Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Song Quy Yến

Chương 6



14

Bệ hạ bệnh tật triền miên, rồi qua đời ngay yến tiệc trùng dương.

Vốn là ngày hội, cuối cùng lại thành quốc tang.

Hoàng trưởng tử thừa kế đế vị, Sở Tự buông rèm nhiếp chính.

Phụ thân được phong làm Thượng thư bộ Lại, mẫu thân được ban cáo mệnh, toàn bộ Sở gia đều vẻ vang.

Tảng đá trong lòng tôi đã hoàn toàn rơi xuống, tâm tình trở nên yên ổn.

Mà tới đêm, lại có chuyện lớn xảy ra.

Tạ Cảnh Ngôn với người toàn vết thương vội vàng chạy từ Vân Châu về kinh đô, vào cung ngay trong đêm, quỳ gối trước cung Vĩnh An cầu kiến thái hậu. Hắn bày tỏ muốn được xin cưới nhị tiểu thư Sở gia, nguyện cả đời không nạp thiếp, chỉ có mình nàng, ắt sẽ trân trọng yêu quý, xin Thái hậu ban hôn.

Trong ngoài cung đình đều bàn tán xôn xao, không ai ngờ Tạ Cảnh Ngôn vốn thanh cao cẩn trọng lại trở nên thất thố hốt hoảng như thế.

Hắn tới Vân Châu phá án, lại ngựa bị kinh hãi làm rơi vách núi, bị thương nặng trở về.

Nhưng không ngờ chuyện đầu tiên hắn làm chính là xin ý chỉ ban hôn.

Khác thường như thế.

Sở Tự sẽ không quyết thay hôn sự của tôi, nên khi biết được tin này, trong đầu tôi hiện lên một ý tưởng to gan, nhưng lại cảm thấy hoang đường.

Khi xưa lúc hắn trúng thám hoa, chính là người được lựa chọn hàng đầu của việc kén rể dưới bảng.

Toàn bộ trên dưới kinh đô, số lượng thiên kim quý nữ ngưỡng mộ hắn không phải là ít. Nhưng trước nay hắn chưa từng gần nữ sắc.

Hành vi vội vã thất thố xin ý chỉ ban hôn với tư thái thấp như vậy không phải tác phong hành sự của hắn.

Tôi chợt nhớ tới nghiệt duyên của kiếp trước cũng vì hắn bị người ta truy sát, người đầy vết thương xâm nhập vào khuê phòng tôi.

Trước khi hôn mê hắn nắm lấy vạt áo tôi, mạng người lớn nhất, nếu không cứu thì vi phạm đạo đức thầy thuốc.

Sau khi tỉnh dậy, sợ hỏng danh tiết tôi, hắn chủ động tới cửa xin cưới.

Dù sao hắn cũng chẳng mấy khi tươi cười với tôi, luôn luôn duy trì dáng vẻ đoan chính, lạnh nhạt điềm tĩnh.

Trước đó, tôi từng nghe qua danh tiếng của hắn.

Là thuần thần quân tử thanh chính đứng đắn, cương trực không e sợ quyền quý, là thanh quan mà dân chúng đua nhau khen ngợi…

Tôi tưởng người được nhiều lời ngợi khen như thế là có thể gửi gắm.

Tiếc rằng vài năm làm phu thê tôi vẫn không thể tới được gần lòng hắn.

Hắn chỉ muốn một vị phu nhân đoan trang cẩn thận, chứ không phải là tâm ý tương thông.

Khoảnh khắc hắn chặn tôi bên ngoài cửa cung, tôi liếc thấy sự sợ hãi và áy náy trong mắt hắn.

Tức khắc tôi có đáp án.

Hắn có được trí nhớ của tiền kiếp.

“A Trĩ, mai vàng ở biệt viện đã nở, tuyết đã rơi, là lúc cùng nhau thưởng thức…” Trong giọng hắn đôi chút run rẩy.

Giờ phút này, mọi suy đoán trong lòng đều kết thúc.

Kiếp trước, khi mai vàng nở hoa, tôi đã bị đày vào trong lao tù.

“Thời thế thay đổi, tôi đã không chờ mong mai vàng nở hoa nữa rồi.”

Tôi bình tĩnh nói, giọng không chút cảm xúc.

“Ta bị trọng thương ở Vân Châu, hôn mê ba ngày, ký ức cuồn cuộn kéo tới, làm ta nhớ lại tất cả mọi chuyện. Kiếp trước thực sự không phải ta từ bỏ lời hứa, mà là chờ tìm được nhân chứng vật chứng có thể chứng minh sự trong sạch cho Cố gia thì toàn bộ Sở gia đã sập đổ, gặp tai họa, ta về đã quá muộn…”

Đôi lông mi cong dài kia khẽ rung, che phủ cảm xúc cuồn cuộn, bi thương mà tĩnh lặng.

Tôi lắng nghe lời giải thích của hắn, rồi chỉ cười không mấy bận lòng: “Tạ đại nhân, ngài không cần giải thích cho tôi nghe đâu.”

