Song Quy Yến
Chương 4
10
Tôi bắt đầu điều dưỡng cơ thể cho Sở Tự.
Giữa mùa thu, tin trắc phi của thái tử có thai truyền ra.
Có vết xe đổ, lần này hoàng hậu cẩn thận hơn, phái nữ quan trung cung tới chăm sóc Sở Tư, lại điều tra toàn bộ đông cung, thanh trừ toàn bộ người và vật khả nghi.
Hoàng hậu nghe nói tôi tinh thông y thuật, bèn lệnh tôi vào đông cung chăm sóc chị, còn bảo chị em ở chung sẽ khiến chị có tâm trạng vui vẻ hơn.
Vì không giữ được đứa con lần trước nên lần này Thái tử lại càng chờ mong hơn.
Thái tử phi và đám mỹ nhân từng chứng kiến kết cục thảm thiết của Vương mỹ nhân, nên lần này cố tránh Sở Tự vì sợ rước họa vào thân.
Tất cả mọi thứ đều chín muồi.
Sở Tự nhìn tôi sắp đặt mọi thứ trong viện của chị đâu ra đấy, ánh mắt không khỏi ngưng tụ, cười nhẹ nói: “A Trĩ là quý nhân của chị.”
Bàn tay cầm bã thuốc của tôi hơi khựng lại, tôi dừng động tác trong tay, chậm rãi nói: “Chị và em là song quy yến, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu.”
Khi tôi bị thương, chị có thể bất chấp gió tuyết dày đặc, đường đi nguy hiểm khó khăn, một mình lẻ loi từng bước cõng tôi từ ngoại thành trở về. Trong sắc trời âm u mịt mù đó, chị kể cho tôi những câu chuyện lý thú hồi bé. Vậy tôi sẽ giúp chị dọn dẹp bụi gai trên con đường phía trước, trợ chị lên như diều gặp gió, đạt thành mong muốn.
Hoàng hậu bị bệnh nhẹ đã lâu ngày, nhưng đám ngự y chỉ dám dùng mấy loại thuốc ổn thỏa, hiệu quả chẳng có mấy.
Sở Tự bèn nhân cơ hội góp lời, nói khi còn ở Ninh Châu tôi từng bái hạnh lâm thánh thủ làm thầy, tinh thông nội chứng của phụ nhân.
Tôi vào cung chữa bệnh cho hoàng hậu, chỉ hơn một tháng là đã thấy hiệu quả.
Bệ hạ biết tôi có y thuật như thế, bèn phá lệ cho phép tôi vào Ngự Y thự, trở thành nữ y quan tứ phẩm.
Sở Tự sinh hạ lân nhi, là trưởng tử của thái tử, cũng là hoàng trưởng tôn, nên toàn bộ trên dưới cung đình đều coi trọng chị hơn.
Ngày hoàng trưởng tôn tròn tháng, đông cung cực kỳ náo nhiệt. Chị là mẹ đẻ của hoàng trưởng tôn nên càng nội bật không ai sánh bằng.
Thân bằng ngồi kín đầy, chị theo thái tử bước tới, nghênh đón những ánh mắt cực kỳ hâm mộ.
Khoảnh khắc ấy, tôi ở trong đám người nhìn chị thành tiêu điểm.
Ánh mắt chị chuyển tới nhìn tôi.
Hoàng hậu ban cho tôi khá hậu hĩnh.
Nhưng tôi chẳng mấy hứng thú với mấy thứ vàng bạc ngọc khí này.
Sở Tự cũng chưa từng coi trọng những ơn huệ từ thiên gia đó.
Tôi đưa cho chị một phong thư, hạ nhỏ giọng nói: “Môn sinh của Cố tướng khi xưa trải khắp thiên hạ, lúc đại nạn kéo tới, có kẻ tranh thủ bỏ đá xuống giếng, người lại dốc sức tìm kiếm chứng cứ, chưa từng từ bỏ, những người trên danh sách này có thể để chị sử dụng.”
