Sự Trừng Phạt Của Anh Trai Kế
Chương 4
19
Tôi dắt Phó Thời Uyên ra ngoài cục cảnh sát, vẫn không quên.
“Anh, em muốn nói với anh.”
“Em chính là cảm thấy anh theo đuổi cô ta còn bị cô ta nói là con chó đáng thương, vì thế mà hôm nay cãi nhau với cô ta.”
Thấy Phó Thời Uyên trầm mặt, tôi nhanh chóng nói tiếp:
“A a a anh không cần giải thích, em vừa nhớ ra, chỉ là hiểu lầm hiểu lầm.”
Phó Thời Uyên mân mê lòng bàn tay tôi, giọng điệu thờ ơ.
“Vậy lúc đó em nói thế nào?”
Tôi nóng lòng biểu hiện, ngẩng đầu ưỡn ngực, làm ra bộ dáng rất có khí thế.
“Em lập tức phản bác lại cô ta!”
“Làm sao anh có thể là chó!”
Không khống chế được âm lượng, phía sau truyền đến vài tiếng ho.
Tôi quay đầu lại, mấy người Tần Vi Vi và mấy vị cảnh sát né tránh ánh mắt làm bộ như không có việc gì.
Tôi cúi đầu xấu hổ giải thích:
“Em rõ ràng nói là dáng người của anh…”
Phó Thời Uyên gật đầu:
“Ý là những chỗ khác không được tốt lắm.”
Tôi lắc lắc tay hắn, sôi nổi ngâm nga bài hát.
Cũng không kịp phản ứng hắn là có ý gì.
Không nghĩ tới hắn ghi nhớ những lời này tận một tuần.
Một tuần sau, vết thương trên mặt tôi hầu như đã lành hẳn.
Hắn bắt đầu chứng tỏ bản thân với tôi.
“Phó Thời Uyên, em không muốn ngồi…”
“Hả?” Hắn đè đầu lên cổ tôi, hết sức chuyên chú làm chuyện của mình.
Đối mặt với lời phàn nàn của tôi, vô cùng qua loa.
“Đầu em còn chưa khỏi, không thể lắc lư.”
Đồ dối trá chết tiệt.
Hắn là thích như vậy!
Chỉ chốc lát sau, còn muốn hỏi tôi.
“Nghe nói có một số con gọi là Tế Cẩu?”
“Phải không, em gái?”
Tôi thành thật thật ôm cổ hắn, thấp giọng nức nở.
“Không phải…… Không phải……”
Gặp Phó Thời Uyên tôi mới biết.
Loại người bình thường thoạt nhìn tính tình lãnh đạm, lạnh lùng này, bên trong rất trái ngược.
Vốn Phó Thời Uyên không định buông tha cho tôi, điện thoại ở tủ đầu giường bỗng nhiên vang lên.
Hắn không bao giờ trả lời điện thoại vào giờ này.
Nhưng lần này thái độ lại khác thường, ôm tôi đi lấy điện thoại di động.
Trực tiếp ấn nghe máy.
“Phó Thời Uyên!?”
Tôi quá sợ hãi, hạ giọng gọi hắn.
Hắn nghiêng đầu hôn tôi một cái, nói một chữ vào tai nghe.
“Nói đi.”
Sau đó ấn nút mở loa, ném điện thoại qua một bên.
“Phó tổng, tôi là Tần Vi Vi, tôi…”
“Mấy hôm trước tôi ở trước cửa cục cảnh sát nghe được Mạnh Ninh nói mới biết được, thì ra trước kia anh từng theo đuổi tôi sao?”
“Tôi không có chú ý tới, nếu như có vô tình làm tổn thương anh thì tôi thật xin lỗi.”
Phó Thời Uyên nắm cằm tôi, nâng tôi từ trong ngực hắn lên.
Nhàn nhạt liếc tôi.
“Em phiền quá rồi.”