Thái độ lạnh lùng của tôi làm cho hắn càng trở nên suy sụp.

Thật lâu sau, hắn khẽ cười, khổ sở nói: “Là ta lỡ hẹn, có lỗi với nàng.”

Lúc trong lao tù, tôi từng khổ sở chờ mong hắn trở về, mang tới hy vọng mới cho Sở gia.

Nhưng hy vọng dần tiêu mòn trong những ngày tháng chờ đợi, cuối cùng chỉ còn lại sự tuyệt vọng.

Tôi đã từng kiên định tin tưởng hắn.

Tin hắn là quân tử đoan chính, chưa bao giờ thất tín lỗi hẹn.

Nhưng sự chờ đợi qua từng ngày dần tới mức tuyệt vọng khi đó khiến tôi biết không nên gửi gắm hy vọng vào kẻ khác.

Vận mệnh chỉ nên do mình làm chủ.

Ánh mắt hắn như chất chứa muôn vàn nỗi lòng.

“Nàng oán ta là điều nên làm.” Hắn run rẩy nói những lời này.

“Không oán ngài. Khi cùng đường bí lối ở kiếp trước, tôi chỉ hận bản thân. Hận rằng tại sao mình lại gửi gắm hy vọng vào kẻ khác, hận vì sao mình không đủ mạnh, hận tại sao mình không làm chủ được vận mệnh…” Mỗi một câu từ của tôi chất chứa nối hận, giọng nói thanh lãnh.

Cả đời này tôi muốn tự mình để Sở Tự bay cao, muốn tẩy sạch oan sai cho Cố gia, muốn Sở gia hùng mạnh.

Hắn khẽ nở nụ cười chua xót, thấp giọng nói: “Sau khi nàng đi rồi, ta đã hối hận hơn mười năm, đêm không thể say giấc, chỉ có tiếng phật âm mới cho ta đc chút ít an bình. Ta có lỗi với nàng, liệu nàng có bằng lòng cho ta cơ hội bù đắp? Bù đắp sai lầm kiếp trước, cũng bù đắp sự đối xử lạnh lùng những năm đó.”

Hóa ra trong lòng hắn cũng nhớ rõ những năm đó, khi hắn chưa từng để tôi trong lòng.

Tôi ngẩng đầu nhìn cung thành trước mắt, khẽ cười nói: “Không cần, kiếp trước ngộ nhập con đường hiền thần của Tạ đại nhân, ta trắng đêm lo âu, trằn trọc bất an, cả đời này chỉ mong quên hết khi xưa, làm người xa lạ, không còn liên quan.”

Những vết thương khắp trên người hắn, tôi hờ hững nhìn thấy, lại chỉ hờ hững quay đi.

Sở Tự biết tôi không muốn gả cho ai, bèn vời tôi vào cung làm nữ quan ngự tiền, chưởng quản chế chiếu trung cung.

Chị thưởng tôi ngọc bội hoàng gia, cho phép tôi tự do ra vào cung đình.

Khi bách quan bẩm tấu, chị ngồi ở sau những bức rèm dày, còn tôi thì ngồi bên chị.

Chị nói có tôi ở đây, chị mới yên tâm.

Đêm giao thừa, nội thị vội vã tới tìm tôi, nói thái hậu muốn gặp tôi.

Tôi đi vào cung Vĩnh An, thấy Sở Tự thì chị kích động nắm tay tôi, trên trán lấm tấm mồ hôi, như hãy còn sợ hãi: “A Trĩ, ta nằm mơ ta thua, liên lụy khiến cả Sở gia bị diệt, em bị tù đầy khổ sở cầu xin, khắp nơi toàn màu m//áu đỏ rực…”

Tôi vỗ lưng chị, gạt sợi tóc dính trên trán cho chị: “Chị ạ, chỉ là ác mộng mà thôi…”

Chị cầm tay tôi, xác nhận lại: “Chỉ là ác mộng thôi sao? Nhưng tất cả mọi thứ trong mộng chân thật đến thế…”

Bên ngoài pháo hoa nở rộ, tôi và chị đi tới chỗ cao trên tường thành, đứng sóng vai nhau: “Chị, đó chỉ là một giấc mơ thôi. Chị giương mắt nhìn xem, Cố gia đã được rửa oan khuất, Sở gia được ban vinh quang. Từ nay về sau ắt sẽ trôi chảy, không còn lo âu, được như mong muốn.”

= Hết =

————————

 Hoàn Tiền Shopee

 Từ 3/4/2024, Metruyen.net.vn chính thức HOÀN TIỀN cho 100% đơn hàng mua sắm tại Shopee.

 🛒 Khi mua hàng trên Shopee thông qua liên kết giới thiệu từ Metruyen, bạn có thể nhận lại từ 10,000 đến 500,000 đồng cho mỗi đơn hàng.

Bấm Đây Để Đăng Ký Hoàn Tiền

Chương trước
Loading...