Sủng Ái
Chương 7: Ngoại Truyện
Ta tên Phó Tuần, xuất thân từ gia đình thương gia,
Từ nhỏ đã theo cha đi buôn, năm mười sáu tuổi, gặp một cô nương.
Nàng ăn mặc giản dị, trang điểm nhạt nhòa.
Đôi mắt sáng to gan dạ nhìn khắp người ta, chỉ là không dừng lại lâu, liền dứt khoát dời đi, không mang theo chút lưu luyến nào.
Nàng giống như nhìn thấy một người rồi nghĩ: ồ, là nam nhân, vậy thì không sao rồi.
Nàng, có chút đặc biệt.
Ta cười rời đi, vốn tưởng sẽ không gặp lại nữa.
Nhưng không ngờ lại bị kẻ thù phục kích, lúc sống chết ngàn cân treo sợi tóc thì được cha nàng cứu.
Ở Lý gia một thời gian, bọn họ đối xử với ta rất tốt, còn tích cực giúp ta liên lạc với Phó Lễ.
Còn nàng, giống như một bà cô, dặn ta đúng giờ uống thuốc, đúng giờ nghỉ ngơi, khuyên ta đừng buồn phiền, hãy vận động nhiều.
Thậm chí còn nói với ta một cách nặng nề rằng hãy mời hộ vệ, cái miệng nhỏ ba la ba la nói một tràng nhưng lại không khiến người ta thấy phiền.
Nàng thích cười, thích đùa giỡn, hoạt bát như một mặt trời nhỏ.
Chỉ là không ngờ ánh mặt trời này lại tối đi nhanh như vậy.
Ta vừa mới bị đón đi thì người nhà họ Lý đã bị hại.
Sau khi biết tin, ta liều mạng chạy về, đáng tiếc đã muộn.
Vợ chồng Lý gia vừa tiễn ta lên xe ngựa với nụ cười trên môi, giờ đã nằm trong vũng máu.
Sấm sét ầm ầm, mưa lớn vô tình trút xuống người họ, chảy thành từng dòng máu dài ngoằng.
Toàn thân ta run rẩy, cái lạnh thấu xương như lưỡi dao vô hình cứa vào người ta.
Nhưng lúc này không cho phép ta hối hận.
Nàng không thấy đâu.
Ta nhìn xung quanh không thấy bóng dáng nàng, trên mặt đất cũng không có dấu vết kéo lê.
Ta lập tức chạy vào sân tìm kiếm, trong lòng không ngừng cầu nguyện.
Chỉ cần nàng còn sống, ta có thể làm bất cứ điều gì.
Có lẽ là trời nghe thấy lời cầu xin của ta, ta tìm thấy nàng trong cái rương ở bếp.
Đôi mắt nàng đờ đẫn, thân thể run rẩy không ngừng, ngay cả con dao găm trong tay cũng run dữ dội.
Ta thấy nàng như vậy, trong lòng nhất thời áy náy, hối hận, tức giận, không cam lòng cùng ùa về:
“Ta đưa nàng đi báo thù.”
Nàng run rẩy gật đầu.
Đây là lần đầu tiên ta giết người.
Trông có vẻ nhẹ nhàng, dứt khoát.
Nhưng sau khi cơn giận qua đi, lòng ta lại vô cùng hoảng sợ.
Nhưng ta không thể sợ.
Sau này, nàng chỉ còn lại ta.
Báo thù xong, chúng ta trở về Lý gia để chôn cất họ.
Ta quỳ trước mộ nửa ngày.
Ta biết như vậy không đủ để bù đắp lỗi lầm của ta, nếu trên đời này có linh đan diệu dược có thể khiến người chết sống lại, ta nhất định sẽ đi cầu xin.
Ta đưa nàng về Phó phủ.
Nàng vẫn không biểu cảm, cũng không khóc không nháo, cứ im lặng như vậy, nhìn một điểm nào đó mà ngẩn người.
Ta mời đại phu đến khám cho nàng.
Đại phu nói nàng bị kích thích nghiêm trọng, phải châm cứu uống thuốc điều dưỡng, quan trọng hơn là phải giải tỏa được nút thắt trong lòng.
Nàng rất phối hợp, châm cứu uống thuốc, không thiếu một thứ nào.
Ta nghĩ ra rất nhiều cách để chuyển hướng sự chú ý của nàng, nuôi một con mèo, mời một gánh hát, mời một ông thầy kể chuyện.
Nhưng nàng không hứng thú lắm.
Đôi khi sẽ ngồi bên cửa sổ nhìn cây hoa hòe trong phủ mà rơi nước mắt, chỉ rơi nước mắt, không khóc không làm ầm ĩ.
Ta nhìn mà đau lòng nhưng đại phu lại nói đây là chuyện tốt.
