Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Sự Quan Tâm Đặt Sai Chỗ - Chương 3

Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385

Tin nhắn trả lời của tôi nhanh chóng leo lên top tìm kiếm.

Ngay sau đó, điện thoại của Tề Hành cũng vang lên.

Tôi bắt máy, nhưng chỉ im lặng.

Bố mẹ anh ấy là trí thức truyền thống, e rằng khó lòng chấp nhận quyết định này của tôi.
Nếu anh ấy nói chia tay, tôi cũng đành chấp nhận.

"Giai Giai, em phải chuẩn bị tâm lý. Đã quá 72 giờ rồi, cho dù em có hy sinh danh dự và danh tiếng, chưa chắc Hy Nguyệt còn sống. Nhưng bất kể chuyện gì xảy ra, anh vẫn sẽ ở bên em. Hãy nhớ rằng, em không hề đơn độc."

Không phải trách móc, mà là sự quan tâm và ủng hộ.

Khoảnh khắc đó, tôi chợt cảm thấy xấu hổ vì những suy nghĩ của mình.

"A Hành, cảm ơn anh. Nhưng đây là hy vọng cuối cùng của em. Nếu không đồng ý với điều kiện của hắn, lỡ như Hy Nguyệt xảy ra chuyện, em sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân."

"Không, em không được tự trách. Chỉ vì quá bận mà em không chú ý đến tín hiệu cầu cứu của Hy Nguyệt thôi. Đó không phải lỗi của em."

Một giây ấy, đầu tôi như nổ tung.

Cầu cứu? Sao anh ấy biết Hy Nguyệt đã từng cầu cứu tôi?

Trong quá trình điều tra, chứng cứ đều được bảo mật nghiêm ngặt.


Chuyện Hy Nguyệt từng nhắn tin cầu cứu, chỉ có một số ít cảnh sát biết.

Dù là bác sĩ pháp y, anh ấy cũng không thể nắm rõ thông tin nội bộ của cảnh sát.

Tôi vội vàng cúp máy.

Một ý nghĩ kinh hoàng s.i.ế.t chặt lồng ngực tôi đến nghẹt thở.

Người có thể chỉnh sửa kết quả giám định, còn một người… chính là Tề Hành.

Người có thể lặng lẽ xóa sạch dấu vân tay của kẻ thứ ba trong căn phòng kia, cũng chỉ có một người… chính là Tề Hành!

Chỉ còn mười hai tiếng nữa là đến mười hai giờ đêm.

Nếu không kịp tìm thấy em gái, tôi sẽ phải cởi bỏ cảnh phục trước toàn bộ cư dân mạng toàn cầu, tự làm nhục chính mình, và kéo cả đội cảnh sát xuống bùn.

Tôi không biết tên sát nhân hàng loạt rốt cuộc có mục đích gì.

Mang theo đầy bụng nghi hoặc, tôi tìm đến nơi làm việc của Tề Hành.

Đến ba giờ chiều, anh ấy đột nhiên rời khỏi tòa nhà.

Anh ấy lái xe chạy một vòng quanh thành phố, ghé vào một trung tâm điện tử, mua thứ gì đó rồi rời đi. Sau đó, anh ấy lại lái xe đến đồn cảnh sát.

Nhưng anh ấy không hề gọi cho tôi.

Sau khi ra khỏi đồn, anh ấy thẳng hướng ngoại ô mà chạy.

Đây không phải đường về nhà!

Thời gian không còn nhiều, tôi cố áp chế nhịp tim đang đập loạn, gọi điện cho Tề Hành, dò xét:

"A Hành, anh còn ở cơ quan không? Em muốn gặp anh, mình nói chuyện một chút."

"Có chuyện gì vậy? Anh sắp vào họp rồi, sẽ lâu mới xong. Em cứ nói trước đi."

Dối trá!

Tim tôi như chìm xuống đáy vực.

"Em lo bố mẹ anh sẽ không chấp nhận quyết định của em, muốn cùng anh gọi điện nói chuyện với họ."

