Sủng Ái
Chương 1
1
Nói đi cũng phải nói lại, ban đầu hắn cũng chỉ vì ân tình cha ta cứu hắn, mới cưới một nữ tử không tiền không thế, thân thể yếu đuối như ta.
Những năm qua, hắn đối xử với ta cũng không tệ, khắp nơi tìm danh y chữa bệnh cho ta, dù ta yếu đuối không tự lo được cho bản thân, hắn cũng chưa từng chê bai nửa lời.
Hắn rất tốt, đúng là nên tìm một cô nương tốt để bầu bạn cả đời.
Ta nhìn vết máu từ từ loang ra trên khăn tay, một con uyên ương như ngã vào vũng máu.
Ta cứ nhìn đến ngẩn người, đến hắn rời đi khi nào cũng không biết.
Hôm sau, hắn dẫn về một nữ tử.
Nàng ta rất xinh đẹp, như một đóa hoa kiều diễm, quan trọng hơn là tính tình nàng ta hoạt bát, hoàn toàn khác với ta, một kẻ sắp chết.
Chưa đầy nửa ngày, nàng ta đã hòa hợp với mọi người trong phủ.
Nàng ta thích cái mới, lại có đủ loại ý tưởng kỳ diệu, đừng nói là hắn thích, ngay cả ta cũng thích.
Nhưng một người như vậy, sao có thể cam tâm làm thiếp?
Quả nhiên vào ngày Phó Tuần ra ngoài buôn bán, nàng ta lấy cớ hỏi thăm công việc trong phủ mà hẹn ta ra hồ.
Nàng ta chọn lúc không có ai rồi đẩy ta, ta phối hợp không kêu lên.
Theo dòng nước trong phủ, ta trốn thoát khỏi cái lồng giam cầm ta năm năm.
Lúc ngoi lên mặt nước, ta hít thở thật sâu, tận hưởng cảm giác thực sự được sống.
Những năm qua, ta vẫn luôn cố gắng hết sức để trở thành một đại phu nhân của nhà họ Phó, không dám nói bậy, không dám làm sai, sợ để lộ thân phận hèn mọn của mình, cũng như sợ lễ nghi có sai sót.
Nhưng đó không phải là con người thật của ta.
Ta ghét bản thân cẩn thận từng li từng tí, nịnh nọt từng chút một như vậy.
Nhưng từ hôm nay trở đi, ta đã được tái sinh, Lý Lam Nhất đã được tái sinh.
Lên bờ, ta phơi khô quần áo, rồi đến ngân trang lấy những tờ ngân phiếu khám bệnh trong những năm qua, mua một chiếc mặt nạ, đi thuyền theo đường thủy về phương Nam.
Phó Tuần rất hào phóng với ta, những tờ ngân phiếu này đủ để ta mua một ngôi nhà nhỏ ở vùng quê hẻo lánh, sống cuộc sống trồng rau nuôi vịt.
Ta một lòng vạch kế hoạch cho tương lai, không để ý mà đụng phải một người nam nhân.
Mùi hoa lan trên người hắn khiến ta khựng lại, ta vội vàng quay mặt đi, cố gắng cho qua chuyện.
Ai ngờ hắn đưa tay chặn ta lại, giọng nhẹ nhàng hỏi: “Cô nương, có phải chúng ta đã từng gặp nhau?”
Ta không nói hai lời, trực tiếp giơ tay tát vào mặt hắn, giọng khàn khàn mắng: “Lưu manh.”
Ta ôm chặt bàn tay đang run rẩy, vội vàng bỏ đi.
Ta có hơi tức giận nhưng lại không biết mình đang tức giận điều gì.
Rõ ràng là ta đồng ý cho hắn nạp thiếp, rõ ràng là ta muốn vứt bỏ tình cảm bấy lâu nay, rõ ràng là hắn rất tốt.
Không, hắn không tốt.
Hắn là quân tử khiêm nhường, vẫn luôn đối xử dịu dàng với mọi người.
Nhưng ta đã từng thấy hắn giết người không chớp mắt.
Có nhiều thuyền như vậy, ta lại cố tình chọn phải thuyền này, đúng là muốn chết mà.
Mong rằng lần này đi, cả đời cũng sẽ không gặp lại hắn nữa.
Mặt trời lặn về phía tây, ta thực sự không nhịn được nữa, nghĩ rằng hắn sẽ không ở bên ngoài canh chừng để tìm ta tính sổ.
Ta bèn lấy hết can đảm mò mẫm tìm nhà vệ sinh, sau khi đi vệ sinh xong, trên đường trở về phòng, chợt thấy hộ vệ của hắn thoáng qua.
Đây là hộ vệ thu thập tin tức của hắn, không biết sau khi biết ta rơi xuống hồ, hắn sẽ có ý nghĩ gì.
