Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Sư phụ tự tay đẩy ta xuống Tru Tiên Đài

Chương 1



1.

Thiếu chủ Ma Giới yêu thích khiêu khích Thiên Giới bỗng nhiên tuyên bố đình chiến.

Một khoảng bình yên hiếm có giữa Thiên Giới và Ma Giới được hình thành.

Ta tỉnh dậy sau cơn hỗn loạn, cảm giác nhớp nháp khắp cơ thể nói cho ta biết ta đã quay trở về với bản thể của mình.

Ta lập tức tỉnh táo, vội vàng chộp lấy bất cứ thứ gì quanh đó để che thân.

Nhưng thứ ta bắt được lại là một đôi bà tay ấm áp và một ánh nhìn trìu mến.

Lúc này, đối diện với ta một người nam nhân đeo chiếc mặt nạ kỳ lạ.

Hắn canh giữ ở bên giường, ánh nắng chói chang phản chiếu trên cổ hắn, mờ hồ có thể nhìn thấy cả mạch máu ở dưới da.

Ta rất yếu nhưng vẫn có thể ngửi thấy mùi sức sống mãnh liệt đang chảy trong cơ thể hắn.

Ta không phải thần tiên, bản thể của ta rất xấu, xấu đến mức ai nhìn cũng sợ hãi, ghét bỏ.

Những chiếc xúc tu có hình thù kỳ lạ kèm theo đó là đuôi hồ ly và vảy cá. Ta thực sự cũng không biết bản thể của chính mình là gì.

Nhưng làm ta kinh ngạc đó là trong mắt hắn không hề có sự chán ghét, trong ánh mắt ấy chỉ có sự mong chờ và lo lắng.

Có lẽ hắn là người duy nhất trên đời không chán ghét ta. Vị trí này ban đầu thuộc về sư phụ ta.

Khi sư phụ nhìn thấy ta, ta cũng không biết biểu cảm của y thế nào.

Bởi vì lúc đó mắt ta còn chưa phát triển nên ta lẻ loi trong bóng tối không biết bao lâu.

Chính sư phụ là người ban cho ta cặp mắt đầu tiên.

Những lúc ở bên ta, sư phụ thường nói: “Ta là chỗ dựa duy nhất của con trên thế giới này.”

“Chúng ta sẽ mãi ở bên nhau.”

Nhưng chính sư phụ là người thất hứa.

Y bắt đầu quan tâm đến sư muội nhiều hơn.

Có vẻ như sư phụ không cần ta nữa. Có phải là vì bản thể của ta quá xấu xí không?

“Ngươi có cảm thấy ta xấu xí, ghê tởm không?”

Ta không nhịn được mà lên tiếng hỏi nam nhân đeo mặt nạ trước mắt, sau đó cố gắng hết sức để các xúc tu của ta không chạm vào cơ thể hắn.

“Không, mắt nàng đẹp lắm, giống mẹ ta.”

Hắn nhìn ta với ánh mắt hết sức chân thành và tháo mặt nạ ra.

Đồng tử của hắn sâu và đôi mắt của hắn rất sáng.

Không nghi ngờ gì nữa, hắn rất đẹp trai, nhưng đáng tiếc là khuôn mặt đầy vết sẹo và trông rất gớm ghiếc.

Tất nhiên, hắn khác xa với nguyên mẫu của ta.

Khóe miệng hắn nở một nụ cười yếu ớt, hắn chỉ vào mặt mình một cách thờ ơ rồi lại bế ta lên giường.

“Ta tên Ân Ly.”

Hắn là Ân Ly.

Ân Ly, ta thực sự biết hắn, sư phụ đã từng nói với ta.

Thiếu chủ trẻ tuổi nhất của Ma Giới, Hỏa Kì Lân độc nhất vô nhị trên thế giới, phụ mẫu hắn biến mất một cách bí ẩn.

Phụ mẫu của hắn có lẽ đã chết, nhưng hắn vẫn một mực không muốn lên ngôi Ma Quân mà chỉ nằng nặc đòi giữ chức thiếu chủ Ma Giới.

2.

Ân Ly biết rằng ta rơi xuống từ Tru Tiên Đài nên rất tò mò muốn biết ta đã phạm phải sai lầm gì.

Ta đã nói dối hắn rằng ta đã lén ăn quả đào tiên.

Hắn nhìn ta bằng ánh mắt vô cùng đáng thương, hàng mi dài hơi cụp xuống.

