Ta Bị Thứ Muội Trà Xanh Và Vị Hôn Phu Hại Chết
Chương 5
10.
Ta theo tiểu tiên nữ trở lại Tiên giới.
Không có cách nào, sau khi biết ta giết Thẩm Khương và Trình Uyển Nguyệt, dù ta có nói gì tiên nữ cũng không còn tin nữa.
Điều đáng kinh ngạc hơn nữa là Thẩm Khương và Trình Uyển Nguyệt cũng bị tiên nữ đưa về Tiên giới.
Ta: “?”
Tuy nhiên, lần này ta không cần tiên nữ giải thích nữa.
Ngay khi ta trở lại Tiên giới thì trí nhớ đã quay lại, toàn bộ quay lại.
Sau đó, ta lại thấy phát bệnh lần nữa.
Pháp hiệu của Ta là Thanh Lan, và ta là nữ tiên quân đầu tiên của Tiên giới.
Bởi vì nhiều năm trước cùng Ma giới chiến đấu mà tu hành có tổn hại, phải hạ phàm lịch kiếp.
Vốn trong kiếp số này của ta không có tình kiếp nào, là Thẩm Khương…
Thẩm Khương là sư huynh của ta, ta và hắn được coi là thanh mai trúc mã, nhưng giữa chúng ta có khác biệt.
Ta cũng không phải là người bị ngược đãi, thái độ của Thẩm Khương đối với ta không tốt, ta tự nhiên cũng xa lánh hắn. Vốn cũng không có quan hệ gì, nhưng sau khi ta hạ phàm trải qua nhiều kiếp nạn, Thẩm Khương lại bảo là quan tâm ta nên cùng ta hạ phàm.
Hắn gọi nó một cách hoa mỹ là: “Huynh trợ kiếp cho muội.”
Xong rồi hắn còn tìm Tư Mệnh Tinh Quân, an bài cho chúng ta mấy đời thâm tình.
Ta: “?”
Không cần nha.
Ta chưa bao giờ gặp phải điều gì quá đáng như vậy.
Thẩm Khương cùng ta hạ giới, tiểu tiên nữ thầm mến Thẩm Khương cũng chính là Trình Uyển Nguyệt cũng cùng ta hạ phàm. Trước khi hạ phàm, cô ta đã đến chỗ Nguyệt Lão trộm sợi tơ hồng, cột mình và Thẩm Khương.
Ta: “?”
Biết cách chơi nhỉ.
Nhưng nó có liên quan gì đến ta?
Có phải quá bất công với ta không?
Ta khôi phục trí nhớ, Thẩm Khương tự nhiên cũng khôi phục.
Hắn nhìn ta với vẻ mặt cảm động, giọng nói khàn khàn: “Thanh Lan…”
m thanh đó thực sự khiến người nghe rơi nước mắt.
Ta không khóc, ta chỉ muốn nôn.
Ta trực tiếp triệu hồi bản mệnh kiếm của mình và chĩa vào Thẩm Khương.
Thẩm Khương sửng sốt một chút, sau đó dường như bị kích thích rất lớn: “Thanh Lan, nàng thực sự chĩa kiếm vào ta? Tình cảm giữa chúng ta và quá khứ của chúng ta đều là giả sao?”
Ta tức giận cười: “Ta và ngươi có quan hệ gì?”
Nghe vậy, Thẩm Khương cười khổ nói: “Thanh Lan, nếu trong lòng ta không có nàng, ta cần gì xuống trần cùng nàng, cần gì giúp nàng vượt qua lịch kiếp?”
Ta nói không nên lời.
Đó có phải là để giúp ta sống lịch kiếp không? Rõ ràng là hắn toàn gây rắc rối cho ta.
Trình Uyển Nguyệt liếc mắt một cái, lập tức gia nhập tổ thẩm vấn: “Thanh Lan tiên quân, Thẩm Khương tiên quân đối với ngươi si tình, ngươi vì sao không thể nhìn Thẩm Khương tiên quân một chút? Ngươi vô tình thế sao?”
Ta cười khẩy.
Lý do trước đây ta không dọa chúng bỏ đi là vì ta không biết phải làm gì.
Sẽ thật thất trách với chính mình nếu ta để bọn họ nói nhiều thêm hai câu.
Ta liền dùng thanh kiếm của mình chém tới.
Trình Uyển Nguyệt trợn to hai mắt, thậm chí còn chưa kịp nói thêm một lời nào, lập tức tan biến.
Thẩm Khương sửng sốt, sau đó thống khổ hỏi: “Thanh Lan, sao nàng lại trở nên thế này?”