Quả nhiên, không lâu sau.
Nàng ôm gối trong phòng khóc nức nở, nàng gọi nương, nàng gọi cha, từng tiếng bi thương.
Ta đứng ngoài phòng muốn xông vào an ủi nàng nhưng lại sợ nàng nhìn thấy ta, nhìn thấy tên tội đồ này, sẽ không kiềm chế được cảm xúc mà lại tự giam mình.
Nàng khóc suốt một đêm, mắt sưng đỏ.
Có lẽ là khóc mệt rồi, ngã đầu ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau gặp nàng, nàng đang đứng dưới gốc cây hoa hòe.
Rõ ràng là nắng chói chang nhưng trong mắt nàng ta lại không thấy ánh sáng.
Nhớ lại dáng vẻ nàng nói không ngừng nghỉ lúc đó, cảm giác tội lỗi ập đến khiến ta nghẹt thở, đều là lỗi của ta, là lỗi của ta.
Nếu như lúc đầu cha nàng không cứu ta thì tất cả những chuyện này sẽ không xảy ra.
Thì nàng, vẫn sẽ là cô bé ngây thơ trong sáng.
Những ngày sau đó, ta không dám tùy tiện đến gặp nàng.
Nhưng mỗi ngày đều dặn dò người trong phủ phải nghe theo nàng.
Hai năm trôi qua.
Nàng đã trở nên vô cùng xinh đẹp, dù mặc một thân đồ trắng cũng không che giấu được phong thái.
Nàng rất thông minh, ta chỉ dạy nàng một lần, nàng đã có thể quản lý sổ sách trong phủ rõ ràng.
Khi ta khen nàng, nàng chỉ cười nhẹ.
Thật sự là không còn thoải mái như khi ở Lý gia.
Sau đó, có một hộ gia đình tìm đến.
Nói là trước đây ở gần nhà họ Lý.
Họ đã từng bàn bạc chuyện hôn sự của nàng với gia chủ Lý gia.
Lý gia đột ngột gặp họa, họ cũng đi khắp nơi tìm tung tích của nàng.
Còn ba tháng nữa là nàng hết thời gian để tang.
Họ muốn tìm nàng về để thành thân, có một nơi nương tựa ổn định.
Nghe được tin này, lòng ta luôn không thoải mái, giống như có một tảng đá lớn đè nặng, chỉ cần hơi dùng sức thở thôi cũng thấy đau.
Năm nay nàng mười sáu tuổi, cũng nên thành thân rồi.
Ta nhắm mắt lại, trong đầu toàn hiện lên hình ảnh của nàng.
Lăn qua lộn lại, trằn trọc mãi không ngủ được.
Ta… ta… ta đã hại chết cha mẹ nàng.
Nàng sao có thể gả cho ta?
Ta ép mình không được nghĩ nữa nhưng cứ nghĩ đến cảnh nàng gả cho người khác, cùng người đó nâng ly chúc mừng, bạc đầu giai lão.
Ta lại hoảng hốt, lại lo lắng, nhìn từng hạt cát trong đồng hồ cát rơi xuống, cứ thế ngồi từ tối đến sáng.
Hình như ta đã có người mình thích rồi, nàng tên là Lý Lam Nhất, ta muốn nàng trở thành nữ nhân duy nhất của ta.
Mặt trời mọc.
Ta đi đến trước phòng nàng, vừa định gõ cửa thì nàng đã mở cửa.
Nàng gọi ta là Phó ca ca.
Nhưng ta không muốn làm ca ca của nàng.
Ta muốn…
“Lam Nhất, nàng có bằng lòng gả cho ta không?”
Đồng tử của nàng đột nhiên mở to, tim ta đập thình thịch.
Ta vẫn luôn hành sự ngay thẳng, giữ lễ nghĩa của quân tử, mang phong thái của quân tử.
Nhưng trong chuyện này, ta thừa nhận mình là kẻ tiểu nhân.
Ta giấu chuyện người nhà đó đến tìm nàng, chỉ muốn giữ nàng lại.
Nhưng nếu nàng không đồng ý, ta sẽ nói cho nàng biết và từ nay về sau sẽ không bao giờ gặp lại.
“Ta đồng ý.”
Nàng nói nàng đồng ý.
Nàng nói nàng đồng ý!!!
Ta vui mừng đến nỗi cả đêm không ngủ, đầu óc chỉ nghĩ đến việc sau này sẽ đối xử với nàng như thế nào.
Ba tháng trôi qua, chúng ta thành thân.
Khoảnh khắc nàng mặc bộ đồ cưới màu đỏ thẫm, người cùng ta bạc đầu giai lão đã có hình ảnh cụ thể.
Nàng rất đẹp nhưng cũng rất căng thẳng, nhìn vào mắt ta đều mang theo vẻ sợ hãi.