Ta nhẹ nhàng đi đến phòng hắn, không dám đến gần cửa sổ, chỉ áp tai vào nghe rõ lời nói bên trong.
“Ai làm hại?”
“Theo người trong phủ nói, là phu nhân tự trượt chân ngã xuống.”
“Không thể nào, trả gấp ba lần tiền để thuyền quay lại.”
“Vâng.”
Cái gì? Quay lại?
Ta không muốn quay lại, vốn dĩ ta đã rất nguy hiểm, quay lại chẳng phải là tự mua dây buộc mình?
Chỉ là tiền thôi mà, ta còn có thể trả gấp bốn lần tiền để thuyền tiếp tục đi.
Chỉ tiếc là ta thích bơi lội, đây là niềm vui mà trả gấp năm lần tiền cũng không mua được.
Ta nhẹ nhàng trở về, ở trên quần áo cũ treo bên thuyền, ta lấy một ít cỏ lau bọc chặt lấy ngân phiếu.
Sau đó bọc bên ngoài một chiếc khăn tay, cuối cùng nhét vào trong ngực để phòng ngừa bất trắc.
Một lát sau, thuyền thực sự rẽ ngoặt để quay đầu trở lại, những hành khách không biết tình hình trên thuyền liền ầm ĩ cãi nhau.
Ta nhân lúc ồn ào, nhảy xuống, tiếng nước bắn tung tóe chìm trong tiếng ồn ào.
May là mùa hè, nước biển không quá lạnh.
Nhưng lại vô cùng dữ dội, có lẽ cũng vì con thuyền lớn quay đầu tạo nên sóng lớn, có mấy lần ta suýt bị sóng dữ cuốn vào.
Quá đáng sợ.
Trong đêm tối, ta không thể nhận rõ phương hướng, thể lực dần cạn kiệt, ta chỉ có thể xuôi theo dòng nước.
Giống như một cánh bèo không rễ, tùy duyên mà đi.
Mặt trời dần lên, ta trôi đến một bãi cạn, còn chưa kịp nghỉ ngơi lấy hơi, tầm mắt đã bị một vật trôi nổi không xa thu hút.
Ta cố gắng lắc đầu, hết sức hất những giọt nước đọng trên lông mi.
Nhìn lại lần nữa, chỉ thấy Phó Tuần trôi trên mặt hồ, quần áo bị cành cây khô móc vào, xung quanh hắn loang ra một vệt máu.
02
Ta phải cứu hắn!
Ý nghĩ này theo cảm xúc bất an của ta mà càng trở nên mãnh liệt.
Ta lại lao xuống hồ, gỡ hắn khỏi cành cây khô, đưa về bãi cạn.
Trán hắn bị thương, ngoài ra, trên người không sao.
Chẳng lẽ là hành khách trên thuyền bất mãn, trong lúc xô đẩy hắn bị đẩy xuống biển?
Nhưng với võ công của hắn, còn có hộ vệ bên cạnh, hẳn cũng không đến nỗi.
Chẳng lẽ là trên thuyền đó đã mai phục sẵn sát thủ, hắn song quyền khó địch tứ thủ, cuối cùng chọn cách nhảy xuống biển để tự bảo vệ mình?
Hoặc là hộ vệ kia có ý đồ xấu, lúc hai người giao thủ, hắn vô tình trượt chân ngã xuống nước?
Không được, ta không thể suy nghĩ lung tung nữa.
Đợi hắn tỉnh lại, mọi chuyện sẽ sáng tỏ.
Ta thu lại tâm tư, bắt đầu cởi áo ngoài của hắn, thuận tay lấy trộm túi tiền nhỏ trong ngực hắn, rồi lại đến bãi cạn gần bờ hồ lấy một nắm cát mịn, bôi lên mặt hắn.
Ta vừa dìu vừa cõng hắn rời khỏi nơi này, may mắn thay trên đường gặp một chiếc xe bò chở hàng vào thành.
Ta mất vài lạng bạc, chúng ta cùng hàng hóa được đưa vào thành.
Người đánh xe cũng là người tốt bụng, thấy ta và Phó Tuần thảm hại, liền hỏi han đôi câu.
Nhưng đã hỏi rồi, ta không tiện không thuận theo lời hắn nên đã bịa ra một câu chuyện.
Hắn nghe xong động lòng, nói muốn giúp tỷ đệ chúng ta tìm một nơi tốt để ở, ta xúc động lấy một nén bạc vụn trong túi tiền ra để tỏ lòng cảm ơn.
Cuối cùng hắn đưa chúng ta đến một tiểu viện khá hẻo lánh.
Vị đại nương kia thấy chúng ta mặt mũi lạ lẫm, quần áo thảm hại, sợ rước họa vào thân, không muốn cho thuê.
Nhưng thấy ta đồng ý trả giá cao gấp đôi, bà ta liền vui vẻ đi mời đại phu đến cho ta.
Nếu chỉ ở vài ngày, khách điếm hẳn là lựa chọn hàng đầu.
