Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Sống Trên Đời, Quan Trọng Nhất Là Phải Vui - Chương 8

Cập nhật lúc: 2025-07-10 23:51:11

"Tao lang bạt bao nhiêu năm, khó khăn lắm mới lấy ông , nhẫn nhịn mà chăm sóc ông , chịu đủ lời tiếng của thiên hạ, mà ông để tất cả những thứ cho mày ?"

lúc đó, tivi trong phòng khách vang lên một câu thoại trong phim truyền hình: "Cướp chồng khác, thì quỳ cũng hầu hạ đến cùng."

Nghe đến đây, Liễu Như Phương phát điên, lao thẳng , đè xuống đất bóp cổ , gào lên: "Mày tao nhịn mày bao nhiêu năm ? Mười mấy năm đấy!"

"Biết thế , năm đó tao cần gì theo lão Tống, cần gì nhịn nhục lâu đến ?"

Bất ngờ, xuất hiện lưng bà , vung chai nước tương trong tay đập thẳng đầu bà , đá cho bà một cú mông.

Liễu Như Phương ngã nhào xuống đất.

Mẹ kéo nhà, lúc vẫn còn hồn, bà lập tức báo cảnh sát.

Bố đến nơi thì cảnh sát cũng mặt.

Ban đầu, chuyện vốn là một vụ án hình sự, nhưng họ phát hiện một con d.a.o Liễu Như Phương.

lập tức lạnh toát cả sống lưng, một trận ớn lạnh dâng lên trong lòng.

Mẹ bảo cứ yên tâm học hành, chuyện bà sẽ lo liệu.

Mẹ dễ mềm lòng, bố cũng dám mở miệng xin xỏ, nên chắc chắn Liễu Như Phương tù vài năm .

16

Sau ngày khai giảng, tiếp tục cuộc sống một cách quy củ.

Mẹ coi trọng chuyện học hành của , sự sắp xếp của bà, gần như còn tâm trí để bận tâm đến những chuyện khác.

Bố gọi điện vài , nhưng ông còn đến thăm nữa.

Hai tháng kỳ thi đại học, nhận tin bố nhập viện.

Chợt nhớ những lời dặn dò hôm của ông, mới nhận chúng giống như một lời giao phó hậu sự. ngờ, bệnh tình của ông nghiêm trọng đến .

Bệnh tim thể nhẹ, thể nặng, chỉ cần chú ý ăn uống, nghỉ ngơi thì , nhưng nếu trở nặng, cũng thể nguy hiểm đến tính mạng.

Mẹ bố nhập viện từ lâu, chỉ là bà dám cho , sợ ảnh hưởng đến việc học của .

“Nếu con gặp thì cứ . Dù ông cũng là bố con.”

Ông giường bệnh, ý thức mơ hồ.

Ngoài phòng bệnh, Tống Lệ Lệ cúi đầu, khe khẽ nức nở.

“Chị , luôn ghen tị với chị.”

.”

“Hừ, cô thì cái gì?”

là con hợp pháp, cô là con riêng. Chỉ riêng điều đó đủ để cô ghen tị , đúng ?”

gượng, phản bác.

“Từ khi ký ức, nhận giống những đứa trẻ khác. Trong cuộc sống của chỉ , bố bận, thỉnh thoảng mới đến thăm một .”

“Rồi một ngày, vui vẻ với rằng, bố sẽ đón hai con về nhà. tràn đầy hy vọng bước căn nhà lớn, nhưng chỉ vì một câu nhẹ tênh của chị, đuổi .”

“Sau đó, đón về . vui lắm, vì trong nhà chẳng còn ai khác, chỉ bố, .”

nhận sai.”

“Tống Dư An, chị ? Dù mỗi kỳ nghỉ chị đều đến gây khó dễ cho , nhưng điều khiến đau khổ nhất điều đó, mà là ánh mắt khinh miệt của đời.”

“Từ ngày bước căn nhà , hàng xóm đều gọi là hồ ly tinh, là con hoang. Những đứa trẻ gần đó cũng chẳng ai chịu chơi với .”