Nàng hẳn là đang nghĩ đến cha mẹ của nàng.
Ta không ép buộc, chỉ nằm im bên cạnh nàng.
Nàng rất e dè, ngay cả người cũng không dám nghiêng.
Ta cũng không khỏi căng thẳng, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
Sau khi thành thân.
Nàng vẫn còn rất nhút nhát, ta gọi nàng một tiếng phu nhân, nàng đều đỏ mặt rất lâu.
Nàng bắt đầu làm việc trở nên cẩn thận, mọi việc đều cố gắng làm cho hoàn hảo.
Ta đã hỏi nàng, như vậy có vui không?
Nàng nói vui.
Ta thật ngốc, lại tin thật.
Có một lần tình cờ, ta đi ra ngoài bàn chuyện làm ăn thì bị người ta hạ thuốc.
Cố gắng chống đỡ thân thể trở về tìm nàng, sau khi làm lễ giao hợp, nàng không có nhiều thay đổi, cũng không vì thế mà trở nên thân thiết với ta.
Nói ra cũng đúng.
Ai lại thích một người đã hại chết cha mẹ mình?
Từ đó ta không dám vượt quá giới hạn, ngoại trừ những ngày mưa bão ôm nàng vào lòng.
Nhưng không lâu sau.
Nàng lại bị bệnh.
Trước đây thân thể nàng không được tốt lắm, ta rất sợ bệnh cũ tái phát, liền tìm khắp danh y muốn chữa khỏi bệnh cho nàng.
Đúng lúc đó Phó Lễ có ý đồ xấu, ta lo lắng nàng biết được sẽ khiến bệnh tình trở nên nghiêm trọng hơn.
Liền giấu nàng, còn đón tiểu thiếp của Phó Lễ vào phủ.
Ta vốn tưởng rằng họ sẽ không làm hại nàng, không ngờ ta lại gặp nàng trên thuyền.
Nàng đeo mặt nạ, còn tát ta một cái.
Ta nhìn bóng lưng nàng rời đi, trong lòng vui mừng, nàng hẳn là đã tức giận, cuối cùng nàng cũng biết tức giận rồi.
Nhưng vì người của Phó Lễ ở trên thuyền, ta không tiện nhận nàng.
Hơn nữa còn phải giả vờ biết được tin nàng rơi xuống hồ, bắt thuyền quay về.
Nàng đã nhảy xuống thuyền, nàng có thể thuận theo đường hồ trong phủ đi ra, chắc hẳn là biết bơi.
Ta cũng nhảy theo nhưng lại bị sặc nước, sóng lớn cuồn cuộn cuốn ta đi, ta không chú ý liền đâm vào khúc gỗ trôi nổi, mất đi ý thức.
Đợi đến khi ta tỉnh lại, ta kinh ngạc phát hiện ra là nàng đã cứu ta.
Chỉ là trên mặt nàng vẫn còn đeo mặt nạ, ta đành cẩn thận hỏi:
“Ngươi… chúng ta có phải đã từng gặp nhau không?”
Nào ngờ nàng lại muốn xóa bỏ ân oán với ta.
Xóa bỏ ân oán? Cả đời này của chúng ta cũng không thể xóa bỏ ân oán được.
Lúc nàng nói chuyện, giọng nói rất khỏe, ánh mắt linh động, đâu có dáng vẻ của người bệnh.
Tiểu nha đầu này, giả vờ.
Nhưng ta nhìn thấy ánh sáng trong mắt nàng, một loại ánh sáng mang theo hy vọng, là thứ mà sau khi nàng vào phủ ta chưa từng thấy.
Xem ra nàng đã quyết tâm muốn đi.
Ta liền đánh cược một lần, cược rằng nàng sẽ không từ bỏ ta.
Ta liền giả vờ mất trí nhớ.
Nhưng tiểu nha đầu này không dễ lừa, nàng rất thông minh, lại còn nhiều tâm cơ.
Nàng sẽ mời một đại phu đến, sau đó lại mời một đại phu khác đến.
Chỉ là nàng không biết.
Trước khi nhảy xuống thuyền, ta đã nhét hai đồng tiền cổ vào lớp lót giày.
Vừa không sợ ướt, lại có thể lấy ra dùng khi ta không còn một xu dính túi.
Hai đại phu kia nhìn thấy đồng tiền, liền cười tươi như hoa.
Ta có thể danh chính ngôn thuận ở lại bên cạnh nàng, gọi nàng là tỷ tỷ.
Mùa hè mưa dông nhiều.
Ta lo lắng nàng sợ hãi, liền chạy đến phòng nàng.
Vào khoảnh khắc nàng ôm lấy ta, trong đầu ta hiện lên vô số lý do để ở lại.
