SỰ CÁM DỖ CỦA SÓI LỚN - CHƯƠNG 1
Cập nhật lúc: 2025-07-11 01:23:21
Học bá Tống Duật và con thỏ bông của mối liên kết thần bí.
Nửa đêm, ôm con thỏ bông ngủ.
Anh gọi điện tới, nghiến răng nghiến lợi: “Đừng nghịch lung tung.”
hiểu gì cả.
Vô tình bóp thử phần của con thỏ.
Bên thở dốc, cảnh cáo: “Đợi đấy, em chịu trách nhiệm.”
Một lúc .
Nhìn đàn ông lỳ giường chịu , ngơ ngác.
Học bá lạnh lùng mà vẫn ? Sao dính thế ?
1
Tống Duật và trời sinh hợp.
Không vì tính gì, mà là do chúng là thiên địch của .
Anh là con sói xám lớn, còn là chú thỏ trắng nhỏ bé.
Vì , khi thấy Tống Duật đầy m.á.u mặt đất, chẳng ý định cứu .
Trời lất phất mưa.
Mái tóc trắng của Tống Duật thấm ướt, hòa lẫn với bụi bẩn, mồ hôi và vết máu, dính bết một bên khuôn mặt.
Anh thở nhẹ, ánh mắt hung dữ vô cùng, như thể giây tiếp theo sẽ xé xác nuốt bụng.
Bản năng sợ hãi ẩn sâu trong bộ gen khiến lùi một bước.
Tống Duật khẩy, nhả ba chữ đầy khinh thường: “Thỏ nhát gan.”
Nụ của tắt ngay đó.
Bởi vì lấy hết can đảm xổm xuống mặt , xé áo để băng bó vết thương.
Tống Duật chằm chằm, giọng lạnh lẽo như thể bóp nát cổ bất cứ lúc nào.
“Đừng động .”
sững , tay run rẩy buộc nơ con bướm ở chỗ vết thương.
Cúi đầu, lắp bắp: “Anh sẽ c.h.ế.t đấy.”
Tống Duật nâng mí mắt, chậm rãi : “Em sợ chết?”
Dù con sói xám tính thật, nhưng dù cũng là một sinh mạng.
gật đầu.
Tống Duật đưa tay vuốt nhẹ qua cổ , khóe môi nhếch lên đầy hứng thú:
“Vậy thì ăn em nhé? Ăn em sẽ c.h.ế.t nữa.”
Mắt trợn tròn, thở nghẹn trong một khoảnh khắc.
Lắc đầu lia lịa như trống bỏi.
Mặc dù Du Xuyên luôn ngốc, lúc nào cũng lo cho khác mà quên mất .
chết!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/su-cam-do-cua-soi-lon/chuong-1.html.]
Do dự hồi lâu.
lấy từ trong cặp con thỏ bông nhỏ mà luôn mang theo, đưa nó cho .
“Đây là Bạch Bạch của , ăn nó , đừng ăn nữa nhé.”
Nói xong, mặt dám .
Nước mắt kiềm chế mà tràn đầy hốc mắt.
Tống Duật bật : “Khóc cái gì? định ăn em thật.”
nức nở, giọng nghẹn ngào: “Thật ? Anh cũng ăn Bạch Bạch chứ?”
Bạch Bạch là tên con thỏ bông của .
Tống Duật l.i.ế.m môi, đôi môi đỏ tươi cong lên một độ cong quyến rũ:
“Không ăn nó.”
thở phào nhẹ nhõm.
Mưa ngày càng nặng hạt.
Những giọt nước văng tung tóe, hòa cùng vết máu, rơi xuống con thỏ bông, lóe lên một ánh sáng vàng.
nghi ngờ kiểm tra con thỏ, chắc chắn gì lạ mới yên tâm.
Sau đó, đưa Tống Duật đến bệnh viện.
Hoài nek
Trước khi rời , kiên quyết đòi phương thức liên lạc của .
Thật đây cũng hỏi , nhưng luôn tìm lý do để từ chối.
Lần , lời từ chối lên đến miệng, nhưng thấy khuôn mặt càng lúc càng u ám của , nuốt xuống.
Ngoan ngoãn kết bạn với WeChat.
Tống Duật bóp nhẹ gáy , đôi mắt hoa đào cong thành hình lưỡi liềm: “Đây mới là chú thỏ ngoan.”
Giọng điệu trêu chọc như đang dỗ trẻ con.
trừng mắt một cái, ôm thỏ bông về nhà.
Tống Duật thích trêu chọc , đặc biệt là đêm trăng tròn.
Anh thường xuyên đỏ mắt đến nhà , véo đôi tai thỏ của mà vò nắn.
tức đến nghiến răng nghiến lợi, cắn một cái.
nghĩ đến việc là một con sói xa, đối thủ.
Thế là xì , hai cái tai dài trắng muốt ỉu xìu rũ xuống.
Những lúc như , Tống Duật sẽ ngậm lấy tai , răng nanh nhẹ nhàng cọ xát.
tức đến thổ huyết, đồ gặm nhấm của chứ!
Càng tức giận, tai càng hồng, Tống Duật càng vui vẻ.
Mãi đến khi tai ướt, cứng đờ lên như xung huyết.
Anh mới hài lòng buông .
Đáng ghét! Đồ sói đáng ghét!