Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Song Sinh Võng Lượng Lâm Yêu Nữ - Chương 7

Cập nhật lúc: 2025-07-10 18:39:29

"Chỉ là khi ch//ết nhận tội, là giấu giùm ngươi."

"Lương đại nhân, ngươi còn gì để ?"

Lương Tề Sinh giận dữ gào thét: "Vu khống! Đây là vu khống!"

"Khởi Anh thể ch//ết! Mẹ nó đó là một con yêu quái! Yêu quái thể chết?!"

Đại nhân khinh bỉ một cái, nhẹ nhàng lắc đầu.

Một đang bình thường, kích thích đến mức tinh thần vấn đề .

Ông nhiều với Lương Tề Sinh nữa, xoay .

Lương Tề Sinh thấy cũng rảnh để phát điên nữa, trực tiếp nhào tới túm lấy tay áo ông.

"Vị đại nhân ! Làm ơn thể giúp chuyển lời cho nhạc phụ của ! Bảo ông nghĩ cách cứu !"

Đại nhân im lặng một hồi: "Vương lão Thừa tướng? Ông cung từ sớm ."

Nghe những lời , trái tim treo lơ lửng của Lương Tề Sinh mới hạ xuống.

Tuyệt vời. Nhạc phụ nhất định là cung cầu xin cho .

Hắn nhất định sẽ ...

Bên ngoài nhà lao, với Khởi Anh: "Lại hủy mất một lớp da ."

"Vậy tỷ tỷ bồi thường cho ?"

"Đương nhiên là ."

...

Lương Tề Sinh tưởng rằng sẽ chờ tin thả vô tội, nhưng ngờ chờ tin đày đến biên cương.

"Biết đủ , Vương lão Thừa tướng cầu xin lâu mới giữ cái mạng cho ngươi."

"Ta tin!" Lương Tề Sinh phát điên, "Ngươi cho gặp ông ! Còn phu nhân và con trai của nữa, Vương gia sẽ mặc kệ !"

"Phu nhân con trai?" Người , "Sau , ngươi sẽ còn phu nhân con trai nữa !"

Tội của Lương Tề Sinh quá nặng, Vương Thừa tướng dùng nửa đời công lao khổ lao để bù đắp, mới đổi mạng sống cho .

Vương lão Thừa tướng sắp từ quan rời kinh, ông đảm bảo với bệ hạ, Vương gia sẽ bất kỳ quan hệ nào với Lương Tề Sinh.

Con gái và Lương Tề Sinh hòa ly, hơn nữa kỳ thi Hội luôn ở Vương phủ, hề những gì .

Tiểu công tử cũng sắp đổi sang họ Vương, do Vương gia nuôi dưỡng, Lương Tề Sinh còn là cha của nó nữa.

Bệ hạ rộng lượng, đồng ý lời khẩn cầu của Vương lão Thừa tướng.

...

Lương Tề Sinh áp giải khỏi kinh thành, cùng ngày với Vương gia rời kinh.

Vương Liên Nhi trong xe ngựa, ôm đứa bé, đàn ông vốn hình cao lớn thẳng tắp giờ đang khom lưng, còng lưng áp giải về phía xa.

Nàng buông rèm xe xuống, cúi đầu hôn đứa bé.

Một giọt nước mắt từ khóe mắt lặng lẽ chảy xuống, ẩn trong tã lót.

Khi đội lưu đày qua Võng Lượng Lâm, đột nhiên mây đen giăng kín, âm phong nổi lên.

Quan binh chút sợ hãi: "Nghe trong Võng Lượng Lâm yêu nữ, là chúng đường vòng ."

Bọn họ , ai cũng dám tiếp nữa.

Lương Tề Sinh luôn im lặng đột nhiên phát cuồng khi thấy từ "Võng Lượng Lâm".

"Khởi Anh! Ngươi đây cho !"

"Thanh Uyển, ngươi cũng ở đó!"

"Đồ tiện nhân! Yêu nghiệt!"

Hắn điên cuồng đẩy quan binh áp giải , lao thẳng rừng.

Quan binh theo bản năng đuổi theo, nhưng dừng chân bia đá Võng Lượng Lâm.

"Có đuổi tiếp ?"

nuốt nước bọt: "Khu rừng thật sự tà môn."

Bọn họ do dự một hồi lâu, cuối cùng nghiến răng : "Đi thôi!"

"Dù thì đám tù nhân cũng phần lớn thể sống sót đến phương bắc, c.h.ế.t ở mà chẳng là chết."

"Đừng đặt tính mạng của đây."

Quan binh thu dọn đồ đạc, trực tiếp bỏ chạy.

Lương Tề Sinh ngay khi xông rừng hối hận .

khi đầu trở về, thì dù thế nào cũng tìm đường nữa.

Hắn ngừng chạy, dường như thứ gì đó đang đuổi theo ngừng nghỉ.

Đêm khuya trong Võng Lượng Lâm ánh sáng lờ mờ, sương mù bao phủ, tiếng quạ kêu nhiễu loạn tâm trí.

Lương Tề Sinh chạy bao lâu kiệt sức.

Hắn dừng nghỉ ngơi một lát, nhưng bước hụt chân, lăn xuống một cái hố sâu.

Trước khoảnh khắc ý thức tan biến, nghĩ: Cái hố quen quá, mấy năm , hình như từng dẫn một phụ nữ đến đây.

Lương Tề Sinh mở mắt , thì là ngày hôm .

Hắn phát hiện chôn trong bùn đất, chỉ còn cái đầu lộ ngoài.

Chưa kịp phản ứng , thấy tiếng duyên của phụ nữ.