Nhưng đối với Phó Tuần đang trong tình trạng không rõ ràng thì không phải là chuyện tốt.
Dù sao thì người đông miệng tạp.
Đại phu nhanh chóng đến, đối xử với ta khá khách sáo, có lẽ là nghe nói ta xuất thủ hào phóng.
“Cô nương, thân thể của đệ đệ cô không sao, chỉ là trán bị thương, sau đầu có thể có máu tụ, cũng có khả năng không nhớ được chuyện cũ, trước tiên hãy uống vài thang thuốc hoạt huyết, khi tỉnh lại hãy gọi ta đến xem.”
“Cảm ơn đại phu.”
Ta nhận đơn thuốc, trả tiền rồi đóng cửa tiễn khách.
Tiểu viện này tuy nhỏ nhưng lại có cửa sau, ta nhớ những vị thuốc trên đơn thuốc, liền tìm một tiểu khất cái trông có vẻ đáng tin cậy ở cửa sau.
Ta đưa một lạng bạc để hắn đi lấy cho ta ba thang thuốc, lấy thuốc về rồi lại đưa cho hắn hai mươi văn tiền công chạy vặt.
Hắn đồng ý, cũng coi như thật thà, còn mang về một ít tiền đồng.
Ta nhận hết, bẻ hai mươi văn tiền đưa cho hắn, hẹn hắn ngày mai lại lấy thuốc, rồi đóng cửa lại.
Người ta thường nói bệnh lâu thành thầy thuốc, ta không bệnh nhưng mỗi lần trò chuyện với danh y, ta đều có thể học được đôi điều.
Ta lần lượt mở từng gói thuốc ra đối chiếu, sau khi xác nhận không sai mới mang vào bếp để đun.
Trong lúc chờ đợi, ta lấy chiếc khăn tay ướt đẫm trong ngực ra, cỏ lau bên trong ướt đẫm, tờ ngân phiếu ngoài cùng ướt hơn một nửa.
Ta cẩn thận bẻ nó ra, đặt lên bếp để hong khô.
Chờ tên khốn Phó Tuần kia tỉnh lại, ta phải tống tiền hắn một khoản mới được.
Ba ngày sau Phó Tuần mới tỉnh lại.
“Ngươi… chúng ta có từng gặp nhau không?”
Ta vô thức đưa tay lên mặt: “Đừng nói nhảm, ta cứu ngươi, không cầu gì khác, ta muốn ba nghìn lượng, chúng ta sẽ xóa nợ.”
“Cứu ta?” Hắn cúi đầu nhìn quần áo trên người, rồi nhìn xung quanh, cau mày: “Sao ta lại ở đây?”
“Ngươi vốn ở trên thuyền, bị hại nên được ta cứu.”
“Trên thuyền, ta ở trên thuyền?”
Ta hơi sửng sốt, nhớ lại đại phu từng nói hắn có thể không nhớ chuyện cũ, ta cẩn thận dò hỏi:
“Ngươi có biết mình là ai không?”
“Ta là… đầu ta đau quá, đau quá.”
Hắn ôm đầu lăn lộn trên giường, ta sợ hãi chạy ra ngoài bảo đại nương đi tìm đại phu đến.
Đại phu châm cứu một hồi, mới mở miệng nói:
“Cô nương, đệ đệ cô sau đầu cũng bị va chạm, nhất thời không nhớ được chuyện cũ cũng là bình thường, ta đã châm cứu giảm đau cho đệ đệ cô rồi, cô cứ theo đơn thuốc mới mà lấy thuốc, cũng thường xuyên kể cho đệ đệ cô nghe những chuyện trước kia, như vậy sẽ hồi phục nhanh hơn.”
Lời ông ta nói có lý nhưng ta vẫn luôn cảm thấy ông ta có một loại vui mừng không đúng lúc, ngay cả chữ viết trên đơn thuốc mới cũng có chút bay bổng.
Chẳng lẽ là vì có thể tiếp tục kiếm tiền của ta mà vui mừng sao?
“Tỷ tỷ.”
“Ai là tỷ tỷ của ngươi?”
Phó Tuần bị khí thế của ta làm cho sợ hãi, giọng nói cũng nhỏ lại: “Vừa nãy đại phu nói chuyện với ngươi, gọi ta là đệ đệ, như vậy, chẳng phải ngươi là tỷ tỷ của ta sao?”
“Não ngươi hoạt động nhanh thật.”
“Đương nhiên, ta…”
Ta trực tiếp tiến đến trước mặt hắn, hai mắt nhìn chằm chằm hắn:
“Ngươi giả vờ đúng không?”
03
Phó Tuần lại nhíu mày, một lúc sau khẽ cười một tiếng, giọng nói như trăng sáng gió trong:
“Tỷ tỷ, ta không nhớ chuyện cũ chứ không phải não tàn.”