Những lời này nghe quen đến nỗi tai ta muốn nổ tung.
Ta lại chĩa kiếm vào Thẩm Khương: “Chiến đấu đi.”
Thẩm Khương lắc đầu nói: “Thanh Lan, nàng biết ta sẽ không hại nàng.”
Ta thậm chí còn không thèm nói những điều vô nghĩa với hắn mà chỉ dùng kiếm đâm hắn.
Này, có người nói sẽ không làm tổn thương ta, nhưng khi ta đâm tới thì lại trốn.
Trốn đi trốn, phát hiện thì lại trốn, đành phải triệu hồi thiên kiếm ra chiến đấu.
Chậc chậc chậc chậc.
May mắn thay ta không tin lời của cẩu nam kia.
Thẩm Khương mặc dù là sư huynh của ta, nhưng ta có thiên phú tu luyện, hắn cũng không phải đối thủ của ta.
Hơn nữa, không biết đầu óc của nam nhân này có vấn đề gì không, có lẽ hắn cho rằng ta thật sự không thể giết được hắn nên không dùng hết sức.
Vì vậy, hắn đã không chuẩn bị trước, và khi ta phát hiện ra sơ hở đã dùng kiếm đâm vào điểm yếu của hắn. Hắn ta tỏ ra không thể tin được.
“Nàng… thật sự muốn giết ta?”
Thẩm Khương đau đớn nói: “Tại sao? Thanh Lan, nàng thật sự không có chút tình cảm nào với ta sao?”
Về vấn đề này, câu trả lời của ta là…
“Ngậm miệng và chết đi.”
Để khiến hắn chết nhanh hơn, ta đã thêm một kiếm nữa.
Thẩm Khương cũng hồn phi phách tán dưới kiếm của ta.
Nhưng hắn dù sao cũng là tiên quân, cho nên hắn sống lại nên ta nghĩ ra một trận pháp, đem bảy hồn sáu phách của hắn huỷ nát.
Ta cảm thấy thoải mái khi chắc chắn rằng hắn sẽ không có cơ hội nào khác.
Khi Thiên Đế nhận được tin báo đến nơi, Thẩm Khương và Trình Uyển Nguyệt đều đã chết, không có cơ hội sống lại.
Ông ấy chỉ vào ta với đôi tay run rẩy và nói: “Ngươi” một lúc lâu, nhưng không có gì phát ra từ ông ta.
11.
Thẩm Khương và Trình Uyển Nguyệt dù sao cũng là tiên nhân.
Và bọn họ cũng không phạm phải sai lầm lớn nào, đó hoàn toàn là ân oán cá nhân của ta.
Thiên Đế dù muốn bảo vệ ta nhưng cũng không thể làm gì được.
Thẩm Khương khá nổi tiếng trong tiên giới, nhiều người chỉ trích ta và yêu cầu Thiên Đế trừng phạt ta thật nặng.
Thiên Đế đành phải giả vờ hỏi ta: “Thanh Lan, ngươi có biết mình sai không?”
Ta trợn mắt đáp: “Không phải tu luyện để không bị người khác bắt nạt sao? Cả Thẩm Khương và Trình Uyển Nguyệt đều bắt nạt ta. Muốn ta bỏ qua sao? Ta vất vả tu hành nhiều năm như thế để làm gì?”
Có người nghe vậy lập tức phản bác: “Tiên nhân vốn nên đoạn tuyệt thất tình lục dục, hận ý của Thanh Lan tiên quân không phải quá lớn sao?”
Ta cười nói: “Chính vì hiểu hận mà ta mới có thể đồng cảm với những người đang đau khổ trên thế gian này. Nếu như ta đoạn tuyệt thất tình lục dục, bị người giết không biết hận, ta làm sao có thể đồng tình với những chuyện bất bình trên thế gian? Nếu ta không thấu cảm mà chỉ là một con quái vật vô tâm, vô tình, không hiểu được đau khổ của họ, vậy ta cần gì phải giữ công bằng cho thế gian này?”
“Đại đạo vô tình, nhưng ngươi thật tàn nhẫn, ngươi…”
“Không có gì gọi là tàn nhẫn. Thân là tiên giả, không nên vì tư tâm của mình mà đi hại bọn họ, nhưng làm một người bị hại, ta vì sao không thể báo thù?”
Ta và đám bạn Thẩm Khương kia cãi nhau long trời lở đất.
Thiên Đế nhìn ta, cuối cùng giả vờ lạnh lùng, trách móc ta với vẻ mặt buồn bã: “Thanh Lan, lần này ngươi đã làm ta thất vọng quá nhiều, ta sẽ trừng phạt ngươi thật nặng.”
