Sủng Ái
Chương 4
Con người có thể sống tốt cuộc đời của mình đã là khó, hà tất phải để ý đến ánh mắt của người khác.
Ta thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên cảm thấy cả người nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Vừa bước chân định đến chỗ náo nhiệt phía trước để xem tạp kỹ, đột nhiên cảm thấy tay mình ấm áp.
Cúi đầu nhìn xuống, tay ta bị bao bọc.
Phó Tuần hắn… nắm tay ta.
Trong ấn tượng của ta, số lần hắn nắm tay ta chỉ đếm trên đầu ngón tay, hầu như đều là vì nhu cầu của hoàn cảnh.
Lần duy nhất mười ngón tay đan vào nhau là lần hắn bị hạ thuốc.
Hắn hẳn là cảm nhận được sự nghi hoặc của ta, ôn nhu giải thích:
“Tỷ tỷ, ta sợ lạc đường, nắm tay tỷ tỷ, sẽ không sợ nữa.”
Hắn nói rất thoải mái, thấy ta không đáp lại, càng mạnh dạn trực tiếp xòe năm ngón tay đan vào tay ta.
Lòng bàn tay hắn rất nóng, mặt ta cũng rất nóng.
Xem ra đêm nay không xem được trò tạp kỹ này rồi.
Hôm sau ta đến tiệm thêu, bà chủ vừa nhìn thấy ta đã kích động kéo ta nói không ngừng.
Hóa ra hôm trước bà vừa mới treo quần áo may xong lên thì đã có người mua mất.
Bà định tìm ta nhưng không biết nhà ta ở đâu, đành phải đứng đây sốt ruột.
Có người mua đồ, ta đương nhiên vui mừng.
Nhưng ý của bà là muốn ta đến tiệm thêu, phụ trách đưa ra ý tưởng, giám sát thợ thêu.
Điều kiện bà đưa ra không tệ, giá bảo đảm và hoa hồng bán được rất khá.
Nhưng nếu ta đến đây, Phó Tuần sẽ ở nhà một mình, ta không yên tâm lắm.
Ta về kể chuyện này cho hắn nghe, vốn tưởng hắn sẽ không vui.
Nào ngờ hắn vỗ tay khen hay, khuyến khích ta theo đuổi thứ mình muốn.
Còn hắn, có thể tìm người đại ca đó cùng nhau bàn bạc đi bán đồ, như vậy sẽ không quá nhàn rỗi.
Sau khi chúng ta thống nhất ý kiến, ta đến tiệm thêu làm việc.
Vì có cảm hứng mới, ta cúi đầu làm việc quên cả thời gian.
Mãi đến tối mới ra khỏi tiệm thêu, không ngờ Phó Tuần đang đợi ta ở không xa.
Lòng ta như ăn phải một miếng bánh ngọt, sự mệt mỏi cả ngày theo sự xuất hiện của hắn mà tan biến.
Ta bước nhanh đến: “Sao ngươi lại đến đây?”
Khóe miệng Phó Tuần cong lên, ôn nhu nói:
“Tỷ tỷ một mình đi đêm, ta không yên tâm nên đến đây.”
Hắn vừa nói vừa lấy xiên hồ lô từ sau lưng ra:
“Cho tỷ, ông chủ nói táo mèo bên trong không chua.”
Khi nhìn thấy xiên hồ lô, ta dám chắc mắt mình đang sáng lên.
Ta thích nhất là hồ lô đường, bởi vì khi ta đau khổ khó chịu nhất, Phó Tuần đã nói với ta, ăn một ít hồ lô đường, sẽ trung hòa được vị đắng trong cuộc sống.
Phó Tuần biết điều này nhưng Phó Tuần không nhớ chuyện gì thì sao biết được?
“Sao ngươi lại mua hồ lô đường?”
07
Phó Tuần vẫn cười, chỉ tay về phía trước nơi bán hồ lô đường:
“Tỷ xem, họ mua hồ lô đường vui vẻ thế kia, ta nghĩ có lẽ tỷ cũng sẽ vui nên mua.”
Ta vui vẻ nhận lấy xiên hồ lô đường.
Chưa ăn, trong lòng đã thấy ngọt ngào.
Trước đây hắn cũng thường mua cho ta nhưng luôn mang theo cảm giác người lớn chăm sóc trẻ con.
Nhưng hôm nay xiên này, ta lại cảm nhận được một chút tình ý.
Ta nghĩ, hắn có chút thích ta.
“Cảm ơn.”
Ta cắn một miếng lớn, sợi đường lập tức lan tỏa trong miệng.