Tôi gắt gao che miệng hắn, liên tục cảnh cáo hắn nhỏ giọng một chút.
Tần Vi Vi rơi vào thế giới của mình, lẩm bẩm.
“Tôi muốn nói, nếu như anh đối với tôi… còn cái gì đó, có thể thử một chút không?”
Phó Thời Uyên lấy tay tôi ra, thái độ lạnh nhạt như giọng nói của cấp trên đối với nhân viên trong cuộc họp.
“Giải quyết như thế nào?”
Tần Vi Vi càng nói càng không có giới hạn.
Phó Thời Uyên cũng ấn eo tôi, không cho tôi đi lấy di động.
Tôi bị dồn vào ngõ cụt.
Chôn mặt ở cổ hắn, cơ hồ là kiên trì mở miệng.
“Lần sau.”
“Lần sau em còn ngồi, được rồi…”
Phó Thời Uyên thưởng thức hôn tôi một cái.
Nhấc điện thoại lên.
“Lúc này, Tần tiểu thư cô độc một mình, không nghĩ tới sẽ quấy rầy cuộc sống về đêm của người khác sao?”
Hắn một bên dùng giọng điệu nhã nhặn giáo huấn người khác, một bên làm chuyện hạ đẳng nhất.
20
Sự trả thù của Phó Thời Uyên đối với Tần gia không chỉ dừng lại ở sở cảnh sát ngày hôm đó.
Nghe nói Tần Nhiên ở bệnh viện lại bị người ta đánh một trận đưa vào phòng cấp cứu, ba của Tần Vi Vi cũng xảy ra vấn đề.
Trong nghề có người tố cáo ông ta nhận hối lộ bằng tên thật.
Quá trình hội đồng quản trị tra được chứng cứ rất dễ dàng, rất nhanh liền đưa ông ta vào tù.
Lúc tôi đọc được tin tức này đã là sáng sớm ngày hôm sau.
Ba tôi vừa mới gọi đến.
Vui mừng chia sẻ với tôi.
“Tên họ Tần kia cuối cùng cũng xuống đài! Nghe nói là trợ lý của Thời Uyên đưa chứng cứ tới!”
“Thật đấy, đứa nhỏ Thời Uyên kia, đừng thấy nó thương trường nhiều năm như vậy, vẫn tràn đầy tinh thần chính nghĩa như trước!”
“Ninh Ninh, nhìn thấy anh trai, nhất định phải bảo thằng bé rảnh rỗi về nhà ăn cơm, ba tự mình xuống bếp làm cho thằng bé!”
Tôi vừa định trả lời, người đàn ông đang ngủ say bên cạnh không biết đã tỉnh từ lúc nào.
Giọng nói mệt mỏi, không đè thấp một chút nào.
“Tỉnh sớm như vậy sao?”
Hắn khẽ nhắm mắt, kéo tôi về trong lòng.
“Để anh trai ngủ thêm một lát.”
Động tác cầm điện thoại di động của tôi hoàn toàn hóa đá.
Đối diện ống nghe ngoại trừ trầm mặc, chính là tiếng gió thê lương.
Tôi: “……”
…… Xong đời rồi.
21
Thời điểm mặt trời lặn xuống.
Tôi và Phó Thời Uyên đứng trước cửa nhà.
Tôi lạnh như một xác chết.
Trước khi vào cửa, lòng tôi như tro tàn nhìn hắn.
Tôi cảm thấy ba tôi sẽ giết hai chúng tôi.
Hắn là chưa tỉnh ngủ, trạng thái tinh thần đặc biệt mơ hồ.
Cười cười, bắt đầu nói hươu nói vượn.
“Nghe thật lãng mạn, có thể chết cùng năm cùng tháng với em.”
Tôi: “……”
“Có bệnh.”
Đẩy cửa ra.
Quả nhiên thấy ba tôi âm trầm ngồi trên sô pha, dáng vẻ mưa gió sắp tới.