"Tỉnh ."

"Nghe ngươi đang tìm chúng ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/song-sinh-vong-luong-lam-yeu-nu/chuong-7.html.]

Hai phụ nữ mặc thanh y và hồng y cây, tóc xanh tóc bạc xõa lưng, chân trần đung đưa.

Rất , cũng quỷ dị.

Lương Tề Sinh cố sức phát âm thanh: "Thanh Uyển... Khởi Anh..."

Khởi Anh duyên: "Có gì chỉ giáo, tiểu dưỡng liệu của ?"

Lương Tề Sinh hận hận nàng: "Ngươi phản bội !"

Khởi Anh đến mức thẳng : "Đừng! Đừng như , từng một lòng với ngươi, thể phản bội ngươi?"

Ta bay từ cây xuống mặt .

Trong mắt Lương Tề Sinh tràn đầy sợ hãi: "Uyển... Uyển Nương..."

"Uyển Nương, nàng tha cho , lúc đó cũng là bất do kỷ!"

"Uyển Nương, nàng quên tình nghĩa của chúng lúc ?"

Ta cúi đầu đối diện với ánh mắt cố nén oán hận của , chỉ cảm thấy buồn .

"Ta là thù dai, ngươi phụ , sẽ gi//ết ngươi."

"Rất công bằng, là một con yêu quái mà."

Lương Tề Sinh hừ lạnh một tiếng: "Gi//ết ? Ngươi gi//ết nổi ! Phương trượng đại sư của Tuệ Linh Tự từng , con trai là Văn Khúc Tinh chuyển thế, cũng tiên gia che chở, ngươi g.i.ế.c !"

Nếu , cũng dám xông thẳng Võng Lượng Lâm như .

Ta những lời , cũng bật .

" , ban đầu đúng là g.i.ế.c nổi."

" ngươi bây giờ, là cha của Văn Khúc Tinh nữa ."

Con ngươi Lương Tề Sinh co rút , cả như rơi hầm băng.

"Ngươi gì?"

Khởi Anh xuống, vỗ vỗ đầu .

"Ngươi , nương của Văn Khúc Tinh gi//ết cha của Văn Khúc Tinh, thiên đạo sẽ bênh ai?"

"Tất nhiên là… về phía ."

sống sót mới là nuôi dưỡng Văn Khúc Tinh khôn lớn.

Vương Liên Nhi từng là tài nữ một kinh thành, gia thế hiển hách, cư xử chu . Thiên đạo nếu chọn nàng, thì đúng là mù thật .

"Vương Liên Nhi con tiện nhân đó! Là ả hại !"

"Con tiện nhân đó! Ta g.i.ế.c ả!"

Nghe đến đây nhíu mày, phẩy tay một cái.

Cơ thể Lương Tề Sinh lập tức lún xuống, cả chôn sâu đất.

Trong lòng đất dường như thứ gì đó cựa quậy, bọn chúng chui thể , cắm rễ bên trong, hút dưỡng khí, khiến xác vỡ vụn từng mảnh…

***

Lương Tề Sinh chúng trồng gốc cây, trở thành phân bón nuôi dưỡng và Khởi Anh.

Khởi Anh thường xuyên than vãn: "Hồi đó nên trồng gốc cây, giờ cảm thấy rễ cũng lây hôi thối ."

Khởi Anh thật sự ghét .

Ta và Khởi Anh tiếp tục quậy phá trong Võng Lượng Lâm thêm nhiều năm nữa.

Ngày tháng của chúng lúc thì bận rộn, lúc nhàm chán.

Ngay khi chúng nghĩ rằng sẽ chẳng còn trò vui nào nữa, thì một thư sinh dáng dấp thư sinh nho nhã ngang qua Võng Lượng Lâm.

Khởi Anh hứng thú mặt: "Ồ, danh tiếng hung tàn của tỷ vang khắp thiên hạ, mà vẫn kẻ dám ngang nhiên qua đây."

"Tỷ tỷ, chúng xem một chút !"

Chúng bắt thư sinh nhỏ về, vốn tưởng sẽ sợ hãi lóc, quỳ lạy xin tha, nào ngờ vô cùng bình tĩnh.

Đôi mắt sáng lấp lánh, thẳng chúng chút sợ hãi.

Khởi Anh thấy kỳ lạ: "Tiểu thư sinh, ngươi sợ bọn ?"

Thư sinh lắc đầu, hỏi ngược : "Các chính là yêu nữ Võng Lượng Lâm?"

" ."

Nghe , thư sinh lui về một bước, giơ tay hành lễ.

Ta nhịn : "Giờ mới bắt đầu xin tha mạng ?"

"Không ."

Hắn vẫn từ chối, tiếp: "Mẫu , yêu nữ Võng Lượng Lâm từng chữa khỏi đôi chân cho bà. Ta đến đây là để tạ ơn hai vị."

"Mẫu ngươi? Là ai ?"

Khởi Anh trí nhớ , quên sạch .

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ

Ta thì hỏi: "Ngươi họ gì?"

"Tiểu sinh họ Vương…"

"À." Khởi Anh nhớ .

Nàng nghiêng đầu thì thầm tai : "Là tiểu Văn Khúc Tinh năm nào đấy."

"Chả trách tự tin đến ."

Thật sự là tư cách để tự tin.

Ta và Khởi Anh đích đưa khỏi Võng Lượng Lâm.

Nhìn bóng lưng dần biến mất trong màn sương mù, Khởi Anh bảo: "Tỷ tỷ, tỷ xem, liệu cha … đang chôn ngay chân ?"

Loading...