Sửu Nữ
Chương 4
8
Ra khỏi phủ trưởng công chúa, trời đã âm u.
Xa xa, ta thấy xe ngựa của Tần gia, bên cạnh có một người đứng, cầm một chiếc đèn sưởi.
Là La Tri Đường.
Nàng đang đợi ta.
La Tri Đường thấy ta, liền chạy về phía ta, trên mặt mang theo niềm vui mừng khôn xiết sau cơn hoạn nạn.
Dường như nàng đã bị dọa sợ.
Ta và Tần Hiến không nói cho nàng biết kế hoạch, vì ta không cho phép.
Liên quan đến tính mạng cha mẹ ta, ta không thể không thận trọng.
La Tri Đường không biết hành động của ta hôm nay, chỉ cho rằng ta nhất thời bốc đồng.
Nhưng giờ nhìn nàng sợ đến nỗi sắc mặt trắng bệch, tóc tai bù xù, ta lại thấy có chút không đành lòng.
Lên xe ngựa, ta có chút mềm lòng, như muốn bù đắp mà nói với nàng về cách trở thành một chủ mẫu gia đình hợp cách.
Tuy rằng cha mẹ đã tìm cho ta nơi nương tựa là Tần gia nhưng trong lòng ta, ta vẫn là người Giang gia, mạng ta gắn liền với mạng của người nhà họ Giang.
Cho nên ta không biết mình có thể ở lại Tần gia bao lâu.
Nói thẳng ra, ta không biết mình có thể sống được bao lâu.
Trong cuộc tranh giành quyền lực, đôi khi ngay cả mạng sống của người hoàng gia cũng nhẹ như cỏ rác, huống chi là ta, huống chi là chúng ta.
La Tri Đường tuy tính tình đơn thuần nhưng không ngốc, nghe một lúc liền nghe ra chút manh mối.
Nàng cau mày, cẩn thận hỏi: “Tỷ, tỷ dạy ta những điều này để làm gì?”
Ta nhất thời không nghĩ nhiều: “Lỡ có một ngày ta không còn…”
Nhưng nàng vội vàng ngắt lời ta: “Sao tỷ lại không còn chứ? Tỷ định đi đâu?”
Ta đành giả vờ tức giận: “Nếu có một ngày ta gặp được ý trung nhân của mình, chẳng lẽ còn phải ở lại Tần phủ, lo toan việc nhà cả đời cho các ngươi sao?”
Chắc là Tần Hiến đã nói chuyện này với nàng, La Tri Đường tuy mắt đỏ hoe nhưng sau khi suy nghĩ cũng nghiêm túc gật đầu: “Vậy thì ta sẽ vui mừng cho tỷ.”
Từ ngày đó, La Tri Đường liền siêng năng chạy đến cùng ta chia sẻ việc nhà.
Ta đang vì chuyện của Giang gia mà bận rộn đến cháy đầu, cũng không có thời gian để ý đến Tần gia, liền dạy nàng bảy tám phần, để mặc nàng bắt tay vào làm.
Không ngờ La Tri Đường trông có vẻ ngốc nghếch nhưng khi làm việc lại có mô có dạng.
Đang lúc ta thấy nhẹ nhõm trong lòng thì bên phía nàng lại xảy ra chuyện.
9
Một cửa hàng dưới danh nghĩa Tần gia bị người ta tìm đến tận cửa, nói rằng phấn son đã làm hỏng mặt của một phụ nhân.
Những chuyện này, nhỏ thì nhỏ, chỉ cần an ủi vài câu và bồi thường tiền là có thể giải quyết ổn thỏa. Nhưng lớn thì lớn, liên quan đến trạng nguyên, liên quan đến trăm quan, liên quan đến triều đình.
La Tri Đường không có nhiều kinh nghiệm, lại trông có vẻ dễ bắt nạt.
Vì vậy, người phụ nhân đó liền nói năng tùy tiện, nhiều lần thay đổi lời nói, đòi hỏi quá đáng.
La Tri Đường thực sự không thể đối phó được, nha hoàn thông minh mắt tinh liền báo tin đến chỗ ta.
Khi ta đến nơi, người phụ nhân đó đang chống nạnh, đứng giữa đường mắng chửi ầm ĩ: “Bọn con buôn vô lương tâm các ngươi! Đồ lòng dạ đen tối!”
La Tri Đường ngơ ngác nhìn nàng ta, trên mặt đọng những giọt nước mắt thưa thớt và sự tức giận vô bờ.
Ta chỉnh lại mạng che mặt, hất mạnh đám người đang hóng chuyện ra, chen đến trước mặt.
Người phụ nhân đó thấy ta đứng chắn trước mặt La Tri Đường, liền dùng đôi mắt tam giác gian xảo đánh giá ta từ trên xuống dưới, như đang cân nhắc xem ta có phải cũng là một kẻ dễ bắt nạt hay không.
Nhưng ta không đợi nàng ta tự đưa ra kết luận, mà giơ tay ra trước mặt nàng ta, giọng lạnh lùng: “Phấn son làm hỏng mặt đâu rồi?”