Thật ngọt, ngọt hơn tất cả những gì ta từng ăn.
Ta đưa đến bên miệng Phó Tuần: “Ngươi nếm thử xem? Táo mèo này không chua đâu.”
Hắn hơi nhíu mày, không đáp lại.
Nói ra cũng đúng, hắn vốn không thích ăn vặt, còn nói đây là đồ trẻ con mới ăn.
Ta đợi thêm một lát nữa, định rút tay về.
Nhưng khi ta định cắn một miếng thứ hai.
Hắn cúi người lại gần, cắn vào nửa bên kia của miếng thứ hai.
Khi môi chạm môi, tim ta đập thình thịch, đầu óc trống rỗng.
Nhưng ngay sau đó lại trở nên hỗn loạn vì đôi môi hơi quá trớn của hắn khi cắn.
Hắn cắn một miếng, nửa bên kia tự nhiên rơi vào miệng ta.
Hắn cười rất vui vẻ, ngay cả lông mày cũng hơi nhếch lên.
Ta không nhịn được, cũng cúi đầu, thầm vui mừng:
“Ngươi… ngươi… không phải không ăn sao?”
“Ta không nói, ta chỉ đang nghĩ xem phải ăn thế nào, thấy tỷ tỷ ăn như vậy, cũng học theo cách này, hồ lô đường này thật ngon.”
“Không biết xấu hổ.”
“Ừm ừm, không biết xấu hổ.”
Lời đáp của hắn khiến khóe miệng ta càng không nhịn được, ta cảm thấy sắp liệt đến tận mang tai rồi.
“Tối nay người cũng không ít.” hắn vừa nói vừa nắm lấy tay kia của ta: “Trên phố mua hồ lô đường cũng nhiều, lỡ làm mất tỷ tỷ thì không tốt.”
Ta ngẩng đầu lên thì thấy vành tai đỏ bừng của hắn lập tức lọt vào mắt ta.
Hắn hẳn là có chút thích ta.
Những ngày sau đó, Phó Tuần đều đến tiệm thêu đón ta.
Những thợ thêu trong tiệm nghe hắn gọi ta là tỷ tỷ, liền tưởng hắn thật sự là đệ đệ ta, không khỏi động tâm:
“Lý nương, đệ đệ của cô đã nói chuyện cưới xin với cô nương nào chưa?”
“Có, đã nói qua mấy nhà nhưng hắn không thể làm chuyện đó nên…”
Ta nói đến đó thì dừng lại, họ nghe xong thì cười ngượng ngùng, không hỏi thêm nữa.
Ta làm xong việc trong tiệm thì ra ngoài, lập tức nhìn thấy Phó Tuần đứng nghiêm chỉnh, nho nhã mỉm cười nhìn ta.
Ta có chút xúc động, nhất thời không biết đối mặt với hắn như thế nào.
Ta vội vàng bước nhanh về phía trước, cố gắng thông qua cách này để gió cuốn đi sự chiếm hữu của ta đối với hắn.
Ta thực sự thích hắn, một lần nữa không thể kiểm soát được mà bị hắn mê hoặc.
Ta nghĩ, ta điên rồi.
Nhịp tim hỗn loạn không ngừng thúc đẩy ta chạy đến bên hồ, nghĩ đến Phó Tuần đang đi theo sau.
Ta có chút bồn chồn, tùy tiện nhặt những viên đá nhỏ trên mặt đất ném xuống hồ.
Có vẻ như chỉ có như vậy mới có thể che giấu được điều gì đó.
“Tỷ tỷ sao vậy? Có phải bị bắt nạt không?”
“Không.”
“Vậy là sao?”
Ta không trả lời, thầm bực bội.
Phó Tuần cúi xuống cũng nhặt vài viên đá nhỏ, đánh từng cú nảy nước đẹp mắt trên mặt hồ.
Hắn không hỏi thêm nữa, chỉ lặng lẽ ở bên cạnh ta như vậy.
Cuối cùng, ta vẫn không nhịn được, mở miệng nói:
“Có người để mắt đến ngươi rồi.”
“Ai để mắt đến ta? Cho nên tỷ tỷ định không cần ta nữa sao?”
Ta quay đầu lại, nhìn thẳng vào đôi mắt hơi ửng đỏ của hắn.
Cảm giác tội lỗi lập tức lan khắp người ta.
“Tỷ tỷ chê ta rồi, cảm thấy ta ăn nhiều, kiếm được ít, còn phải uống thuốc, làm sập giường, còn cắn hồ lô đường của tỷ tỷ…”
Hắn cứ lải nhải mãi, ta bị nói đến mức cúi đầu xuống.