"Sẽ không đâu, bố mẹ anh luôn tôn trọng quyết định của anh, cũng sẽ tôn trọng em. Em chỉ cần tin anh là được. Hết thời gian rồi, anh phải vào họp đây, đừng lo lắng…"

Anh ấy dịu dàng an ủi, nhưng trái tim tôi lại lạnh băng.

Cúp máy, tôi lặng lẽ dõi theo chiếc xe phía trước, thấy anh ấy lái thẳng lên đường cao tốc, hướng về một nơi hoàn toàn xa lạ.

Nơi đó… có thể chính là nơi Hy Nguyệt đang bị g.i.a.m g.i.ữ!

Tôi giữ khoảng cách một chiếc xe để tránh bị phát hiện.

Nhưng ngay lúc này, phía sau đột nhiên có một chiếc xe lao lên vượt mặt!

Sợ bị mất dấu, tôi đang định đạp ga đuổi theo, nhưng đúng lúc đó—

Một chiếc xe tải lao ngược chiều xông thẳng tới!

Tiếng còi xe chói tai vang vọng bên tai!

Tôi lập tức đánh mạnh vô-lăng, nhưng cú va chạm vẫn xảy ra!

Tầm mắt bỗng chốc bị bao trùm bởi khói trắng dày đặc và ngọn lửa bùng cháy dữ dội!

Tôi không thể chec!

Em gái tôi còn chưa tìm được!

Nhiệm vụ của tôi vẫn chưa hoàn thành!

Ý chí sinh tồn mãnh liệt trào dâng, tôi cố gắng gỡ đai an toàn, kéo lê đôi chân bị g.ã.y, gắng sức chui ra khỏi cửa sổ.

Ngay khi tôi vừa thoát khỏi bờ vực tử thần, nhìn thấy ánh sáng của sự sống—

Một bàn tay to lớn vươn tới chụp lấy tôi!

Tôi chưa chec.

Khi tỉnh lại, tôi nhận ra mình đã bị trói chặt, nhốt trong một nhà máy sắt tăm tối, không có lấy một tia sáng.

Trước mặt tôi là ba tấm rèm đen.

Không khí nồng nặc mùi tanh của đất ẩm, hòa lẫn với mùi máu đặc quánh, khiến tôi gần như nghẹt thở.

Tôi cố nén cơn đau, gào lên gọi tên Tề Hành.

Ngay lúc đó, từ trong bóng tối, một bóng đen lặng lẽ bước ra.

Trên mặt hắn…

Là chiếc mặt nạ trắng mà cả đời này tôi cũng không thể quên!

Khi họng s.ú.n.g chĩa thẳng vào đầu tôi, một nỗi chua xót không sao tả xiết trào dâng.

Tôi bật cười chua chát:

"Tề Hành, anh dày công bày ra cả ván cờ lớn như vậy… chỉ để dụ tôi đến đây giec tôi sao? Tôi có tài đức gì, mà đáng để anh nằm vùng bên cạnh tôi suốt tám năm, còn sẵn sàng từ bỏ cả tiền đồ?"

Nghe tôi nói, hắn lại cười phá lên.

Cười đến run rẩy cả người.

Tiếng cười của hắn gằn gằn, méo mó, đầy sắc lạnh, tựa như tiếng cười cơ giới trong phim Joker.

Cười đến vô lý, cười đến mức khiến tôi sởn gai ốc.

Giữa lúc tôi bối rối không biết chuyện gì xảy ra, đột nhiên…

Họng s.ú.n.g của hắn đổi hướng!

"ĐOÀNG!"

Viên đ.ạ.n xé gió, xuyên thủng tấm rèm chính giữa.

Theo sau đó là một tiếng rên rỉ đầy đau đớn.

Một người bị trói chặt, loạng choạng ngã nhào ra khỏi rèm, máo từ vết thương trên đùi nhuộm đỏ sàn nhà.

Miệng anh ta bị nhồi vải, không thể kêu cứu.

