Ta Biết Trước Thiên Mệnh, Nhưng Lại Chẳng Thể Thay Đổi - Chương 19
Cập nhật lúc: 2025-07-11 01:18:31
Phiên Ngoại của công chúa Bất Ngôn -
Khi chiến hỏa tắt lịm.
Công chúa Bất Ngôn bước lên tường thành đầy những vết thương tang tóc.
Nàng thấy Trấn Quốc Công đeo một dải lụa trắng cánh tay.
Ông cầm theo trường đao của con trai , Thẩm Truy, tập tễnh bước đến bên cạnh t.h.i t.h.ể của Diệp Lệ Chi.
Diệp Lệ Chi một phá vỡ vòng vây, mở con đường m.á.u cho viện quân do Trấn Quốc Công dẫn dắt.
cái giá trả là vạn mũi tên đ.â.m xuyên qua thể.
Công chúa Bất Ngôn hồi tưởng khoảnh khắc cây thương của Diệp Lệ Chi gãy đôi, khóe môi nàng khẽ nở một nụ .
Nàng hiểu.
Cũng giống như nàng hiểu Tạ Tụng.
Ban đầu, nàng thực sự Tạ Tụng phò mã của .
Hắn tài cao bát đấu, âm mưu dương mưu đều nắm gọn trong tay.
Một lựa chọn tuyệt vời cho vị trí hoàng phu.
Thế nhưng, Tạ Tụng từ chối nàng .
Công chúa Bất Ngôn chút tức giận, hỏi :
"Ta điểm nào bằng Diệp Lệ Chi?"
Tạ Tụng mỉm đáp:
"Công chúa, yêu còn khó đoán hơn cả hận. Người hận một , ắt lý do. yêu một , thì chắc."
Trong lúc ngẩn ngơ, quỳ xuống chân nàng , thỉnh nàng đăng cơ xưng đế, cứu vớt giang sơn.
Công chúa Bất Ngôn mỉm .
Từ nhỏ giả câm giả điếc, nhẫn nhục chờ thời.
Chẳng chỉ để đợi đến khoảnh khắc ?
Nàng đáng lẽ nên vui mừng.
mãi, mãi, bật ?
Giữa đống đổ nát, ai là cất lên tiếng hát đầu tiên:
"Giọt sương rơi lá hẹ, mặt trời ló rạng, sương tan ngày mai rơi xuống, ch-ếc một thể về".
Phiên ngoại của Vương Man Đầu -
Vương Man Đầu chắc hẳn là kẻ may mắn.
Huynh đều chếc hết , chỉ còn là còn thở.
cảm thấy, từ tận đáy lòng, chẳng hề thứ gọi là may mắn .
Hắn bực bội nghĩ:
"Các ngươi đều xuống đó đoàn tụ cả . Đến lúc đầu thai, đời thể tiếp tục . Vậy còn thì ? Không thể bỏ mặc một như chứ!"
Vương Man Đầu đến con hẻm nhà họ Lưu.
Nhận nuôi một con mèo đen nhỏ.
Hắn đến viếng mộ Diệp tướng quân.
Diệp Minh Châu mỗi ngày đều lau bia mộ cho đại tỷ của , lau đến mức đôi tay đỏ rát, nứt nẻ, bia mộ sáng bóng vương một chút bụi.
Hắn đến từ biệt vị Nữ Đế mới đăng cơ.
Từ chối phong hàm đại tướng quân.
Hắn khắp năm hồ bốn biển, đưa từng trở về nhà.
Hắn quỳ lạy cha già của họ, nhét tiền mừng tuổi tay những đứa trẻ đang đòi cha, vuốt ve những chú chó già nua vẫn ngày ngày mong ngóng chủ nhân về…
Cuối cùng, trở Nhạn Môn Quan.
Vương Man Đầu ngước bầu trời đầy , nịnh nọt:
"Huynh , giúp các ngươi thành tâm nguyện ... Khi đầu thai... nhớ chờ một chút, ?"
Phiên ngoại của Trấn Quốc Công -
Không từ khi nào, trong trấn Nhạn Môn xuất hiện một ông lão còng lưng.
Một chiếc sân nhỏ, hai gian phòng, ba con mèo con, bốn chiếc bài vị.
Người trong trấn bàn tán:
"Thật đáng thương, ngay cả một cũng ."
