Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Ta Biết Trước Thiên Mệnh, Nhưng Lại Chẳng Thể Thay Đổi - Chương 17

Cập nhật lúc: 2025-07-11 01:18:29

Những binh sĩ từng chiến trường lảo đảo lùi .

 

Công chúa vận váy đỏ rực, một chân đạp lên tường thành:

 

"Ai cũng lùi! Bổn cung vẫn còn ở đây! Ai nếu đánh mà hàng…"

 

Nàng đầu mỉm kiều diễm, nốt nửa câu còn :

 

"Thì còn chẳng bằng một ả đàn bà."

 

Một trận mưa tên b.ắ.n tới, lập tức lao đến kéo công chúa ngã xuống:

 

"Cẩn thận!"

 

Hồng nhan còn lui, nam nhi thể chiến?

 

sợ hãi đến , vẫn cầm lấy vũ khí.

 

Thượng Kinh trong ngoài lập tức trở thành biển m-áu, thấy chất thành đống.

 

Giữa tiếng đại pháo dậy trời, gào lên với công chúa và Tiết Tụng:

 

"Bỏ ngoại thành! Người đủ, giữ !"

 

Thay vì uổng mạng vô ích, chi bằng cố thủ nội thành.

 

Công chúa cũng hét lên:

 

"Cho ngươi quyền quyết định!"

 

Vương Man Đầu lập tức thổi hiệu lệnh, tất cả nhanh chóng rút nội thành.

 

Lúc , đô đốc Ứng Châu - Tiêu Liên ngược dòng chạy về phía :

 

"Bên ngoài tường thành để sẵn thuốc nổ!"

 

Ta: "…Ngươi thể sớm hơn !"

 

Tên cực kỳ thức thời, lúc đầu kiên quyết ủng hộ Yến Vương, trở thành của Thái Tử, bây giờ đầu quân cho ai .

 

Hắn thuốc nổ đó là do lén cất giữ.

 

Nghĩ rằng nếu mưu phản thất bại, cũng đợi khác đến xét xử .

 

Dứt khoát châm một mồi lửa, ch-ếc thì cũng kéo theo cả đống ch-ếc chung.

 

Ta dở dở nhưng vẫn cảm thấy may mắn.

 

Lập tức dẫn theo hai mươi chạy đến ngoại thành.

 

Lúc , ít quân La Sát đánh thành, giếc chóc cướp bóc, chuyện ác nào .

 

Tiếng và tiếng kêu la thảm thiết vang lên khắp nơi.

 

Ta dẫn quân c.h.é.m giếc hết những kẻ gặp đường.

 

Lục Tiểu Cửu hét lớn:

 

"Tất cả mau rút nội thành! Mau lên!"

 

Tuyết Lạc Vô Ngấn

lúc đó, một giọng quen thuộc bỗng vang lên ở xa:

 

"Đừng! Cứu với!"

 

Là Diệp Minh Châu!

 

Vài tên binh lính La Sát đang đè nàng xuống, cố xé rách y phục của nàng .

 

Ta phóng ngựa lao tới:

 

"Cút ngay! Các ngươi dám động của lão nương?!"

 

Đầu của quân La Sát rơi lăn lóc đất.

 

Diệp Minh Châu sững sờ.

 

Ta âm thầm cầu nguyện: Ngàn vạn đừng , thời gian dỗ .

 

Không ngờ nàng chỉ vội vàng chỉnh trang y phục, lo lắng ngẩng đầu lên:

 

"Đại tỷ, tỷ định ?"

 

"Đi chút việc, mau nội thành trốn ."

 

Nói chạy mấy trượng.

 

Giọng Diệp Minh Châu vang lên ở phía :

 

"Tỷ cẩn thận đấy…"

 

Sau khi bố trí xong bẫy rập, khí chợt trở nên nặng nề.

 

Nhất định một châm ngòi nổ.

 

Mọi gần như đồng thời cất tiếng:

 

"Để …"

 

Lục Tiểu Cửu ngạo nghễ :

 

"Lần ai cũng đừng hòng tranh với . Huynh , nổi nữa …"

 

Mọi lúc mới phát hiện, từ lúc nào, lưng thấm đẫm m-áu tươi.

 

Một con d.a.o găm vẫn còn cắm chặt lưng .

 

Ta dám thẳng mắt , sợ rằng bản sẽ bật .

 

Chiến trường thể rơi lệ chứ?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ta-biet-truoc-thien-menh-nhung-lai-chang-the-thay-doi/chuong-17.html.]

