Sự Bất Công Của Thần
Ngoại Truyện 1
Thỉnh thoảng Thẩm Thiện sẽ cảm thấy mình như bị bố mẹ nhặt về. Cô từng hỏi ra câu này, lại bị mẹ mắng.
Nhưng nếu không phải cô được nhặt về, cô lại không hiểu tại sao lúc nào bố mẹ cũng bỏ rơi mình, mỗi khi chị gái có chút khác thường nào, cô sẽ lập tức trở thành người vô hình.
Ví dụ.
Có lần cô đứng lệch khỏi cổng trường một chút, cô nhìn thấy bố cầm cặp sách của chị, dắt chị về nhà.
Chỉ có chị gái quay lại tìm cô, nói với bố: “Bố ơi, thiếu em rồi.”
Bố nhìn một vòng, tìm được cô, rồi vẫy tay với cô, sau đó nói đùa: “Con không nỡ xa cô giáo à? Sao lại không đuổi kịp thế?”
Thẩm Thiện chậm chạp chào tạm biệt cô giáo, thầm phản bác bố trong lòng: Không phải, cô muốn được bố dắt đi cơ.
Cô đi bên cạnh bố, bàn tay to lớn kia đang cầm cặp sách, không thể dắt cô đi.
Cô nghĩ thầm, là do mình không lấy được hoa hồng nhỏ, cho nên bố không muốn dắt mình đi ư?
Để cho bố mẹ thích mình, Thẩm Thiện cố gắng trở thành một đứa trẻ không cần bọn họ phải quan tâm, để cho bọn họ có đủ sức lực để chăm sóc người chị gái đang bị bệnh, sau đó cô sẽ được khen một câu: “Thiện Thiện thật ngoan, mẹ làm đồ ăn ngon cho con nhé.
Cô vẫn luôn cố gắng vì lời khen này. Cô cũng nỗ lực học tập, nhưng cô nhận ra, bất kể cô có học nhiều đến đâu, đầu óc vẫn không thể tiếp thu được.
Chị gái thông minh lanh lợi, còn cô lại quá đần độn.
So sánh với nhau, chị lại càng khiến người ta thương tiếc hơn.
Thẩm Thiện từng nghe người khác thì thầm bàn tán, bọn họ nói: “Hoa Hoa thông minh đến thế, chỉ là sức khỏe không tốt, Thiện Thiện lại hơi khờ khạo, vợ chồng nhà họ Thẩm đáng thương thật.”
Cô nghĩ, có lẽ mọi người cũng hy vọng người bị bệnh không phải chị, mà là cô.
Có đôi lúc Thẩm Thiện cũng nghĩ như vậy, người bị bệnh là cô cũng không tệ, chắc chắn bố mẹ sẽ chăm sóc cô thật tốt.
Thế nhưng đến khi cô đổ bệnh, quả thật mẹ đã chăm sóc cô rất tốt, vậy mà cô lại tự nói với mình: “Mẹ còn trông cậy mày có thể phụ giúp bố mẹ chăm sóc cho chị mà, mày nhìn lại mày đi.”
Thẩm Thiện rất áy náy, mẹ chăm sóc mỗi chị đã mệt mỏi lắm rồi, cô lại bị bệnh như thế, khiến mẹ càng mệt hơn.
Cô trở thành một đứa trẻ ngoan không quá thông minh, nghe lời bố mẹ trông chừng chị không chút lơi lỏng, ngày qua ngày cô lại càng trở nên trầm lặng hơn.
Bố mẹ cũng càng lúc càng ít nhắc đến cô với người khác.
Bởi vì không có gì hay để nhắc cả, không thông minh, khờ khạo, rất tầm thường.
Cô hâm mộ chị, cũng từng lén oán trách chị. Nhưng chị đối xử với cô rất tốt, làm cái gì cũng nhớ đến cô, ngược lại còn khiến cô càng áy náy hơn.
Thẩm Thiện cảm thấy bản thân mình đang sống trong một không gian tách biệt nào đó, nơi đó chỉ có cô, cô đứng trong đó, người khác cũng không nhìn thấy cô.
Mãi đến khi lên cấp hai, nhà đối diện có một gia đình chuyển tới, trong gia đình đó có một anh trai lớn.
Bố họ Thịnh, mẹ họ Chu, anh ấy tên là Thịnh Chu.
Thẩm Thiện nghĩ, bố mẹ của anh trai lớn này chắc chắn rất yêu thương anh ấy.
Thịnh Chu cũng thông minh như chị, sẽ dạy cô làm bài tập, cũng sẽ xoa đầu cô, dịu dàng nói với cô: “Bé con không cần phải hiểu chuyện đến thế.”
Thẩm Thiện không dám, cô sợ một khi mình không hiểu chuyện, bố mẹ sẽ không thương cô nữa.
Nhưng cô thích cái cách Thịnh Chu bao dung cô, cô thích đứng bên cạnh anh ấy, giống như đang đứng gần một đống lửa trong ngày đông rét mướt.