Trong đôi mắt chị toát lên đôi phần kinh ngạc: “Sao em biết chị đang tìm mấy thứ này…”
“Em đoán.” Tôi khẽ đáp.
Tiền kiếp chị cũng vẫn luôn tìm kiếm người có thể sử dụng.
“Mấy năm nay An Bình hầu vẫn không từ bỏ tìm kiếm con mồ côi của Cố gia, ông ta muốn nhổ cỏ tận gốc…”
Giọng tôi khẽ trầm xuống, sắc mặt Sở Tự cũng trở nên lạnh lùng.
“Năm đó tướng phủ lửa cháy ngút trời, những ám vệ kia đã liều chết đưa chị ra khỏi kinh thành. Chị xen vào giữa đám lưu dân ăn xin dọc đường mới sống sót. Nhưng An Bình hầu đa nghi trời sinh, chưa chắc ông ta đã tin chị chết trong vụ hỏa hoạn đó, nhiều năm trôi qua mà vẫn phái người đi tìm kiếm khắp nơi.” Sở Tự khẽ gõ tay xuống bàn, trong mắt toát lên hàn ý.
“Nay đúng là dưới đèn thì tối, có lẽ ông ta không ngờ được chị lại công khai xuất hiện ngay dưới mí mắt ông ta.” Tôi rũ mắt.
Kiếp trước Sở Tự thất bại, Sở gia cũng họa lây.
Cố tướng cứu cả nhà Sở gia trong trận lũ lụt, Sở gia báo đáp ơn huệ thu nhận Sở Tự, từ thời khắc đó, hai nhà đã có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu.
Tôi biết tiếp theo chị muốn làm gì.
Hậu trạch, một nơi nhỏ bé như thế này, sao có thể khiến chị được như ý muốn, mục tiêu của chị là triều đường.
Chỉ có quyền lực mới có thể giúp chị đạt được tâm nguyện.
Tôi giúp chị có quyền lực, quyền lực có thể khiến Cố gia tẩy sạch oan khuất, có thể khiến Sở gia bình an cả đời.
11
Con trai Sở Tự lớn lên từng ngày, đã tới tuổi đọc sách vỡ lòng.
Hoàng đế gần đất xa trời, thường xuyên muốn gặp trưởng tôn, ai cũng nhận ra bệ hạ rất coi trọng đứa bé này, đương nhiên thái tử cũng rất vui sướng.
Nhà mẹ đẻ Thuận Bình hầu phủ của thái tử phi là tướng môn, có Triệu gia thì chắc chắn có thể ổn thỏa đưa thái tử lên ngôi hoàng đế.
Ngày thái tử đăng cơ, thái tử phi thành hoàng hậu, còn Sở Tự thành quý phi.
Tôi nhìn hoàng hậu đeo trâm phượng hoàng, mặc phượng bào, mỗi hành vi cử chỉ đều toát lên phong thái đoan trang của bậc mẫu nghi thiên hạ. Người xung quanh đều khen ngợi không ngớt miệng, trong ngôn từ đầy hâm mộ.
Cô ta đã đi lên đỉnh cao quyền lực của một nữ tử hậu đình.
Với trường hợp như thế này, cũng chỉ có mình hoàng hậu là có thể đứng sóng vai với tân đế mà thôi.
Ngay cả Sở Tự cũng phải quỳ một bên, chúc mừng đế hậu đại hỉ, ca tụng quốc tộ vĩnh viễn hưng thịnh.
Tôi cũng theo mọi người cúi đầu vái lạy, trong lòng lại thổn thức.
Sở Tự không hiểu vì sao tôi lại nhìn hoàng hậu với ánh mắt nặng nề, nhưng sau này chị sẽ rõ.
Sau khi đại tuyển, đủ loại mỹ nhân vào cung. Đám người cũ ở đông cung lập tức trở nên vắng vẻ.