Người phụ nhân đó hừ lạnh một tiếng, đưa hộp phấn son vào tay ta.
Ta nhẹ nhàng vén mạng che mặt lên ngửi ngửi, đột nhiên sắc mặt đại biến: “Đây không phải phấn son nhà ta! Ngươi dám vu oan cho chúng ta!”
Giọng ta chắc như đinh đóng cột, người phụ nhân đó thoáng hiện vẻ chột dạ trên nét mặt.
Lúc này ta mới chắc chắn, tất cả những chuyện này đều là do nàng ta tự biên tự diễn.
Ta nào hiểu biết gì về cách ngửi mùi để nhận biết phấn son, chỉ là giả vờ thôi, người chột dạ tự khắc sẽ lộ ra sơ hở.
Lần này, người phụ nhân đó lại cố chấp nói: “Đây chính là của nhà ngươi! Các ngươi chẳng lẽ còn không nhận ra hộp đựng phấn son nhà mình sao!”
Ta ánh mắt sắc bén: “Chỉ là một cái hộp thôi thì tính là bằng chứng gì? Ai biết được có phải ngươi nhặt được cái hộp đã dùng hết của người khác, rồi nhét vào đó thứ gì đó không phù hợp, rồi đến đây để tống tiền chúng ta!”
Người phụ nhân đó tức giận: “Ngươi là đồ đàn bà chanh chua!”
Nàng ta vung hai cánh tay loạn xạ, ta cũng ra tay chặn thế tấn công của nàng ta, nhất thời không để ý, mạng che mặt rơi xuống đất.
Người phụ nhân đó nhìn thấy vết bớt trên má trái của ta, đôi môi nhọn hoắt nhếch lên: “Ôi trời ơi, nhìn cái mặt của ngươi kìa, chẳng lẽ là do dùng phấn son nhà mình nên mới thành ra bộ dạng này sao!”
Ta nhất thời không biết phải phản ứng thế nào.
Dù sao thì đây cũng là lời nguyền gần hai mươi năm của ta, dường như bất kỳ ai cũng có thể lợi dụng điểm này để dễ dàng khống chế ta.
Tuy nhiên, lại có một sức mạnh bảo vệ ta ở phía sau: “Mụ điên này đang gào thét cái gì vậy!”
Là La Tri Đường.
Giọng nàng vì tức giận mà vẫn còn run rẩy.
Người phụ nhân đó không ngờ rằng, La Tri Đường vừa rồi còn có vẻ dễ bị bắt nạt nhưng lúc này lại dám đối đầu với nàng ta, còn tức giận như vậy.
“Ngươi mắng ai!”
“Ta mắng chính là mụ già không não như ngươi!”
Người phụ nhân đó tức giận, đưa tay định đẩy La Tri Đường nhưng lại bị một luồng quyền phong đánh ngã xuống.
Chỉ thấy Tần Hiến mặc quan phục, đứng chắn trước mặt ta và La Tri Đường.
Người phụ nhân đó thấy quan lớn thực sự đến, trong nháy mắt sợ đến không dám hé răng.
Nhưng ta đã lấy lại được tinh thần, lạnh lùng nói: “Vậy thì báo quan đi.”
Người phụ nhân đó lập tức run rẩy dữ dội hơn.
Nàng ta chỉ muốn lừa gạt một bữa cơm, không ngờ lại gặp phải ta là người cố chấp.
Không lâu sau, người của quan phủ đến, hành lễ với Tần Hiến.
Báo quan thì đương nhiên phải có cả hai bên có mặt.
Ta đang định bước theo người của nha môn thì Tần Hiến ngăn ta lại.
Hắn quay sang nhìn La Tri Đường: “A Đường, nàng có thể tự đi không? Giang tiểu thư và ta còn có chút chuyện phải xử lý.”
La Tri Đường không chút nghi ngờ, liền đồng ý: “Ta có thể, chàng đi cùng tỷ ấy đi.”
Trước khi đi, nàng còn đến bên ta, mắt đỏ hoe xin lỗi: “Tỷ, ta vô dụng quá, còn liên lụy tỷ đến đây chịu nhục.”
Rõ ràng nàng mới là người phải chịu đựng nước bọt của người nữ nhân đó nhiều hơn nhưng nàng lại ngược lại an ủi ta.
Ta vỗ đầu nàng, nhẹ nhàng lắc đầu.
Nàng như được an ủi, từ từ nở nụ cười.
Sau khi La Tri Đường rời đi, Tần Hiến đi đến bên ta.
Ta linh cảm là có liên quan đến chuyện nhà họ Giang.
Quả nhiên, Tần Hiến hạ giọng nói:
“Giang tiểu thư, Nhị hoàng tử đến Tần phủ rồi.”
“Hắn muốn gặp nàng.”
Ta thở hắt ra một hơi.
Tốt lắm.
Cuối cùng Nhị hoàng tử cũng chịu hạ mình đến gặp ta.