Nhưng ngay khoảnh khắc tôi nhìn rõ khuôn mặt ấy…

Tim tôi như ngừng đập!

—Là Tề Hành!

"Mày chính là kẻ hại chec ông ấy! Mày đáng chec vạn lần!"

Họng súng run lên, phản chiếu đôi mắt đỏ ngầu, chứa đầy oán hận.

Tôi nín thở, từng dây thần kinh căng chặt như muốn đứt đoạn.

Cha hắn… là hung thủ mười năm trước?!

Hèn gì, hắn biết rõ từng chi tiết vụ án, ngay cả vết thương cũ mà cảnh sát chưa từng công bố.

Hắn không phải kẻ mô phỏng—hắn là kẻ kế thừa tội ác!

Hắn đứng đó, toàn thân run lên vì phẫn nộ, cơn giận dữ dâng trào, đến nỗi bàn tay bóp cò cũng không vững.

Đây là cơ hội của tôi!

Tôi phải đánh cược!

Không chờ thêm giây nào, tôi dùng hết sức nhấc chân, đạp mạnh vào ghế—

Ầm!

Chiếc ghế lật nhào, tôi ngã mạnh xuống nền đất lạnh lẽo, cơ thể quay tròn trên sàn.

"Mày dám!"

Tên điên gầm lên, nổ s ú n g liên tiếp.

Viên đ ạ n sượt qua vai, đau đến mức tôi c ắ n chặt răng, không dám phát ra tiếng.

Nhưng—

Tôi đã thành công!

Viên đ ạ n trúng vào xích sắt, một đầu xiềng bị nới lỏng!

Chỉ cần thêm một chút nữa…

Tôi nghiến răng, ra sức giật mạnh tay!

"Chơi một trò chơi không?"

Họng s ú n g vẫn còn bốc khói, máo từ bả vai thấm đẫm áo sơ mi của Tề Hành.

Tôi s i ế t chặt nắm tay, cố gắng áp chế cơn run rẩy.

Tên điên này, hắn còn muốn t r a t ấ n kiểu gì nữa?

"Mày muốn chơi gì?" Tôi hỏi, giọng khàn đi vì giận dữ.

Hắn nghiêng đầu, bật cười như một đứa trẻ sắp mở quà.

"Rất đơn giản, tao sẽ hỏi một câu. Nếu mày trả lời đúng, tao sẽ tha một người. Nếu sai..."

Hắn giơ súng, hờ hững chĩa về phía bức màn thứ ba—nơi có thể là em gái tôi!

Tôi nín thở.

Không được, không thể để hắn điều khiển tiết tấu!

Tôi phải lật ngược thế cờ.

Tôi đánh cược!

"Tao đồng ý." Tôi nói, ép mình bình tĩnh.

Hắn vỗ tay, đầy hứng thú.

"Vậy câu hỏi đầu tiên... Trong mắt tao, mày là loại người gì?"

Tim tôi chợt trĩu nặng.

Ánh mắt của kẻ sát nhân ngày càng trở nên quái dị. Hắn mở điện thoại, bật camera hướng về phía tôi, rồi quay sang người đàn ông đang hấp hối—Tề Hành.

"Các người muốn xem nữ cảnh sát nhảy múa gợi cảm, hay muốn tôi tha cho anh chàng chỉ còn nửa cái mạng này?"

"Hai lựa chọn, tôi sẽ nghe theo ý kiến của cư dân mạng, kết quả sẽ được công bố sau nửa tiếng nữa."

Nếu lúc trước tôi còn nghi ngờ, thì bây giờ tôi đã gần như chắc chắn.

Hắn là một kẻ b.i.ế.n t.h.á.i, còn đáng sợ hơn cả cha hắn!

Sau khi video được đăng tải, số lượt bình chọn trên màn hình điện thoại tăng lên chóng mặt.

Kẻ sát nhân thỉnh thoảng cúi đầu xem điện thoại, khuôn mặt hắn lộ rõ sự thỏa mãn khi thấy ngày càng nhiều bình luận xuất hiện.