Miệng tuy lắm lời, nhưng lòng .
Thấy ông lão ngày nào cũng chỉ ăn mì nước trong veo, tưởng ông sa cơ lỡ vận, mua nổi thức ăn, bèn phiên nấu cơm mang đến.
Cho đến một ngày nọ, cả trấn đột nhiên giới nghiêm, khắp nơi đều là cấm vệ quân.
Dân chúng xôn xao bàn tán: Nữ Đế đích đến trấn Nhạn Môn! Họ lập tức đổ xô ngoài xem náo nhiệt.
Giữa bao ánh mắt ngỡ ngàng, một cỗ kiệu ngọc dừng sân nhỏ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ta-biet-truoc-thien-menh-nhung-lai-chang-the-thay-doi/chuong-19.html.]
Nữ Đế phong thái tuyệt thế bước xuống kiệu, cung kính cúi cửa viện:
"Lão Quốc Công, quân phòng thủ kinh thành do Diệp Lệ Chi huấn luyện, nay thành tựu bước đầu. Xin lão Quốc Công ban cho một cái tên."
Trong viện yên tĩnh, một tiếng động.
Nữ Đế nóng nảy, cũng tức giận, chỉ giữ nguyên tư thế cúi chờ đợi.
Dân chúng trợn mắt há mồm.
Trong lòng thầm nghĩ:
"Người bên trong chẳng lẽ sống nữa ?"
Hồi lâu, một tờ giấy ném .
Nữ Đế cúi nhặt lên:
"Trường An? Tên lắm. Trẫm sẽ thêm một chữ, gọi là Trường An Lệ ."
Hôm đó, cấm vệ quân từng nhà phát bạc.
Còn thứ quả quý giá nhất — vải thiều.
Bách tính bình dân nào từng thấy qua loại quả quý hiếm đến ?
Nghe ngay cả trong cung cũng chỉ phân phát theo từng quả một.
Ấy mà tặng miễn phí!
Chỉ một điều kiện: ngày thường giúp đỡ lão Quốc Công một chút.
Sau đó, lời đồn lan truyền, mới …
Ông lão tưởng chừng tầm thường , chính là Trấn Quốc Công từng danh chấn thiên hạ.
Ông tiễn giặc ngoại xâm, tiễn triều đại cũ, tiễn loạn thế…
Cũng tiễn con gái, con trai, cháu ngoại, và tri kỷ của .
Nửa đêm, một bé gái tròn trịa lén lút chạy đến sân nhà lão Quốc Công, ăn trộm vải thiều.
Cô bé cũng thế.
mà vải thiều ngọt quá ngọt…
Cô bé thèm ăn thêm một quả.
Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ đĩa vải thiều ngoài sân của lão Quốc Công vẫn còn.
Đó là do Nữ Đế đích dâng tặng.
Bé gái tròn trịa nghĩ:
"Chỉ lấy một quả thôi!"
Nào ngờ cầm lên, ngẩng đầu, thấy ông lão ngay cửa cô bé.
Bé gái giật , lỡ tay rơi.
Những quả vải "lăn lông lốc" khắp mặt đất.
Ông lão cất giọng:
"Thích ăn vải thiều ?"
Bé gái sợ hãi gật đầu.
Ông lão cúi xuống, từng quả từng quả nhặt lên, phủi sạch bụi đất, đưa cả cho cô bé:
"Cầm lấy ."
Bé gái vui sướng nhảy cẫng lên, ôm chầm lấy ông lão:
"Cảm ơn ông! Ngày mai cháu sẽ mang bánh bao nhân đậu phụ của mẫu đến biếu ông! Ngon lắm đó ạ!"
Nói xong, bé gái hớn hở nhảy nhót rời .
Cô bé hề …
Sau lưng , ông lão bỗng nhiên bật .
Không tiếng nấc.
Không thể kìm .
Tuyết Lạc Vô Ngấn
Ông đang hối hận.
Rất nhiều năm , khi Diệp Lệ Chi đầu đến doanh trướng Huyền Cơ, nàng cũng từng đưa tay về phía ông:
"Bế…"
Khi , ông chán ghét nàng, bế lên ném thẳng xuống đất.
Giờ đây, ông hận chính .
Lúc đó, tại bế nàng một cái?
Tại nhận nàng?
Rõ ràng lẽ nhận nàng mới đúng…