 

Thật là yếu đuối mà.

 

Lục Tiểu Cửu vẫy tay đuổi :

 

"Đi nhanh , đau chếc lão tử ."

 

"Sớm cho bọn khốn nổ tung lên trời, lão tử cũng sớm giải thoát."

 

"Phải ... Trong hẻm nhà họ Lưu một con mèo đen nhỏ. Ta thường đến cho nó ăn, nó mềm mại, ngoan. Nếu ai còn sống, nhớ nhận nuôi nó giúp ... ?"

 

Ta gật đầu đồng ý, đó nhanh chóng xoay lên ngựa:

 

"Lục Tiểu Cửu, lệnh ngươi thám thính. Huynh sẽ lập tức theo ."

 

Lục Tiểu Cửu xoay , :

 

"Tướng quân , đừng đến quá sớm nhé..."

 

Có những kề vai chiến đấu suốt nửa đời .

 

Quay lưng chính là biệt ly.

 

Tiếng nổ vang trời dội lên, quân chủ lực của La Sát tổn thất hơn một nửa.

 

niềm vui ngắn chẳng tày gang, nhanh, đại tướng quân của nước Y Lan cũng dẫn quân đến tiếp viện, liên minh với La Sát.

 

Mà trong thành gần như cạn kiệt binh lực và lương thực.

 

Mọi đều hiểu rõ, chỉ thể phát động trận tổng tấn công cuối cùng.

 

Dưới bầu khí căng thẳng, bắt đầu phân chia nhân lực.

 

Ta giữ cửa Nam.

 

Đô đốc Ứng Châu và Tiết Tụng giữ cửa Bắc.

 

Tiết Tụng chủ động nhận nhiệm vụ, kiên quyết rằng Tiêu Liên đầu óc , cần bình thường giám sát.

 

Cửa Đông do Vương Man Đầu và công chúa trấn thủ.

 

Cửa Tây? Ồ, cần giữ.

 

Bây giờ nơi đó tràn ngập độc khí, đừng , ngay cả chim bay qua cũng chếc.

 

Chậc, nha đầu Mộ Hà , thả độc xong thấy trở về nữa?

 

Lúc mỗi một ngả, hòa thượng Bất Thế từ chui .

 

Ông giữ chặt Tiết Tụng:

 

"Không ?"

 

Tiết Tụng nhạt:

 

"Đại sư tu hành đủ, tứ đại giai (thế gian tất cả đều là hư vô), vẫn thể buông bỏ hồng trần mà giờ lóc như ?"

 

Hòa thượng Bất Thế nghẹn nghèo hét lên:

 

"Ngươi chính là ỷ việc thích chơi với ngươi!"

 

Ta chợt dâng lên một dự cảm lành.

 

Vừa định mở miệng bảo Tiết Tụng ở , phất tay rời :

 

"Các vị, mong trận chiến, chúng vẫn còn sống để gặp ."

 

Ta cố nén cảm giác bất an, buộc bản tập trung chiến đấu.

 

Trên tường thành cửa Nam, vô thức gọi:

 

"Lục Tiểu Cửu, lát nữa ngươi..."

 

Một trẻ tuổi lạ mặt lập tức tiến lên:

 

"Tướng quân xin căn dặn."

 

Ta mới sực nhớ, Lục Tiểu Cửu còn nữa.

 

"Ngươi là Lục Tiểu Thập ?"

 

Đối phương gật đầu.

 

Vệ đội trưởng của , khi nhận chức đều sẽ đổi tên.

 

Lục Tiểu Cửu là xuất sắc nhất, từng nghĩ sẽ mãi mãi theo .

 

Trong thoáng chốc, như thấy tiếng đùa của Vương Man Đầu và Lục Tiểu Cửu vẫn đang văng vẳng bên tai...

 

"Chếc tiệt! Ngươi vỡ của hồi môn của tướng quân !"

 

"Ngươi chếc chắc Lục Tiểu Cửu! Sau tướng quân xuất giá, ngươi theo bồi giá luôn đấy!”

 

Lục Tiểu Thập mắt trông chỉ mới mười ba, mười bốn tuổi.

 

Ta hỏi :

 

"Ngươi vốn thứ mười, đúng ?"

 

"Thuộc hạ vốn là thứ mười bảy."

 

Ồ, bảy đều hy sinh ...

 

Tiếng trống trận vang lên.

 

Ta nắm chặt trường thương, đầu về phía trung, trong nước mắt:

 

"Các , với ..."

 

Loading...