Sư Phụ Xin Ta Ngày Ngày Đừng Đột Phá Cảnh Giới - Chương 23
Cập nhật lúc: 2025-07-08 21:41:51
Tuân Diệu Lăng men theo sườn núi lên một đoạn, vẫn thấy bóng nào.
Mãi đến khi nàng ngang qua một mảnh linh điền xanh biếc, nơi đó gieo trồng một loại linh thực nào đó mới nhú mầm, nhưng linh lực toát nồng đậm đến mức khiến líu lưỡi.
E là đến tối, từng chiếc lá cũng sẽ lấp lánh linh quang, sáng rực cả một vùng.
Bên rìa linh điền một ngôi nhà tranh bằng trúc.
Trước cửa nhà, một đang thảnh thơi ghế dựa ngủ say, mặt còn đắp hờ một quyển sách.
Người đó tóc đen như mây, phần lớn búi gọn đầu bằng một cây trâm bạc, chỉ chừa vài lọn buông nơi thái dương, trông tùy ý và tiêu dao.
Nàng mặc áo trắng tay rộng, bên là váy dài màu đen, khoác ngoài áo choàng đỏ thẫm.
Ngoài một miếng ngọc bội đeo bên hông, thêm món trang sức nào khác.
Tuân Diệu Lăng bước chân nhẹ theo bản năng.
còn kịp đến gần, giơ tay gạt quyển sách mặt xuống.
Ngân hà lấp lánh
Nàng môi đỏ khẽ cong, ánh mắt long lanh như làn nước phản chiếu ánh trăng, ngẩng đầu sắc trời, khẽ thở dài một tiếng vui vẻ: “Ngũ hành hội tụ, nhật nguyệt giao hòa, thiên địa dưỡng sinh... thật khéo, gặp giờ lành!”
Dứt lời, nàng vung tay áo lên, một đạo linh quang b.ắ.n thẳng lên tận trời, đó hóa thành mấy dải ánh sáng màu lam tản bốn phía.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/su-phu-xin-ta-ngay-ngay-dung-dot-pha-canh-gioi/chuong-23.html.]
Bầu trời vốn trong xanh, lập tức tụ mây thành vũ. Mây lành và khí mưa cuồn cuộn kéo đến, từng hạt mưa tí tách rơi xuống.
Linh vũ nhẹ nhàng rơi xuống, phiến lá linh thảo khẽ rung rinh, như đang tham lam hấp thu linh khí trong từng giọt mưa.
Nữ tu thể hô mưa gọi gió giữa trời mưa mà ảnh bất động, mưa gió chẳng vương lấy một sợi tóc.
Còn Tuân Diệu Lăng tuy mặc pháp y miễn nước lửa, nhưng vẫn gió mưa quất mặt, đầu tóc bù xù, y phục gió thổi phồng, vô cùng chật vật.
Nàng giữa màn mưa dày hạt, mắt mũi mơ hồ, “phì phì” phun mưa hai cái.
Chỉ giây , đầu nàng thêm một cây dù.
Không rõ đến từ lúc nào, lặng lẽ lưng Tuân Diệu Lăng, giương lên chiếc dù trúc màu tím, giọng điệu mềm nhẹ hỏi: “Ngươi đó, đứa nhỏ ngốc. Trời mưa cũng tìm chỗ trú, đây ngẩn gì thế?”
Nói đoạn, nàng đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu Tuân Diệu Lăng một chút, lập tức, nàng liền khô ráo như mới y phục, một chút dấu mưa cũng còn.
Tuân Diệu Lăng ngẩng đầu, gương mặt ung dung, xinh , rụt rè : “Xin , quấy rầy tỷ tỷ ?”
“Gọi gì mà tỷ tỷ.”
Đối phương một tay cầm dù, tay búng nhẹ trán nàng một cái, đúng cái kiểu mà sư phụ nàng vẫn .
“Ta họ Tần, tên Thái Sơ, đạo hiệu Từ Vũ. Ngươi gọi là Tần sư bá, hoặc là Từ Vũ sư bá mới đúng.”