Sự Lựa Chọn Tốt Nhất
Chương 3
5
Bắt đầu lại một lần nữa, ngoại trừ sự lựa chọn của Cố Phỉ ra thì chẳng có gì thay đổi.
Tôi vẫn đậu vào ngôi trường ở kiếp trước với số điểm tương đồng, và được khoa Toán tôi luôn ngưỡng mộ nhận vào.
Suốt cả một kỳ nghỉ trước khi đến trường học, tôi và Cố Phỉ đều không chạm mặt nhau.
Bởi vì cậu ấy đã đi du lịch tốt nghiệp với Giang Thu Ngôn.
Tôi tìm được một công việc bán thời gian là dạy kèm cho học sinh cấp hai, đôi lúc tôi sẽ gặp bố mẹ của Cố Phỉ khi đi ra ngoài, mỗi lần họ chào tôi, tôi đều có thể nhìn thấy nụ cười khổ của họ và những sợi tóc bạc xen lẫn giữa mái tóc đen.
Tôi nghĩ, có lẽ họ sẽ không bao giờ biết được, tại sao một người chưa từng rớt khỏi top 3, vừa cố gắng vừa có tài như Cố Phỉ lại phát huy thất thường trong kỳ thi đại học.
Họ thậm chí còn lo lắng Cố Phỉ quá buồn bã mà nghĩ đủ mọi cách để an ủi cậu ấy, gượng cười trước mặt cậu ấy, bảo cậu ấy đi du lịch cho khuây khỏa.
Nhất thời, tôi không biết giữa việc để họ biết được sự thật và không bao giờ biết được sự thật, cái nào sẽ khiến họ dễ chấp nhận hơn.
Nhưng khi nhìn thấy họ, tôi không thể kiềm nén được sự chua xót trong lòng, dù gì họ cũng là người tiếp xúc với tôi nhiều nhất ngoại trừ bố mẹ tôi ra, cũng là người nhìn tôi trưởng thành.
Có một khoảng thời gian, bởi vì lý do công việc của bố mẹ tôi mà trưa nào tôi cũng ăn cơm ở nhà Cố Phỉ, lần nào mẹ cậu ấy cũng sẽ nấu món sườn xào chua ngọt mà tôi thích ăn, bà ấy hiểu rõ khẩu vị của tôi.
Hơn nữa, họ còn dặn dò Cố Phỉ ở trường phải chăm sóc cho tôi, không được để tôi bị các bạn học khác bắt nạt.
Lúc đó, Cố Phỉ bưng trái dưa hấu, vẻ mặt bình tĩnh đáp:
“Bố mẹ yên tâm đi, con sẽ không để cậu ấy bị bắt nạt đâu.”
Tôi là con gái, tính cách khá trầm lặng, cộng thêm thành tích tốt nên khá hòa đồng với các bạn trong lớp, nhưng Cố Phỉ lại bị ngó lơ vì tính tình khác với những bạn học nam cùng tuổi đang trong thời kỳ nổi loạn.
Nhưng cậu ấy cũng không quan tâm, vì cậu ấy sẽ đi cùng tôi.
Tôi vốn cho rằng, chúng tôi sẽ tiếp tục đồng hành trong tương lai, nhưng không ngờ cậu ấy lại quay đầu giữa chừng.
Tôi gặp lại Cố Phỉ ở ga tàu cao tốc vào ngày đến trường nhập học, kiếp trước, chúng tôi đến cùng một thành phố, nhưng bây giờ, tôi đi về phía Bắc, còn cậu ấy và Giang Thu Ngôn lại đi về phía Nam.
Cậu ấy và Giang Thu Ngôn ngồi cạnh nhau trong phòng chờ ồn ào đông đúc, lúc tôi đi ngang qua bọn họ, tôi nhìn thấy cậu ấy đang cùng Giang Thu Ngôn xem video của một blogger chuyên về tình yêu đang phân tích mười tiêu chuẩn bạn trai yêu bạn gái của mình, đôi lúc cậu ấy còn gật đầu phụ họa theo bình luận của cô ấy.