“Vì cái danh ‘con riêng’, cả lớp cô lập suốt những năm cấp hai. Khó khăn lắm mới đỗ một trường cấp ba , nơi ai quá khứ của , thì chị xuất hiện.”

Thực lòng mà , bố tuy chung thủy với bạn đời, nhưng đối với vẫn tệ, dù cũng là con ruột của ông.

“Tống Lệ Lệ, cô thể trách ruột vì sinh cô, thể trách trong vô trách nhiệm, nhưng cô thể trách .”

cay đắng: “… tại chị thể sống vui vẻ như ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/song-tren-doi-quan-trong-nhat-la-phai-vui/chuong-8.html.]

“Mẹ bảo hiểu chuyện, ngoan ngoãn, khiến bố yêu quý .”

“Bạn bè xa lánh , cố gắng hòa nhập. luôn nỗ lực để lấy lòng khác, nhưng dường như chẳng ai thích cả, ngay cả bố cũng vẻ yêu chị hơn một chút.”

“Tại lấy lòng khác?” khó hiểu hỏi.

thứ nhận chỉ là một im lặng kéo dài.

Tin : Xưởng của bố phá sản. Chính xác hơn thì nó sớm thể trụ vững, chỉ là ông vẫn gắng gượng duy trì.

Tin : Ông lo liệu thỏa chuyện, để khoản nợ nào cho chúng .

Căn nhà họ đang sống, xe cộ, cùng bộ máy móc trong xưởng đều bán để trả nợ.

Bố chỉ còn 500.000 tệ tiền tiết kiệm. Ông lập sẵn di chúc từ lâu: 100.000 tệ dành cho việc học đại học của , phần còn để hết cho Tống Lệ Lệ.

Ông cũng chuẩn chỗ ở cho cô , coi như sắp xếp thỏa cho cả hai đứa con gái của .

17

Bố qua đời .

Nói buồn là giả, nhưng cũng lóc thảm thiết.

Trong cuộc sống của , dường như chẳng việc gì nhất định cần đến sự hiện diện của bố, ngoại trừ những lúc xin tiền ông .

Không là ông quá đáng thương, quá lạnh lùng.

Mẹ thấy lạ, chỉ xoa đầu , nhẹ giọng : “Phải vui lên.”

Mọi chuyện ảnh hưởng đến việc học của . Kỳ thi đại học diễn suôn sẻ, chỉ chờ điểm công bố là thể chọn một trường ở thành phố Lan theo về nhà.

Trước khi rời , dọn dẹp căn nhà và để cho Tống Lệ Lệ.

“Chị…”

“Đừng gọi là chị, ghét Liễu Như Phương, cũng thích cô.”

đưa chìa khóa cho cô .

“Đừng liên lạc với nữa. chỉ để cô ở đây một năm, kỳ thi đại học, sẽ bán căn nhà , đến lúc đó cô tự giác mà dọn .”

“Biết , cảm ơn.”

cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️‍🔥❤️‍🔥❤️‍🔥

rời cùng , hề lưu luyến nơi .

Về , cuộc sống bố dường như cũng chẳng khác là bao.

Chỉ đôi khi thấy một gia đình ba đường, trong lòng vẫn chút chạnh lòng. cảm giác đó cũng nhanh chóng tan biến.

Con sống đời, quan trọng nhất là vui vẻ.

- Hết -

👋💖 Bộ cũng nè:

Khi ly hôn, chồng cũ tranh quyền nuôi con với .

Anh chắc nịch:

"Hay là… Hỏi ý kiến thằng bé xem?"

Con trai cầm điện thoại, bình tĩnh liếc một cái:

"Thật sự định ly hôn?"

"Ừm."

gật đầu.

"Vậy ạ."

Nó cúi đầu, tiếp tục chơi game.

"Con ở với . Ba chia nhiều tài sản cho một chút , thì con sợ nuôi nổi."

“Con Trai Giúp Vả Mặt Chồng Cũ” trong nhà tui nhennn

Loading...