“Là ta, ta để mắt đến ngươi.”
Hắn lập tức dừng lại, mọi thứ xung quanh cũng theo đó mà yên tĩnh, tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Ta rất căng thẳng, tay áo bị ta nắm đến nhăn nhúm, bên tai tràn ngập tiếng tim đập như sấm.
Mặt ta không kìm được mà đỏ bừng, có lẽ còn đỏ hơn cả tôm luộc.
Hắn hẳn là… sẽ chấp nhận chứ…
Nhưng đột nhiên, hắn cười.
Lúc đầu còn cố nhịn, sau đó thì cười sảng khoái, tiếng cười trong trẻo sảng khoái nhưng lại khiến ta khó hiểu.
Hắn đang cười ta không biết tự lượng sức sao?
Nhưng bây giờ hắn không phải đang sa sút sao?
Thằng khốn!
Ta tức giận ngẩng đầu lên, định mắng hắn một trận nhưng hắn lại nói trước ta:
“Tỷ tỷ có từng nghĩ, ta, vì tỷ mà mê mẩn.”
“Hả?”
Đầu óc ta chỉ toàn nghĩ đến bốn chữ “Vì tỷ mà mê mẩn.”
Hắn bế ngang ta lên, trước là xoay một vòng, sau đó đi về hướng tiểu viện.
Đây là lần đầu tiên ta thấy hắn mất bình tĩnh như vậy.
08
Hôm sau, mặt trời lên cao, ta trốn trong chăn mỏng không chịu ra ngoài.
Phó Tuần lại gọi: “Tỷ tỷ, tỷ như vậy sẽ ngạt thở mất, ra ngoài đi.”
“Ta không!”
Cứ nghĩ đến chuyện xảy ra đêm qua, mặt ta lại như lửa đốt.
Hắn… rất không đứng đắn.
“Nếu tỷ tỷ không ra ngoài nữa, vậy ta vào đây.”
Ta vội vàng thò đầu ra, hắn đang dựa vào đầu giường, ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu vào người hắn.
Khóe miệng hắn nở nụ cười, ánh nắng lưu luyến trên người hắn, chiếu sáng những đường nét cơ bắp hoàn hảo không tì vết.
Trên đó còn có một dấu đỏ nhỏ do ta để lại.
Quả nhiên ứng với câu, trắng hồng ẩn hiện.
Vừa nhìn thấy hắn, bên tai ta liền vang lên tiếng khàn khàn “Cho ta”, cảm giác tê dại lập tức từ thắt lưng ập lên đầu.
“Ngươi… ngươi mau nhặt quần áo trên đất trả lại cho ta.”
Phó Tuần nhìn đống quần áo rải rác trên sàn, hơi nghiêng đầu, khóe mắt đùa cợt nhưng lại chuyên chú câu dẫn nhìn ta:
“Tỷ tỷ, chúng ta đều quen thuộc như vậy rồi, không cần chứ?”
“Nhanh lên.”
Ta có chút vội, lại sợ không chịu nổi ánh mắt mê hoặc này của hắn, giọng điệu vô tình mang theo một chút nũng nịu.
Phó Tuần định đứng dậy nhưng dường như nghĩ ngợi gì đó, lại ngồi phịch xuống, trêu chọc nói:
“Tỷ tỷ, trên người ta cũng chẳng có gì che chắn cả.”
“Ta không nhìn ngươi.”
Ta vừa nói vừa chui vào chăn, cảm nhận tiếng kẽo kẹt khi hắn đứng dậy, một lòng nghĩ xem lát nữa nên mặc quần áo như thế nào.
Trong nháy mắt, chăn trên người ta bị kéo ra.
Ta kinh ngạc đối diện với ánh mắt của Phó Tuần, bốn chữ “Không còn gì che đậy.” như khắc trên trán hắn.
Ta vội vàng kéo chăn nhưng giây tiếp theo đã bị bế lên:
“Tỷ tỷ, đi tắm rửa đi.”
Khi da thịt chạm vào nhau, những chuyện đêm qua lại ập đến trong lòng ta.
Nhưng đó là ban đêm, bây giờ là ban ngày.
Thì… thì…
Ta rất không thoải mái, đưa tay định che mắt Phó Tuần lại.
Nhưng hắn đã nhanh hơn một bước vùi đầu vào vai ta, như yêu tinh mê hoặc nói:
“Tỷ tỷ, đẹp quá~”