Có lẽ nàng quá sợ hãi, nhất thời không để ý đến lý do ngớ ngẩn của ta.
Ta đã ở lại thành công, đây là lần ta ngủ ngon nhất sau khi thành thân với nàng.
Trạng thái của nàng sau khi ngủ say rất thoải mái, lúc thì nằm dài chân tay, lúc lại như mèo nhỏ cuộn tròn trong lòng ta. Lúc lại gác chân lên người ta.
Thật là một tiểu quỷ tinh nghịch.
Hôm sau tỉnh lại, nàng nói muốn tìm việc làm.
Ta năn nỉ mãi nàng mới chịu dẫn ta ra ngoài, dáng vẻ nàng cố gắng kiếm tiền có thể khiến ta nhớ rất lâu.
Cuối cùng nàng nghe theo ý kiến của ta, mua vải về may thành quần áo.
Ta vừa quạt cho nàng vừa đưa ra ý kiến, chúng ta vừa hỏi vừa đáp, vừa bàn bạc vừa thương lượng.
Ta rất mong thời gian có thể dừng lại ở khoảnh khắc này.
Ta tham luyến cảm giác này.
Sau khi nàng may xong quần áo thì mang đến tiệm thêu, ta nhân lúc nàng bận rộn liền sai hộ vệ đi bắt chuột.
Nàng sợ chuột, đây là điều ta phát hiện ra khi ở Lý gia.
Khi nàng trở về, ta diễn một màn đại chiến giữa người và chuột.
Sau đó lại cởi quần áo tắm rửa ngay trước mặt nàng.
Phong thái quân tử của ta đã vỡ tan tành, lễ nghĩa liêm sỉ của ta đều bị ta vứt ra sau đầu.
Ta vốn không phải như vậy.
Cho đến khi gặp nàng, mới nảy sinh dục vọng.
Ta học cách làm nũng, học cách giả ngốc, học cách không biết xấu hổ.
Chỉ để theo đuổi nàng.
Hôm sau nàng đến tiệm thêu, khi trở về ánh mắt nàng sáng rực.
Nàng nói quần áo nàng may đã được bán hết, còn nói nữ chủ tiệm rất hài lòng với nàng.
Nàng rất vui, là loại vui đến nỗi khóe miệng không nhịn được mà cong lên.
Ta thấy cũng vui, liền động viên nàng theo đuổi ước mơ của mình.
Mà ta cũng nhân cơ hội này đi điều tra Phó Lễ.
Ngày đầu tiên nàng đến tiệm thêu, ta nhớ nàng.
Nhớ nhung thôi thúc ta đi tìm nàng.
Khi nàng nhìn thấy ta, nàng rất vui vẻ.
Ta đưa cho nàng món nàng thích ăn là hồ lô đường.
Nhưng lại không kiềm chế được mà muốn hôn lên môi nàng.
Ta đối với nàng, càng ngày càng mê mẩn.
Hôm sau.
Ta muốn bày tỏ lòng mình với nàng.
Nàng nhìn thấy ta, lại bước chân chạy đi.
Ta hoảng sợ.
Ta sợ nàng chán ghét ta, sợ nàng vì thế mà tránh xa ta, không muốn gặp ta nữa.
Nhưng nàng lại nói, nàng thích ta.
Đúng vậy, người ta yêu thích ta.
Hóa ra ta không phải đơn phương.
Ta kích động bế nàng lên, tình cảm không thể kiềm chế được nữa.
Bầu trời đều trở nên màu hồng.
Ta cõng nàng đến tiệm thêu, khi trở về hộ vệ lại nói người của Phó Lễ đã tìm đến Hoài An.
Ta muốn đi tìm nàng.
Nhưng nàng lại phát hiện ra ta giả vờ trước.
Nàng rất tức giận, giống như tiểu đại nhân trước kia, lải nhải dạy dỗ ta.
Ta rất vui mừng, cuối cùng nàng cũng biết ghen, cuối cùng cũng để ý đến ta.
Cuối cùng nàng bị ta mặt dày mày dạn dỗ dành trở về.
Chúng ta trở về Phó phủ, thu dọn Phó Lễ và tiểu thiếp của hắn.
Nhưng lại vì chuyện sinh hoạt mà mỗi người bận rộn.
Ta rất nhớ nàng, vào ngày sinh thần nàng liền vội vã trở về.
Nàng đã mang thai, thai được hai tháng.
Ta vô cùng kích động, hận không thể nói với cả thiên hạ, ta sắp được làm cha rồi.
Ta cảm ơn nàng, đã bước vào cuộc đời ta, cùng ta chậm rãi trải qua quãng đời còn lại.
Thật tốt, ta có người mình thích, nàng tên là Lý Lam Nhất, là duy nhất của ta.
-Hết-