái, trông giống phòng tiêu chuẩn ở khách sạn.
Chỉ là hai chiếc giường , một cái thì ở bức tường phía Đông, một cái thì ở bức tường phía ở Tây, cách xa .
Thấy ngẩng , Nhiếp Khải liền về dáng vẻ vô liêm sỉ :
"Sao nào, em còn ngủ chung giường với trai ?"
Hai má ửng hồng.
Một bàn tay to lớn xoa xoa đầu :
"Yên tâm nào, sớm muộn gì trai cũng sẽ thành của em."
đỏ mặt đẩy tay và leo lên giường ngủ một .
Có lẽ vì quá mệt mỏi nên lâu , chìm giấc ngủ.
Trong lúc đang mơ màng, thấy tiếng động lầu bèn giật tỉnh giấc.
nhỏ giọng gọi : "Nhiếp Khải."
Không ai trả lời.
Mượn ánh sáng từ ánh trăng, nhận giường trống .
Có lẽ vệ sinh?
đèn hành lang bật ở nên mò mẫm xuống tầng tới nơi phát âm thanh.
Dưới lầu cũng tối đen như mực, chỉ ở sô pha một chấm đỏ nhỏ đang nhấp nháy vụt tắt.
thở phào nhẹ nhõm.
"Nhiếp Khải."
Nghe tiếng , vội dập tắt điếu thuốc và bật một cái đèn nhỏ bên cạnh.
Trong ánh sáng lờ mờ, thấy những vệt m.á.u khô khóe miệng .
Cho rằng lóa mắt, tiến lên hai bước thì phát hiện chỉ khóe miệng mà ở chân mày và hai bên tai cũng vết máu.
"Anh mới đánh ?"
Anh cúi đầu vân vê điếu thuốc im lặng .
"Anh đánh Kiều Thừa Hoa?"
Anh hít sâu một , ngã xuống sô pha, ngẩng đầu : "Ừm."
tức giận nhưng vẫn cố kiềm chế : "Sao với em?"
Anh trả lời.
"Kiều Thừa Hoa cả ngày đều lêu lỏng với đám học sinh gì. Tụi nhỏ đánh , lỡ thương thì ? Cứ cho là một đánh giỏi nhưng dù đánh đến cỡ nào thì họ cũng sẽ kéo đến mười hai mươi thoát đây?"
Nhiếp Khải ngậm điếu thuốc trong miệng, tay cầm bật lửa, dừng một chút bỏ xuống, : "Thực xin ."
"Em xin , tại em quá xúc động. Em chỉ hy vọng gì giấu em. Nếu việc gì thì chúng cùng bàn bạc."
Bầu khí yên lặng trong vài giây.
Nhiếp Khải đồng ý. Sau đó : "Anh cũng ý kiến giống ."
sửng sốt trong giây lát.
Nguyệt
Anh chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh sáng ấm áp từ chiếc đèn bàn, con ngươi đen láy của càng vẻ sâu hơn: "Vậy ở trường em xảy chuyện gì, thể ?"
Vì lý do nào đó mà lúc , tâm hồn như cánh bèo đang trôi dạt của dường như tìm thấy chỗ dựa. Một cảm giác ấm áp thuộc khiến an tâm đang vây xung quanh .
Mũi nghẹn và cúi đầu xuống.
Nước mắt mất kiểm soát.
Sau khi sống , khi chính ba đẩy xuống hố của vực thẳm, khi Dương Gia Đào đăng những tấm ảnh đó lên, cũng rơi một giọt nước mắt nào và ngay cả khi giáo viên trường mắng, càng để một giọt nước mắt nào rơi xuống.
lúc , .
Nhiếp Khải như một đứa trẻ sai việc gì. Anh vội vàng dậy, điếu thuốc ngậm trong miệng rơi từ bao giờ.
"Anh sai . Là của , em đừng nữa, ? Điều gì cho vợ thế, em thể với …"
Lần đầu tiên thấy từ "vợ" , quên cả nước mắt, ngượng ngùng đẩy : "Ai là vợ ?"
Không ngờ, đột ngột kéo ôm lòng, nhếch miệng : "Ngại gì chứ, sớm muộn gì thì cũng gọi thôi."
cuộn vòng tay ấm áp của , cảm thấy trái tim đang dần sưởi ấm.
với sự thật, nhưng nghĩ, nếu cho xem những bức ảnh kh.ỏa th.ân mà thậm chí nó chụp thời điểm nào, liệu phật lòng ? Có nghĩ là phụ nữ vô kỷ luật ?
đến hiện tại, chỉ thể tiến về phía .
đưa Nhiếp Khải trở phòng ngủ, lấy những bức ảnh kh.ỏa th.ân nhàu nát , kể cho bộ câu chuyện.
Trong suốt quá trình, nghiến chặt răng, hai mắt đỏ ngầu.
sợ rằng trong lúc nóng nảy, sẽ chuyện gì đó dại dột bèn cần tay : "Em nhất định sẽ trả thù Dương Văn Đào nhưng sẽ trả thù bằng nắm đấm. Em cách riêng của , tin em. Hơn nữa…"
dừng một chút : "Nếu thấy thoải mái, thể cho em , em loại thích đeo bám khác."
Nhiếp Khải cả kinh : "Ý của em là?"
sững sờ giọng điệu nghiêm khắc của : "Thì là…"
"Kiều Thư Nguyệt" Anh gọi tên từng chữ một. "Sự xuất hiện của những bức ảnh lên điều gì khác ngoại trừ việc em là nạn nhân. Những suy nghĩ của đến c.h.ế.t cũng sẽ đổi."
Trái tim sưởi ấm ngay lập tức.
lên điều gì đó. giờ phút , nghẹn ngào đến mức thể lời nào.
Nhiếp Khải ở đầu giường, nhẹ nhàng vỗ lưng giúp xoa dịu cảm xúc.
"Em bất kỳ suy đoán nào về bức ảnh ?"
Thứ nhất, thể loại trừ việc tấm ảnh chụp lúc còn thức. Thứ hai, nền ảnh là mấy tấm ga trải giường màu xanh.
thể rõ màu sắc của tấm ga ánh đèn, nó mờ nhạt, lẽ là màu xanh nhạt.
Trong lòng một dự đoán.
"Hẳn là Kiều Thừa Hoa."
Nhiếp Khải .
"Em sống ở bất cứ nơi khác trong thời gian . Tình cờ là em cũng một tấm ga trải giường cùng màu xanh nhạt với nền . Bức ảnh thể chụp trong lúc em đang ngủ trong phòng . Ngoại trừ Kiều Thừa Hoa, ai thể chuyện ."
Nhiếp Khải dừng vài giây : "Chuyện sẽ điều tra rõ ràng. Em yên tâm , sẽ bốc đồng chuyện gì dại dột . Anh chỉ cho kẻ ác nhận sự trừng phạt thích đáng thôi."
Nói xong, hôn nhẹ lên trán :
"Vậy thì đêm nay, chúng một giấc mơ , nhé?"