Nhưng Sở Tự không cảm thấy mất mát gì, thứ chị muốn giành không phải chút ân sủng nhất thời, mà chị đưa tay tới tiền triều.
“Đã tìm được Tần Minh, hắn đang chăn ngựa dê ở biên thành…” Giọng chị bình thản, không chút phập phồng.
Tìm được con trai của Tần Việt, tôi biết chị đã có manh mối về nhân chứng vật chứng.
Trong triều cũng dần có người có thể lên tiếng thay cho chị.
Năm thứ tư sau khi thái tử đăng cơ, trong triều xảy ra chuyện lớn.
Nhà mẹ đẻ Triệu gia của hoàng hậu vì không trấn giữ được tây nam, khiến man di tây nam biến động, nên cha của hoàng hậu bị đoạt tước, anh em cũng bị đày đi Mạc Bắc.
Chưa tới ba ngày, hoàng hậu xin tự phế truất, chuyển tới thiên điện.
Hoàng đế vui vẻ đồng ý.
Đây chỉ là một cuộc giao dịch giữa những người thông minh với nhau. Cô ta nhường chức hoàng hậu, hắn giữ lại mạng cho cha anh của cô ta.
Triệu gia đã sớm công cao chấn chủ.
Tước quyền lưu đày đã là thiên ân.
Khi phế hậu dời khỏi cung Phượng Nghi thì như phát điên, không ngừng cười vang.
Lúc nhìn Sở Tự, trong đôi mắt cô ta đầy sự suy sụp: “Thiên gia vô nhân tình, ngươi cũng không phải ngoại lệ.”
Những lời này như nguyền rủa, lại như nhác nhở.
Môi hở răng lạnh, Sở Tự cũng buồn bã.
Tay chị đặt lên tay tôi cũng lạnh như băng, không chút ấm áp.
Kiếp trước Sở Tự không có hoàng trưởng tử bên người, không có chức quý phi như bây giờ, chỉ được cho chức tiệp dư nhỏ bé, rồi cũng qua đời trong năm này.
Chị và hoàng hậu đều là người cũ của đông cung, đều nhận kết cục thảm đạm ngay cùng một năm.
Khi ấy thân phận con gái tội thần của chị bị vạch trần, chị bị coi là dư nghiệt của tội thần, trên cao dưới thấp trên triều đình đều là tiếng hô hào thảo phạt, mà An Bình hầu thì càng muốn đẩy chị vào chỗ ch//ết.
Ngày Cố gia bị xét nhà, tội liên quan tới cả nhà, không ai may mắn thoát khỏi.
Thân phận Sở Tự bị vạch trần, tất cả mọi người đều thỉnh cầu xử tử chị.
Một ly rượu độc, chị bị ban chết ở hậu đình.
Sở gia chứa chấp khâm phạm nên cũng bị xử tội.
Tôi nhìn cung Phương Nghi nguy nga trước mắt, lại nhắc nhở Sở Tự: “Đừng tham chức vị hoàng hậu kia.”
Mặc dù chị không hiểu, nhưng vẫn tin tôi.
Khi hoàng đế nói muốn lập chị làm hoàng hậu, chị tự xưng mình dòng dõi thấp hèn, tài đức khiếm khuyết, không kham nổi chức vị cao quý ấy.
Bây giờ mà chị nhận hậu vị, tất cả mọi người sẽ nói bệ hạ quá yêu chiều quý phi, nên mới phế hậu.
Sở Tự sẽ đeo cái danh họa thủy, mà thực tế đây chỉ là thủ đoạn đế vương mà thôi.
Quý phi ra sức từ chối hậu vị, đám lão thần cổ hủ trên triều không khẩu tru bút phạt, cũng không trở thành cái gai trong mắt bọn họ nữa.
Đến lúc này, quý vi chiếm được cái danh hiền lương, hậu vị cũng bỏ trống từ đó.