“Mẹ kiếp, mấy lão già trên Thiên giới đúng là keo kiệt.”

“Một người yếu đuối như nàng thì có thể ăn được bao nhiêu chứ?”

Ta lại nhìn bộ dạng đáng sợ của mình trong gương, không khỏi nghi ngờ ánh mắt Ân Ly có vấn đề.

Ngày hôm sau, nghe nói Ma Giới thiếu chủ đột kích Thiên Cung, đào đi một nửa số cây đào tiên trong Ngự Hoa Viên.

Ta hiếm khi ăn đào tiên, nhưng tiểu sư muội Ngọc Hành rất thích ăn. Sư phụ đã từng tặng nàng ấy một cây đào tiên.

Đào tiên trăm năm mới nở hoa, ngàn năm mới kết trái, tràn đầy linh lực, có ích lợi to lớn cho việc tu luyện.

Vậy mà bây giờ ta lại có cả vườn đào tiên.

Ân Ly trồng toàn bộ đào tiên cướp được trong vườn của ta.

“Chúng ta đi trộm đào tiên thế này sẽ không làm sao chứ?”

“Cái này sao có thể gọi là trộm cắp? Ta là thiếu chủ Ma Giới, hành động này gọi là mượn.”

Ân Ly cũng nói rằng nếu không phải lần này hắn mang không đủ người thì hắn đã đào toàn bộ đi rồi, một gốc cũng không để lại cho đám già keo kiệt trên Thiên Giới.

Mùi đào tràn ngập trong sân, ta nhìn Ân Ly đang hái đào trên cây.

Ta hắng giọng, hét vào mặt hắn.

“Ân Ly, ta tên là Điều Điều.”

“Cái gì, nàng muốn ăn đào à!” Ân Ly ngoáy ngoáy lỗ tai.

“Chờ một chút, ta sẽ chọn cho nàng một quả lớn!”

Xem ra, lỗ tai của hắn cũng không tốt lắm.

3.

Có lẽ là vì cả ta và hắn đều mạng bộ dạng ghê tởm và xấu xí nên hắn sinh ra sự đồng cảm, đối với ta vô cùng tốt.

Hàng ngày, thuốc bổ như nước lũ đổ vào người ta nhưng cơ thể ta hồi phục rất chậm.

Bởi vì ta là một con quái vật ăn thịt và uống máu nên những thứ như nấm linh chi và đào tiên đối với ta không có bao nhiêu tác dụng.

Ngày trước, sư phụ thường cho ta ăn nội đan của người tu tiên hoặc yêu đan của yêu quái.

Càng ăn những thứ ghê tởm đó thì bản thể của ta càng trở nên đáng sợ.

Nhưng ta không có lựa chọn nào khác, ta muốn dùng máu của mình để bảo vệ tâm mạch cho Ngọc Hành.

Mạng sống của ta là do sư phụ ban tặng, mà sư phụ nói mạng sống của y là do Ngọc Hành ban tặng, cho nên mạng sống của ta cũng là do Ngọc Hành ban tặng.

Nhưng có lẽ là do cả trăm năm linh lực bị tổn thương cho nên lần này ta không thể bảo vệ được Ngọc Hành.

Linh lực trong máu của ta không đủ nồng đậm dẫn đến trên mặt Ngọc Hành xuất hiện một vết nứt nhỏ.

Sau đó ta bị đẩy xuống Tru Tiên Đài.

Ta thật không thể hiểu được, trước đó sư phụ còn nói muốn cùng ta sống cả trăm, cả nghìn năm.

Y tặng cho ta một khối bạch ngọc, ta còn luyến tiếc không nỡ đeo.

Sư phụ nói ta không phải tiên cho nên Tru Tiên Đài sẽ không làm tổn thương ta, cùng lắm chỉ chịu một chút nỗi đau da thịt.

Buồn cười thay, nỗi đau da thịt của ta còn không so sánh được với vết nứt nhỏ trên mặt của một người sắp chết.

4.

Mặc dù thuốc bổ không có tác dụng quá lớn nhưng không uống công Ân Ly ngày ngày ném tiền qua cửa sổ, cuối cùng ta cũng khôi phục hình người, chỉ có điều cơ thể này còn khá yếu ớt.

Hình người của ta rất khác với bản thể.

Lần đầu tiên nhìn thấy, sư phụ ta đã phải kinh ngạc.

Ta hiếm khi nhìn thấy sư phụ trong trạng thái xuất thần.