Có lẽ là vì đi chơi ở bên ngoài hai tháng, làn da trắng lạnh của Cố Phỉ đã sạm đi rất nhiều, đường nét chân mày càng thêm sắc nét, trên cánh tay có thêm một hình xăm chữ viết tắt của ‘Giang Thu Ngôn’, hai người họ cùng mặc đồ đôi.
Tôi cảm thấy cậu ấy đang dần khác xa với Cố Phỉ trong trí nhớ của mình.
Sau đó, Cố Phỉ cảm nhận được ánh mắt của tôi, cậu ấy ngước nhìn về phía tôi, cách nhau một hàng ghế, tôi thản nhiên nhìn thẳng vào mắt cậu ấy và khẽ nở nụ cười coi như chào hỏi.
Cậu ấy ngẩn ra vài giây, vô thức giấu cánh tay có hình xăm của mình ra phía sau, lúc Giang Thu Ngôn nghiêng đầu hỏi cậu ấy gì đó, cậu ấy nhanh chóng quay đi và nói với cô ấy một câu, dựa vào khẩu hình miệng thì có thể đoán được là:
“Không nhìn gì cả.”
Đúng lúc này, chuyến tàu của tôi đã đến ga, lúc tôi xếp hàng, xét vé cho đến khi vào ga, có một ánh mắt rất mãnh liệt theo sát sau lưng tôi.
Tôi biết đó là ai, nhưng tôi không hề quay đầu nhìn lại.
Sau đó khi lên tàu và tìm được chỗ ngồi, tôi nhận được tin nhắn của Cố Phỉ, nhìn cuộc trò chuyện đã dừng ở mấy tháng trước, tôi bỗng cảm thấy hơi hốt hoảng.
Tần suất này có lẽ sẽ trở thành trạng thái bình thường trong tương lai, cho đến khi những lời nói bình thường trong ngày, trở thành cuộc trò chuyện cuối cùng trong cuộc đời này của chúng tôi.
Mạch suy nghĩ quay lại, tôi nhìn vào dòng tin nhắn cậu ấy mới gởi đến, là một câu rất ngắn:
“Ôn Thiển, tôi cũng chúc cậu có một tương lai xán lạn.”
Tôi tất nhiên sẽ có một tương lai xán lạn.
Tôi sẽ đi đến một chân trời mới, sẽ nhìn thấy thế giới rộng lớn hơn.
Xung quanh đều là những người tài giỏi hàng đầu đến từ khắp mọi miền đất nước, sẽ tiến vào một vòng tròn khác hoàn toàn so với trước đây.
Ở đây, có vô số những người vừa cố gắng vừa có tài, đâu đâu cũng thấy những người vừa khiêm tốn vừa có thực lực.
Thậm chí, sau khi thoát khỏi sự giới hạn cái nhìn trong trường học, tôi chợt nhận ra, thật ra Giang Thu Ngôn không hề đẹp đến mức đấy.
Đó chỉ là do những người đang theo đuổi giấc mơ tự che giấu tài năng của mình, và phủ lên người cô ấy một bộ lọc mà thôi.
Bây giờ, khi cởi những chiếc áo khoác giống hệt nhau ra, đi đến lĩnh vực mình am hiểu, ai nấy đều là một viên ngọc quý.
Kể từ đó về sau, tôi bắt đầu bận rộn với các tiết học chuyên ngành, trao đổi đề bài với các giáo viên và bạn học, tham gia các cuộc thi khác nhau.
Tôi còn tham gia công tác dạy học tình nguyện, học vẽ tranh, sau đó vẽ cho những chú chó, chú mèo trong trường một bức tranh và đặt tên cho nó.
Khi về nhà vào những kỳ nghỉ, trùng hợp là tôi và Cố Phi luôn về vào những thời điểm khác nhau, Tết đến lại về quê, thế nên suốt bốn năm chúng tôi chưa từng chạm mặt nhau một lần nào cả.
Lúc gặp lại nhau, là vào buổi họp lớp vào bốn năm sau.