Ông ấy chỉ vào chúng tôi và ra lệnh.
Vừa định mở miệng phát biểu, chuông điện thoại di động vang lên.
Ba tôi nhấc máy.
Không biết đối phương nói cái gì.
Ông ấy từ mặt không chút thay đổi đến kinh ngạc, cuối cùng đứng lên.
“Tôi tiếp nhận vị trí của lão Tần?”
“Cái này thích hợp sao…!”
“A, vậy thật sự không có ai, tôi cũng được.”
Khóe miệng ba tôi hoàn toàn không nén được, nụ cười tràn đầy nuối tiếc:
“Cậu nói xem lão Tần sao lại hồ đồ như vậy, bị phán năm năm, sau khi ra ngoài làm sao lăn lộn trong nghề được.”
“Ha ha ha khụ khụ!! Khụ khụ khụ!!”
Ông ấy nhịn không được cười ra tiếng, vội vàng giả vờ ho khan lừa gạt.
Sau khi cúp máy, tôi không cho ông ấy cơ hội nói chuyện.
Lập tức chạy tới ôm lấy cánh tay ông ấy.
“Oa! Ba thật lợi hại nha.”
“Ba được thăng chức rồi à?”
Ông ấy hoàn toàn không chịu nổi bộ dạng này của tôi, rút cánh tay của mình về.
Lại khôi phục vẻ mặt nghiêm túc, nhìn về phía Phó Thời Uyên.
“Đừng tưởng rằng cậu kéo ngã lão Tần rồi đẩy tôi thăng tiến, tôi sẽ không truy cứu bất cứ điều gì!”
“Cậu cho rằng tôi là bán con gái sao?”
Thái độ của Phó Thời Uyên vẫn khiêm tốn như trước.
“Là hội đồng quản trị công nhận năng lực của chú Mạnh đủ để ngồi lên vị trí này, con chỉ biết thuận nước đẩy thuyền mà thôi.”
Lão Mạnh bị dỗ đến khóe miệng lại không nhịn được nâng lên.
Tôi thấy thế lập tức hoan hô, khen ngợi.
“Năng lực ba con nổi bật! Quả thực là lợi hại nhất trên thế giới nha!”
“Con bé dẻo miệng này!”
Ông ấy đỏ mặt đánh tôi.
22
Mũi nhọn lại nhắm ngay Phó Thời Uyên.
Thật trùng hợp lại bị cắt ngang trước khi mở miệng.
Dì Hướng cầm bình xịt nước chào hỏi, liếc xéo ba một cái.
“Hai đứa nguyện ý ở cùng một chỗ.”
“Hai đứa là anh em!”
Phó Thời Uyên trấn an giải thích:
“Chú Mạnh, cháu có hộ khẩu riêng.”
“Sẽ không ảnh hưởng.”
Ba tôi không nói lời nào.
Dì Hướng đặt bình xịt lên bàn một cái mạnh, rõ ràng là đang tức giận.
Ngoài cười nhưng trong không cười:
“Nhìn bộ dáng của ông kìa, nếu ông thật sự sợ người khác ở sau lưng dị nghị vậy ông ly hôn với tôi đi, để hai đứa nhỏ được ở cùng một chỗ.”
Nói xong liền đứng dậy đi lấy giấy chứng nhận kết hôn.
Ba tôi luống cuống tay chân giữ chặt bà ấy: “Nói cái gì vậy?!”
Ông ấy ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn hai chúng tôi, ghét bỏ khoát tay áo.
“Đi đi đi, đừng chướng mắt trước mặt ba!”
Dì Hướng nháy mắt ra hiệu với tôi một phen.
Đây xem như là đồng ý.
Trước khi đi, tôi nhân lúc ông ấy không chú ý, nâng mặt ba lên hôn một cái.
“Con yêu ba nhất!”
“Hừ.”