Mắt ngọc, mày ngài, môi hồng, răng trắng, trông xinh đẹp lại đáng yêu.

Ân Ly sợ ta ở nhiều một chỗ sẽ buồn chán cho nên hắn cùng với Tả Hộ Pháp và Hữu Hộ Pháp muốn đến dẫn ta đi xem xiếc.Vừa bước vào cửa, hắn đã nhìn ta không rời.

Hắn lập tức quay lại và quét chân, đá ra Tả Và Hữu Hộ Pháp ra ngoài.

“Chết tiệt, còn không mặc quần áo, để người ngoài nhìn thấy hết rồi.”

Hắn lải nhải không ngớt.

“Chết tiệt.” Ta nhại lại hắn.

Hắn nhanh chóng bịt miệng ta lại.

“Đừng học ta, đừng học.”

“Điều Điều, đừng bắt chước ta, ta không phải là người đầy bụng chữ nghĩa.”

    • • Đầy bụng chữ nghĩa: ý chỉ người có học.

“Nhưng bụng ta cũng không có chữ.” Ta vỗ nhẹ vào bụng.

Hắn thở dài rồi cởi áo choàng ra và quấn chặt quanh người ta.

“Bụng có chữ hay không thì cũng phải mặc quần áo.”

Trên người hắn cũng chằng chịt những vết sẹo.

Có lẽ để ý đến ánh mắt của ta nên hắn bịt mắt ta lại.

“Đừng nhìn, không đẹp, sẽ dọa nàng mất.”

Ân Ly thực sự giống là một tên ngốc, nếu ta dễ bị dọa sợ đến thế thì không phải khi nhìn vào gương sẽ bị chính mình hù chết sao.

5.

Hắn nghĩ ta không mặc quần áo là vì quần áo không đẹp.

Cho nên hắn đã cử người Hữu Hộ Pháp đi may cho ta rất nhiều quần áo xinh đẹp, rực rỡ.

Hữu Hộ Pháp Huyền Diệp là một mỹ nhân tuyệt sắc, trước sau đều có đường cong, làn da trắng nõn, dung mạo xinh đẹp, lại rất biết ăn mặc.

Ta biết khi hóa hình thì phải mặc quần áo, nhưng ta lại lười mặc.

Kể khi rơi xuống Tru Tiên Đài, cơ thể ta tổn thương nghiêm trọng, trở nên yếu đuối lại càng lười.

Ta chỉ nằm trần truồng trên giường. Hữu Hộ Pháp phải bế ta lên, ta nằm vắt trên vai nàng ấy.

Cơ thể Hữu Hộ Pháp có mùi thơm quá.

Hữu Hộ Pháp rất ân cần, ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của ta và cho ta uống một ngụm nước.

Nàng ấy dùng cả tay lẫn chân để mặc quần áo cho ta. Buổi sáng, nàng ấy cho ta mặc chiếc áo màu xanh lục bảo và váy xếp ly có thêu hoa mờ.

Buổi trưa, nàng ấy cho ta mặc một chiếc áo đỏ thẫm có thêu hình bướm và đính ngọc trai, kết hợp với một chiếc váy xếp ly cùng màu và một đôi giày thêu màu vàng sáng.

Khi Ân Ly tới, Hữu Hộ Pháp đã buộc tóc ta thành ba búi, ta nghĩ thật phiền phức cho nên đang nhe răng trợn mắt với nàng ấy.

Không ngờ Ân Ly và Hữu Hộ Pháp lại lộ ra ánh mắt si mê.

Ta càng nhe răng dữ tợn hơn nữa.

Kỳ quái, bọn họ không sợ sao?

Ngược lại hai người bọn họ càng tỏ ra hưng phấn, thậm chí còn muốn lấy đá lưu giữ lại hình ảnh.

“Điều Điều có phải bị nóng trong người không, lợi có chút sưng đỏ này?” Hữu Hộ Pháp đột nhiên áp sát ta.

Ta lập tức ngậm miệng lại và thôi nhe răng.

Ma Giới thực sự toàn kẻ ngốc.

Sư phụ nói đúng, chỉ số thông minh tỉ lệ nghịch với giá trị vũ lực.

 


Sắp tới Mê Truyện có kết hợp với Lazada/Shopee tung ra một loạt các mã giảm giá cực sâu, các mã giảm giá 30k, 60k, 100k. Mấy bà join nhóm dưới đây để nhận mã nhanh nhất nhen😘
👉 https://zalo.me/g/oegfon933

Chương tiếp
Loading...