Cô có thể nhận ra Thịnh Chu thích chị hơn. Ánh mắt anh ấy nhìn về phía chị mang theo nỗi thương xót, giọng nói của anh ấy khi nói chuyện với chị càng dịu dàng hơn.
Anh ấy còn nói với chị, anh ấy sẽ học y, sẽ nghĩ cách chữa khỏi bệnh cho chị.
Cho dù là thế, một người nhát gan như Thẩm Thiện vẫn bày tỏ tình cảm với anh ấy.
Cô thổ lộ vào cái ngày Thịnh Chu nhận được thư báo nhập học, rồi bị từ chối đúng như dự đoán. Cô lại rúc vào trong cái vỏ của chính mình, lần này không còn muốn bước ra ngoài nữa.
Chị và mẹ đi đến thành phố khác để chữa bệnh, Thẩm Thiện và bố ở nhà, không thường gặp mặt nhau, cũng không nói chuyện nhiều,
Có lúc cô ở một mình trong nhà sẽ cảm thấy rất lạnh lẽo. Căn nhà trống trải giống như một con quái thú đang há to miệng, nuốt cô vào trong vực thẳm.
Ngày sinh nhật mười tám tuổi, cô một mình leo lên sân thượng, ngắm trăng cả đêm. Không ai tìm cô, chỉ có gió biết đến sự tồn tại của cô.
Trí nhớ của Thẩm Thiện càng lúc càng kém đi. Cô vẫn duy trì dáng vẻ bình thường, chỉ là đến đêm lại không thể ngủ được, có đôi khi đến chính cô cũng không nhận thức được sự tồn tại của mình. Nhưng suy cho cùng, dù cô có biến mất cũng sẽ không gây ra ảnh hưởng gì, bố mẹ có chị là đủ rồi.
Cô miễn cưỡng học đại học, cô lập mình trong đám người, cô chỉ thích ở một mình, không muốn nói chuyện với bất cứ ai.
Mãi đến một ngày bạn cùng phòng phát hiện ra miệng vết thương trên tay Thẩm Thiện, rồi dẫn cô đến gặp bác sĩ. Lúc đó cô mới biết được, thì ra mình đã bị bệnh từ lâu rồi.
Cô ngây người ra nhìn tờ chẩn đoán, cuối cùng lại ném nó vào trong thùng rác, không nói cho ai biết.
Bởi vì, bị bệnh rất phiền phức, sẽ mang đến rất nhiều phiền phức cho gia đình.
Chị thi đậu vào trường đại học của Thịnh Chu. Bọn họ là một cặp trời sinh trong trường, tên tuổi rất vang dội, được vô số người hâm mộ và chúc phúc. Cuối cùng bố mẹ đã không phải mệt mỏi như vậy nữa rồi, cớ gì cô lại đi phá nát khung cảnh hạnh phúc đó.
Ngày cô tốt nghiệp, bố mẹ, chị và cả Thịnh Chu đều ra nhà ga đón cô. Bố mẹ xách hành lý cho cô, xe của Thịnh Chu đậu ở bên kia đường, chị dắt cô qua đường, dáng vẻ nhảy nhót tung tăng hệt như chú chim quay về tổ.
Cô nghĩ, bọn họ vẫn quan tâm đến mình.
Tất cả mọi người đều rất vui vẻ, chỉ có cô, dù đang cười, nhưng trong lòng lại mệt ch..ết đi được. Cơ thể đã trở thành một gánh nặng, cô chống đỡ cơ thể này, giống như đang vác cả một ngọn núi.
Sau khi phát hiện ra nguy hiểm, đẩy chị ra là một hành động trong vô thức. Cô đã khắc sâu suy nghĩ phải chăm sóc chị vào trong đầu, và cô cũng không hối hận.
Thần nói với cô, đây là sứ mệnh của nữ phụ như cô, cô đã hoàn thành tốt sứ mệnh, ngài ấy có thể hoàn thành nguyện vọng của cô.
Thẩm Thiện suy nghĩ rất lâu, đầu óc chậm chạp xoay chuyển. Cô cũng không biết mình muốn gì.
Cô nghĩ đến chị, nghĩ đến bố mẹ, trong lòng như có thứ gì đó chặn lại, nhưng không biết vì sao nó lại chặn ở đó.
Nghĩ tới nghĩ lui, cô nói: “Nếu có thể, xin ngài hãy giúp tôi, để tôi biết được cảm giác được người khác yêu thương bằng cả trái tim là thế nào.”
Cô cần một người như thế, một người sẽ quan tâm đến cô bất cứ lúc nào, sẽ tặng hoa cho cô, cũng sẽ kiên định chọn cô.
…
Nếu có lần luân hồi tiếp theo, cô hy vọng mình sẽ là nhân vật chính, được mọi người yêu thương.
Thần nói: “Cô sẽ được thỏa lòng mong ước.”