SỰ CỨU RỖI CỦA NÀNG ẤY - 5
Cập nhật lúc: 2025-07-08 22:45:22
Ôm một cuộn tranh, nàng mừng rỡ thôi.
【Tuyệt quá, hai sắp đoàn tụ 】
【Ta tới phá hoại gia đình , bắt nạt tiểu nữ chủ mà là đến để gia nhập gia đình, bảo vệ đứa trẻ . Dù nó thành ma cũng đừng hù đấy nhé】
Thẩm Đường chỉ huy hầu giúp thu dọn viện, mơ mộng về tương lai trong lòng.
【Thích ăn lê ? Trồng hai cây ở góc tường phía đông.】
【Trẻ con thích hoa nhỉ? Trồng một đám nguyệt quý ở góc tường phía tây.】
【Vẫn đủ ấm áp náo nhiệt! Nuôi thêm hai con mèo chó, bầu bạn nhóc con sẽ còn u ám nữa.】
【Làm cái xích đu nữa, trẻ con đều thích cái đó. Hai chúng cùng đong đưa, cũng thiết hơn.】
Kế hoạch của nàng , dù lạnh lùng m.á.u lạnh đến cũng d.a.o động.
Cho đến khi bức tranh trong tay nàng mở …
Nụ nhạt mặt … cứng .
9
Nàng hét ầm lên như phát cuồng:
【Không xong ! Nữ chính cảm động đến ngu !】
【g.i.ế.c thì vẫn dùng lưỡi d.a.o tình ! Người nữ chính yêu nhất vẫn là mẫu nàng!】
【Huhu, đến mức thì cũng quỳ gối gọi một tiếng . Sao thể thông minh đến thế cơ chứ!】
【Nếu trượt đại học, chọc tức đến c.h.ế.t, thì ít cũng là một nhân vật !】
Không nỡ tạt cho nàng gáo nước lạnh, cố gắng để giọng quá lạnh nhạt:
"Đó là mẫu . Đó là kế mẫu Diệp Thanh Thanh."
Nụ đắc ý cứng đờ môi nàng như thể sắp vỡ vụn.
Ngay giây tiếp theo, cửa lớn đá mạnh bật mở…
"Hứa thị, ngươi điên !"
10
Từ lúc về tiểu viện, Tô di nương liền đổ bệnh.
Phụ về phủ khi hạ triều, khéo đụng nha bên bà đang vội vã mời đại phu.
Ông liền kéo đến thẳng viện của Tô di nương.
Sau một nén nhang, đại phu bảo: Tô di nương thai, mạch tượng cho thấy là nhi tử, nhưng giờ vẻ động thai khí.
Nhi tử mà phụ mong đợi từ lâu, mới rơi hậu viện Hứa gia suýt chút nữa tân phu nhân hại mất.
Ông giận dữ đến tột độ, xông viện, chút nể tình mà mắng chửi Thẩm Đường.
Thẩm Đường mắng như tát nước mặt, chỉ khúm núm lẩm bẩm trong lòng:
O mai d.a.o Muoi
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/su-cuu-roi-cua-nang-ay/5.html.]
【Đi đến cũng thoát khỏi kiếp lãnh đạo dằn mặt, đen đủi】
【Ồ ồ, dọn cái viện mà động thai khí hả? Đêm qua gì trong phòng rõ ? Không giữ nổi cái nửa , mà cũng đổ thừa. Cắt nó cho 】
【Hứ, chọc phát ? là tiện nhân thì vẻ. Còn nữ chính oan c.h.ế.t của vẫn rơi giọt nào kìa】
【Thằng chó mù mắt, đợi lúc mày liệt giường, tao sẽ nuôi tám gã nam sủng chọc tức c.h.ế.t mày】
【Không hổ là thượng thư, thao thao bất tuyệt, chuyện còn hơn livestream bán hàng. Phiền c.h.ế.t. Nghĩ xem trưa ăn gì còn hơn】
Tuy trong lòng mắng chửi ngừng, nhưng miệng điều, im thin thít.
Cho đến khi phụ nhắc đến .
"Đứa nhỏ Tận Hoan mẫu nó dạy hư , bất hiếu bất nghĩa, ranh ma lươn lẹo, chẳng cảm ân. Ngươi đừng tin mấy lời hồ ngôn loạn ngữ của nó. Một câu thật lòng cũng chẳng , đừng để phí công ngươi một lòng một lo nghĩ cho nó."
Không khí chợt im bặt.
Thẩm Đường ngẩng đầu, lạnh giọng hỏi:
"Nàng lừa ông ?"
Phụ nhàn nhạt lắc đầu:
"Ta bận trăm công nghìn việc, lấy thời gian dây dưa với nó. Khi lão phu nhân còn sống, cũng thường nó vô lễ, Diệp thị hiền lương còn chê trách nó cảm ân. Ngay cả Tô di nương, nó lớn lên, cũng hận nó đến tận xương tủy. Có thể thấy ngày thường Hứa Tận Hoan nghịch ngợm đến cỡ nào."
"Ngươi mới phủ, cũng trách ngươi. về , bớt để tâm, đừng nó xúi giục mà gây chuyện. Chuyện đổi viện , về đừng để xảy nữa."
Cách một cánh cửa, bóng cây hải đường lay động n.g.ự.c , lá xào xạc như những cái tát rõ ràng.
Dù thất vọng, vẫn tránh khỏi cảm giác nghẹn ngào như đánh một gậy tim.
Rõ ràng ông từng ôm xác mẫu đẫm m.á.u mà thề độc rằng sẽ đối xử với cả đời.
Sao chỉ vì vài câu của khác, thất vọng với , ngay cả lời giải thích cũng xem như ngụy biện?
Cảm thấy vô nghĩa, xoay định rời , thì thấy Thẩm Đường lạnh:
"Hứa đại nhân đây tai mà mắt ? Nhìn nữ nhi của mà cũng lời khác?"
"Trên nhân, lễ? Ngay cả một viện tử hồn cũng , ông bảo nàng cảm tạ cái gì, cảm cái ơn của ai? Nếu ông là một phụ trách nhiệm thì nên dùng trái tim của để hiểu nữ nhi, thấu nỗi cô độc của nàng, thông cảm cho những khó xử của nàng, chỗ dựa kiên cường nhất cho nàng."
"Chỉ vài câu của ngoài mà ông ác cảm đến thế với chính nữ nhi của … Nếu chọn, nàng c.h.ế.t cũng ông phụ !"
Những cánh hoa rơi lất phất quét qua má, sống mũi cay xè, tê rát cả tim.
Thì , vẫn còn hiểu nỗi gian truân của .
" Nàng … đường tỷ của , là vì sinh con cho ông mà khó sinh bỏ mạng, ông thiếu nàng hai mạng , cả đời nên mang theo áy náy mà đối với nữ nhi nàng ."
"Huống chi, tiền bạc đường tỷ lót đường, thì ông lấy gì mà ngày hôm nay?"
"Vô liêm sỉ!"
Nam nhân khi công thành danh toại, kỵ nhất là khác nhắc đến sự nâng đỡ của thê tử thuở hàn vi.
Nữ nhân thật ngu ngốc, vì một chẳng liên quan như , xé toang mặt mũi với ông .
Phụ tức giận đến cực điểm, hất áo bỏ .