Sự vui vẻ trên mặt của ông ấy làm thế nào cũng không che giấu được.
23
Vài ngày sau, ba gọi Phó Thời Uyên về nhà uống rượu một lần.
Không cho tôi và dì Hướng tham gia.
Chính là tâm sự của hai người họ.
Lúc Phó Thời Uyên trở về, đã uống đến mức đứng không vững.
Hắn nâng mặt tôi, cúi đầu làm bộ muốn hôn tôi.
Lại dừng lại trước khi chạm mặt, mím chặt môi.
Giọng nói trầm thấp gợi cảm lại lưu luyến.
“Mùi rượu không dễ ngửi.”
“Anh tắm trước.”
Sau khi uống say, Phó Thời Uyên nói rất nhiều.
Hắn mang theo cơ thể thơm ngát sau khi tắm rửa, ôm tôi hôn tôi trên ghế nằm ở ban công.
“Anh yêu em.”
Hắn buông tôi ra, thấp giọng nói.
“Ba em nói ông ấy là người yêu em nhất trên thế giới.”
Tôi mấp máy đôi môi bị hắn ngậm đỏ, gật gật đầu.
“Đúng vậy.”
Phó Thời Uyên nhìn tôi.
“Anh cũng vậy.”
Đáy mắt hắn ảm đạm đến mức có chút cô đơn.
“Nhưng lúc đầu em rất chán ghét anh.”
“Anh đến trường em tạo ra vô số lần tình cờ gặp em, muốn nói chuyện với em, em cũng không để ý tới anh.”
“Ngã bị thương, em chờ học trưởng đưa em đi bệnh viện, cũng không muốn để anh ôm em đi.”
Tôi trợn mắt há hốc mồm nhìn hắn, hơi hơi há to miệng.
Phó Thời Uyên tìm tôi nói chuyện, tôi cũng tưởng là hỏi thăm Tần Vi Vi.
Lần đó ngã bị thương……
Tôi còn tưởng hắn là người đầu tiên, vì giúp Tần Vi Vi bắt nạt tôi.
Phó Thời Uyên tỉ mỉ kể sự uất ức của hắn.
“Em ngủ với anh còn không chịu trách nhiệm.”
“Anh rõ ràng liên tục xác nhận với em là em phải chịu trách nhiệm thì anh mới cho em ngủ cùng.”
“Buổi sáng anh còn cẩn thận từng li từng tí muốn xin lỗi em, tối hôm qua không có tiết chế, em không muốn nghe anh nói xong liền đi.”
Tôi nghi ngờ hắn sắp khóc.
Hắn giật giật môi.
“Em để anh một mình ở khách sạn.”
Không được, càng nghe tôi càng cảm thấy mình giống như một tên cặn bã.
“Được rồi được rồi, em sai rồi.”
“Em bồi thường cho anh là được!”
Phó Thời Uyên rũ mắt, che giấu cảm xúc bên trong.
“Tối nay ở ban công, được không?”
Tôi vô thức muốn từ chối.
Nhưng Phó Thời Uyên thoạt nhìn rất đáng thương.
Tôi siết chặt làn váy, buộc mình phải nói ra hai chữ được rồi.
Một giờ sau……
“Phó Thời Uyên, anh giả say đúng không?”
Trong mắt hắn là vẻ vô tội: “Anh nói anh say sao?”
“Anh vừa rồi đều là gạt em!”
Tôi phát tiết cắn bả vai hắn.
Phó Thời Uyên không nói gì.
Là ở thời điểm cuối cùng, tôi nhìn ánh mắt so với ánh trăng còn ôn nhu hơn của hắn.
Hắn mới nói:
“Không có một câu nào là lừa em.”
“Anh yêu em.”
“Trước đó rất lâu.”
“Lúc em ghét anh nhất.”
“Yêu đơn phương rất khổ nhưng cũng may anh đợi được.”
(Hết)