Nhìn cảnh tượng này, trong lòng tôi bỗng nhen nhóm hy vọng—có lẽ cảnh sát có thể lần ra vị trí này thông qua địa chỉ IP của video?

Nhưng ngay giây sau đó, một câu lẩm bẩm của hắn đã dập tắt hoàn toàn hy vọng của tôi:

"Đừng mơ nữa, IP là giả, bọn họ không tìm được đâu."

Tim tôi lập tức rơi xuống đáy vực.

Hơi thở của Tề Hành ngày càng yếu, mồ hôi lạnh túa ra trên trán, nhưng tôi lại hoàn toàn bất lực.

Tôi chỉ có thể thầm cầu nguyện rằng cư dân mạng đừng quá vô tâm.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, tim tôi đập ngày càng nhanh.

Nửa tiếng sau, kẻ sát nhân bỗng cười phá lên đầy quái dị.

"Tao biết ngay mà."

Vừa cười, hắn vừa giơ súng lên nhắm vào Tề Hành.

Tôi không cam lòng, ra sức rên rỉ qua lớp băng keo, đến lúc này hắn mới như bừng tỉnh, dí màn hình điện thoại vào mặt tôi.

"Ồ, suýt quên không cho mày xem kết quả—65% bình chọn muốn thấy mày nhảy t h o á t y đấy."

Bình luận được yêu thích nhất chễm chệ ngay trên cùng: "Thằng kia mất máo nhiều quá, sống không lâu đâu. Nhưng tôi chưa bao giờ thấy nữ cảnh sát nhảy t h o á t y cả."

Trong khoảnh khắc ấy, tuyệt vọng nuốt chửng lấy tôi.

"Có phải mày đột nhiên cảm thấy tuyệt vọng? Thế giới quan sụp đổ? Những giá trị mày từng tin tưởng giờ đây tan thành mây khói? Thế nào là người tốt? Thế nào là kẻ xấu? Hình như không còn ranh giới rõ ràng nữa đúng không?"

"Không sao đâu, Chúc Giai Giai. Con người chỉ có thể nhìn rõ bản chất khi rơi vào bóng tối tuyệt vọng nhất. Những kẻ vô tội mà mày tin tưởng lại mang trong mình những tâm hồn độc ác và bẩn thỉu nhất."

Giọng hắn đầy châm chọc.

Nói rồi, hắn từng bước tiến về phía Tề Hành.

"Nếu mọi người đều muốn hắn ch*t, vậy thì tôi sẽ chiều theo ý dân…"

Nhưng điều hắn không ngờ tới là—

Ngay khi câu nói còn chưa dứt, tôi đã nhanh chóng lao tới, q u ậ t ngã hắn xuống đất.

Những tiếng giãy giụa, rên rỉ ban nãy chẳng qua chỉ là để tranh thủ thời gian.

Tôi vẫn luôn dùng lưỡi d a o giấu trong kẽ áo để c ắ t dây trói.

Sợi dây thừng dày hơn tôi tưởng, khiến tôi mất nhiều sức hơn để c ắ t đứt nó.

Kẻ sát nhân hoàn toàn không ngờ tới đòn phản công của tôi. Trong cơn kinh ngạc, hắn vùng vẫy chống cự, nhưng tôi đã nhanh chóng giật lấy khẩu s ú n g, chĩa thẳng vào đầu hắn.

"Mày sẽ hối hận."

Hắn lạnh lùng đ e d ọ a.

Tôi vươn tay gỡ mặt nạ của hắn.

Nhưng ngay lúc đó, bên tai tôi bất ngờ vang lên tiếng "tít tít tít" của thiết bị điện tử.

Lòng tôi chùng xuống, ánh mắt lập tức quét về phía phát ra âm thanh.

Chỉ thấy trên thắt lưng của Tề Hành, một ánh sáng xanh mờ nhấp nháy.

Là b o m hẹn giờ!

Con số trên màn hình điện tử đang đếm ngược nhanh chóng, chỉ còn chưa đầy mười phút!

 

Loading...