SỰ CỐ - Chương 4
Cập nhật lúc: 2025-07-11 00:02:03
định cầm lấy điện thoại để chụp ảnh thì Giang Dật Trạch hồn, đột ngột lên tiếng:
"Hai sắp kết hôn ? Sao hề ?"
Nói xong, hàng lông mày đang nhíu chặt của bỗng thả lỏng, giọng điệu cũng nhẹ nhàng hơn:
"Kỳ An, Lộc Viên hiểu chuyện, chẳng lẽ em cũng luôn ? Kết hôn là chuyện lớn, còn với bố mà tự ý quyết định, nếu chuyện lan ngoài thì ? Hai đừng hành xử như trẻ con nữa."
Sắc mặt của Thẩm Tri Ý vốn , khi câu của Giang Dật Trạch khá hợp lý thì sắc mặt khẽ dịu xuống.
Là trai của Giang Kỳ An mà cũng chuyện chúng kết hôn, điều chỉ thể chứng minh rằng đây là một màn tự biên tự diễn của và Kỳ An.
"Anh, gọi điện hỏi bố ."
Giang Kỳ An tranh luận mà chỉ chăm chú Giang Dật Trạch.
Giang Dật Trạch thấy sắc mặt chúng vẫn bình tĩnh, đầu , môi tái nhợt, hỏi :
"Là thật ?"
" ."
Anh vẫn tin, nên gọi điện cho bác trai và bác gái ngay mặt chúng .
Kết quả là… chúng thật sự sắp kết hôn.
Dưới ánh đèn rực rỡ, bốn chúng đối diện , ai gì.
Giang Dật Trạch bàng hoàng , còn phía Giang Kỳ An, trong khoảnh khắc ánh mắt giao , bỗng cảm thấy khó hiểu.
Anh thích , tại khi tin kết hôn, sắc mặt tái nhợt như ?
Theo bản năng, siết c.h.ặ.t t.a.y áo Giang Kỳ An.
Anh cảm nhận thì vỗ nhẹ an ủi .
"Bây giờ hai thể chứ?"
Lời dứt, họ đó sượng sùng .
Thẩm Tri Ý cố gắng kéo một nụ :
"Viên Viên, chẳng từng sẽ để tớ phù dâu ?"
Những năm tháng tuổi trẻ, nụ của Thẩm Tri Ý luôn mang theo chút ngại ngùng, nhưng giờ đây, cô trở thành một phụ nữ trang điểm tinh tế.
Ngày , cô từng nắm tay , ánh mắt đầy chân thành, rằng:
Xin chào mọi người ~ đọc xong cho iem xin 1 lượt theo dõi nhé hihi
"Bất kể ai kết hôn , chúng nhất định phù dâu của , cùng bước hạnh phúc."
Bây giờ, Tri Ý , còn là cô gái từng mong thấy hạnh phúc ?
Cậu còn như nữa .
Không là vì nhớ quá khứ, vì chợt nhận rằng bạn từng gắn bó suốt những năm tháng trưởng thành cũng sẽ còn là bạn nữa.
Lòng chua xót, bâng khuâng.
khẽ cất lời: "Không cần ."
Giây phút , như thể đang lời tạm biệt với bạn thuở xưa trong ký ức.
Sắc mặt Thẩm Tri Ý lập tức trắng bệch, loạng choạng lùi về mấy bước.
"Viên Viên..."
tiếng gọi của cô chứa bao nhiêu phần chân thành, nhưng điều đó giờ đây còn quan trọng nữa.
4
Càng gần ngày thử váy cưới, chúng chọn xong địa điểm tiệc cưới bước ngoài.
Giang Kỳ An nắm lấy tay , truyền ấm cho .
Chúng ngẩng đầu lên trời.
Lại bắt đầu tuyết rơi .
Những bông tuyết rơi xuống, nhuộm trắng mái tóc đen của chúng .
mỉm ngẩng đầu, ngoan ngoãn cúi xuống.