Mặc dù ta không nghĩ mình đã làm gì sai, nhưng ta đã vi phạm luật trời và ta chấp nhận hình phạt.
Thiên Đế suy nghĩ một chút, nói: “Đã như vậy, ta sẽ trừng phạt ngươi đi nhân gian trăm năm diệt ma.”
Đây đua phải là trừng phạt?
Những người khác tự nhiên không vui.
Thiên Đế nhìn, nói: “Nếu các ngươi không cho rằng đây là trừng phạt, vậy các ngươi đi trừ ma nha?”
Những người trong ma giới pháp thuật có thể không cao nhưng chiêu thức nhỏ và mưu mô không ít, thực sự không dễ nhai.
Những vị tiên này đã quen hưởng phước, làm sao chịu đi?
Vì vậy, Thiên Đế ra quyết định: “Cứ quyết định như vậy đi.”
Vào ngày ta rời đi, Thiên Đế đã đích thân tiễn ta.
Ngài mỉm cười vỗ vai ta: “Thẩm Khương đó, ta đã ghét hắn ta từ lâu rồi, làm tốt lắm.”
Sau đó, ngài ấy nói thêm, “Chúc chơi vui vẻ.”
Ta vẫy tay về phía ngài ấy và nhảy xuống trần gian không chút do dự.
12.
Việc đầu tiên ta làm khi xuống trần gian là đến Trình gia và gặp mẫu thân ta, người thân còn sống ở kiếp này.
Sau khi Thẩm Khương và Trình Uyển Nguyệt qua đời, mẫu thân ta có lẽ đã đoán được điều gì đó và khóc lóc thảm thiết trước tấm bia mộ của ta.
Tuy nhiên, tất cả kẻ thù của ta đều đã chết và mẫu thân ta không còn việc gì để làm, cuối cùng bà đã nhìn thấu được thế giới phàm trần và đến một tu viện để tu hành.
Tiên Phàm khác biệt, ta không tiện gặp bà, lặng lẽ để lại cho bà một cái bùa hộ mệnh rồi rời đi.
Sau đó ta đến gặp Đàm Nguyên Thấm
Không phải ai cũng có thể trở thành quỷ sau khi chết và thoát khỏi Hắc Bạch Vô Thường.
Đôi cẩu nam nữ sau khi chết bị kéo xuống địa ngục.
Ta đã xuống địa ngục để kiểm tra và cả hai đều đáng bị đọa vào súc sinh trong kiếp sau.
Đàm Nguyên Thấm nghe xong liền cười ra nước mắt: “Đời này ta không còn gì hối tiếc.”
“Bây giờ tỷ định đi đâu? Tỷ có muốn tu hành cùng với ta không?” Ta mỉm cười hỏi tỷ ấy.
Đàm Nguyên Thấm đương nhiên đồng ý.
Đàm Nguyên Thấm bởi vì oán hận quá sâu mà bị nhốt trong mộ tập thể, không cách nào rời đi, hiện tại đại thù đã báo, có ta giúp đỡ, nơi này đã không thể nhốt được tỷ ấy.
Ta đã dạy tỷ cách tu hành, cho dù tỷ là ma quỷ cũng có cách tu, chỉ cần tận tâm, tương lai không phải là không thể phi thăng.
Trong một trăm năm tiếp theo, ta đã cùng tỷ ấy đi khắp nhân gian.
Khi gặp bất bình, chúng ta đều nhịn không được mà ra tay.
Tỷ ấy là quỷ còn ta là tiên không thể giết người một cách bừa bãi, nhưng ta không phải trừ quỷ sao?
Vì vậy, ta đã nghĩ ra một ý tưởng hay.
Ta cố tình đuổi theo lũ quỷ đó, nhưng để thoát thân, chúng phải bắt người phàm làm con tin.
Sau khi con quỷ giết chết những người đáng bị giết, ta có thể ra tay tiêu diệt con quỷ như một lẽ đương nhiên.
Quá nhiều người chết nên Diêm vương đến tìm ta.
“Thanh Lan tiên quân, tuổi thọ của bọn họ còn chưa hết…”
Ta ngây thơ nói: “Diêm Vương, thật xin lỗi, ta đã không cứu họ kịp thời, lần sau ta sẽ cố gắng nhanh hơn.”
Diêm vương tỏ ra khó tin.
Ta tỏ ra chân thành.
Cuối cùng, Diêm Vương bất lực rời đi.
Và ta, xin lỗi, lần sau ta vẫn không thể nhanh hơn để cứu họ.
-Hết-