10
Hội xuân năm đó, ta chưa bao giờ mơ tưởng đến việc một bước thành công được Nhị hoàng tử để mắt đến, từ đó cầu xin hắn đại phát từ bi, bảo toàn tính mạng cho người nhà ta.
Ta muốn, từ trước đến nay vẫn luôn là muốn mượn giao tình giữa trưởng công chúa và Tứ hoàng tử, để Nhị hoàng tử có cố kỵ.
Ta đang đánh cược, cược rằng nhà họ Giang ta đã vì Nhị hoàng tử mà hao tâm tổn trí những năm qua, liệu có thể từ không sinh có, khiến cho Nhị hoàng tử là kẻ quen nghi kỵ như vậy cũng phải kiêng dè ta.
Ta đang đánh cược, cược rằng mượn thế lực của trưởng công chúa, liệu có thể mượn gió bẻ măng, khiến cho Nhị hoàng tử là kẻ tự cho mình là cao thượng cũng phải đến gặp ta.
Giờ xem ra, ta đã cược đúng.
Khi ta và Tần Hiến trở về phủ thì Nhị hoàng tử đã ngồi trên cao đường.
Hắn có một khuôn mặt tuấn tú, đôi mắt trong trẻo, ẩn chứa sự tàn nhẫn và quyết đoán khó nhận ra.
Nhưng hắn đang cười, khóe môi cong lên, dường như vô cùng thân thiện vô hại.
Nhưng chỉ là dường như.
Ta và Tần Hiến cung kính hành lễ.
Nhị hoàng tử cười sảng khoái: “Không cần đa lễ.”
Hoàng gia giả tạo nhất, tự tạo ra lễ bái để thể hiện uy nghiêm, lại tự tạo ra một số lời nói vô thưởng vô phạt để thể hiện sự độ lượng của mình.
Một vở kịch, từ đầu đến cuối, tự biên tự diễn, buồn cười vô cùng.
Nhị hoàng tử nhìn ta, không tránh khỏi dừng lại một chút ở vết bớt trên mặt ta.
Sau đó hắn mới mở miệng: “Sớm đã nghe nói lệnh ái của Giang đại nhân là một tài nữ.”
Ta trong lòng khẽ động.
Nhị hoàng tử gọi cha ta là “Giang đại nhân”, tức là ngầm thừa nhận cha ta vô tội, ngầm thừa nhận nhà họ Giang ta trong sạch.
Hắn đang ám chỉ ta rằng, hắn vẫn chưa từ bỏ nhà họ Giang. Mà hắn vẫn chưa từ bỏ nước cờ chết này, là vì ta, vị “Tài nữ” này.
Đối với những người còn giá trị lợi dụng, bọn họ vẫn luôn tôn sùng nguyên tắc tận dụng hết giá trị.
Ta khẽ cúi người: “Đa tạ Nhị hoàng tử đã ưu ái.”
Nhị hoàng tử cũng không vòng vo tam quốc nữa: “Giang đại nhân vào ngục, bản hoàng cũng rất đau lòng, chỉ là không thể cứu giúp.”
Ta lại cúi người: “Làm phiền Nhị hoàng tử lo lắng.”
Những cung nữ xung quanh đã bị đuổi hết, sắc mặt Nhị hoàng tử đột nhiên trầm xuống, lời nói chuyển hướng: “Ngươi có biết, là ai đã trăm phương nghìn kế cản trở, muốn giết chết thân nhân của ngươi không?”
Ta cúi người lần thứ ba: “Xin Nhị hoàng tử chỉ giáo.”
“Tứ hoàng tử.”
Ta như ý hắn, lộ ra vẻ kinh hãi.
Mượn đao giết người, Nhị hoàng tử dùng đến mức lô hoả thuần thanh.
Nếu không phải trở thành quân cờ bỏ đi của Nhị hoàng tử thì nhà họ Giang sao có thể rơi vào kết cục như vậy. Hiện tại hắn lại thoái thác sạch sẽ, như thể chính hắn mới là vị Bồ Tát.
Nếu như ta từ nhỏ được nuôi dưỡng trong khuê phòng, cả đời chỉ muốn tìm một người chồng tốt thì ta hẳn là sẽ ngu ngốc mà tin.
Có rất nhiều cách để thuần hóa nữ nhân, cách triệt để nhất là khiến cho nàng ta vô tri, khiến cho nàng ta không tự chủ được. Như vậy, một khi nàng ta rơi vào hoàn cảnh không lối thoát, nàng ta sẽ hoảng loạn không biết làm gì, bất kỳ ai đến cũng sẽ coi người đó là cứu tinh.
Nhưng ta thì không.
Ta là người có dung mạo bị tổn hại, là người muốn dùng tài năng để được tôn trọng.
Tay ta không tự chủ được mà sờ lên vết bớt trên mặt.
Vậy nên, khuyết điểm này cũng được coi là họa phúc tương y sao?
Hóa ra, phúc khí của nữ tử trên đời này, lại đến một cách gian nan cay đắng như vậy.