: "Có cảm giác như cùng đầu bạc ?"
"Rất ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/su-co/chuong-4.html.]
Anh giục : "Cảnh thế , chụp một tấm kỷ niệm ."
Sau , trong một dọn dẹp đồ đạc, tình cờ tìm thấy một bức ảnh cũ.
Đó là bức ảnh tập thể của chúng ngày hội thao trường năm .
giường, dùng khăn giấy lau lớp bụi bám ảnh.
Cuối cùng, cũng nhận khoảnh khắc "vô tình" chạm mắt giữa Giang Dật Trạch và Thẩm Tri Ý.
nhớ khi đó, cô bảo chỉ cắn thử chiếc huy chương một cái, ai ngờ chụp .
Những công việc chuẩn cho đám cưới gần như tất nhờ sự giúp đỡ của bố hai bên.
Lần nữa gặp Thẩm Tri Ý là khi đến quán cà phê của .
Cô mặc áo khoác dài màu nâu, tóc uốn nhẹ, trông như một phụ nữ trưởng thành thanh lịch.
Nhìn thấy , cô ý định dừng bước.
cô gọi : "Viên Viên, hối hận ."
Đôi mắt cô đỏ, , nhưng chỉ im lặng.
Cô nghiến răng tiếp tục:
"Viên Viên, Kỳ An yêu . Nếu hai kết hôn, sẽ hạnh phúc ..."
"Vậy thì ?"
nhếch môi châm chọc, "Cậu trả cho ? Không đang ở bên Giang Dật Trạch ?"
Giang Kỳ An rằng họ chia tay.
Cô câu hỏi của cho cứng họng, ánh mắt lảng tránh.
cô vẫn cố chấp, hỏi :
“Giang Kỳ An từng lái xe hàng chục cây để đưa về nhà ? Đã từng nấu nước đường đỏ cho ? Nửa đêm chỉ vì thèm mà chạy mua lẩu cay ? Đã từng vì mà đánh ? Đã từng thích ?”
“Tất cả những điều tớ chỉ là vì cho , lấy hạnh phúc của bản để giận dỗi.”
Thật là cảm động bao…
Cái gì mà bạn bè của chứ…
Từng câu từng chữ đều ẩn chứa ý giữ cả hai bên.
lạnh: "Sao , bắt cá hai tay ?"
"Tớ !" Cô kiên quyết phủ nhận.
vẫn bình thản :
“Thứ nhất, nhà ở ngay Bắc Thành, chẳng cần ai đưa về cả.”
“Thứ hai, tất cả những điều kể, đều sẽ , trừ đánh .”
“Và nữa, Thẩm Tri Ý, nhớ rõ từng việc vì như thế, chính cũng với thế nào. cuối cùng, vẫn chọn Giang Dật Trạch.”
tiếp: "Cậu hạnh phúc. Cậu hẳn là yêu Giang Dật Trạch, chẳng qua là vì thích , nên mới ở bên . Cậu tận hưởng cái cảm giác chiến thắng đó."
"Cậu ? tìm thấy một bức ảnh cũ của chúng ."
từng chữ một:
" thực sự hối hận vì quen , bạn với ."
"Về , đừng liên lạc nữa."
Lúc , quán cà phê quá đông khách.
bước vài bước, phía bỗng vang lên tiếng điên dại của Thẩm Tri Ý:
"Lộc Viên, cứ thừa nhận , ghen tị với ! Cậu ghen tị vì Giang Kỳ An thích ! Ngay cả Giang Dật Trạch, yêu đến c.h.ế.t sống , cũng yêu say đắm! Cậu chẳng gì cả!"
Vừa lúc đó, nhân viên phục vụ mang một ly Americano đá đến.
cầm lên hắt thẳng mặt cô .
"Á!"
Cô hét lên chói tai.