Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Ta Chính Là Mẹ Kế Độc Ác Không Thành - Chương 2

Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385

11
Sau vụ bóc tôm, hận thù của Lục Vọng với tôi càng sâu.


Lục Châu cũng bị tôi dạy dỗ đến ngoan ngoãn nghe lời.


Giờ chỉ còn lại Lục Tuyết.

 

Tôi đắp mặt nạ, đang suy nghĩ làm sao xử lý con nhóc này.


Đột nhiên, có tiếng gõ cửa.

 

Mở cửa ra.


Con nhóc ôm con búp bê to hơn người, ngẩng đầu nhìn tôi.

 

… Hơi đáng yêu.


Không chắc, phải quan sát thêm.

 

"Chuyện gì?"

 

Tôi cố làm giọng mình lạnh lùng.

 

Lục Tuyết co rúm người, giọng nhỏ như muỗi kêu:

 

"Con… con không dám ngủ một mình…"

 

Tôi nhìn ngoài trời sấm chớp đùng đoàng, định cười nhạo nó nhát gan.


Nhưng nghĩ lại điều gì đó.

 

Thế là tôi để nó vào phòng.

 

Đôi mắt Lục Tuyết lập tức sáng lên.


Tội nghiệp con nhóc, nó không biết rằng mình vừa rơi vào bẫy của tôi.

 

Chờ nó ngoan ngoãn nằm lên giường.


Tôi lật tay lấy ra một quyển truyện cổ tích kinh dị, bắt đầu đọc với giọng đầy ác ý.

 

Năm phút sau.


Con nhóc chính thức bị tôi dọa khóc.

 

Tôi vui vẻ chọc vào người nó, đang cuộn tròn trong chăn:

 

"Này, nhóc con, đừng để nước mắt rớt xuống giường tôi, không thì ăn đòn đấy."

 

Trêu xong, tôi định đi rửa mặt.


Không ngờ lại bị nó ôm chân, giọng thút thít:

 

"Con có thể… tắm chung với dì không… con sợ…"

 

Tôi: …

 

Thôi được rồi.

 

Tôi rộng lượng đồng ý.

 

Nhưng khi cởi đồ con bé ra, nhìn thấy những vết bầm đỏ khắp người nó, tôi không khỏi nhíu mày.

 

Tôi còn chưa ngược đãi nó, sao lại như vậy?

 

"Này, nhóc, vết thương này là sao?"


"Có phải trốn tôi đi đánh nhau ở trường không?"

 

Lục Tuyết ngượng ngùng ôm lấy thân thể, lắc đầu:

 

"Là thầy Lưu thưởng cho con."


"Thầy nói chỉ những bé gái xinh đẹp, ngoan ngoãn trong lớp mới có."

 

Tôi: …

 

Nhìn khuôn mặt ngây thơ của nó, tôi nghiến răng ken két.

 

Mẹ kiếp.


Quả nhiên cả nhà này đều xui xẻo!

 

12

Ngày hôm sau, tôi đưa cô bé đến trường.

 

Sau khi nhìn thấy thầy Lưu trong miệng Lục Tuyết, tôi quay người trở lại xe.

 

Sau đó bật màn hình trên điện thoại.

 

Nghe thấy Lục Tuyết lại bị dụ dỗ cởi quần áo, tôi cầm theo gậy bóng chày đi vào trường.

 

Thầy Lưu thấy tôi có vẻ bối rối:

 

"Phụ huynh của Lục Tuyết, sao chị lại ở đây?"

 

Tôi nhìn cô bé với vẻ mặt ngây thơ và bối rối ở một bên, vung cây gậy bóng chày và đánh tên cầm thú đội lốt người này:

 

"Tôi tới xử lý cặn bã nhà ngươi!"

 

Hắn ta bị tôi đánh vòng vòng, trốn sau lưng hiệu trưởng đi tới:

 

"Hiệu trưởng, tôi cũng không biết chuyện gì đã xảy ra. Phụ huynh này đến liền đánh tôi."

 

Tôi không khỏi chế nhạo khi nghe thấy hắn phàn nàn trước, giỏi đóng vai nạn nhân chứ gì?

 

"Tôi không được cộng điểm khi tôi đánh cậu à?"

 

"Kẻ quấy rối trẻ em, đợi mà ăn cơm t ù đi!"

 

Tôi đã bàn giao nội dung giám sát cho hiệu trưởng.

 

Biểu cảm của cả hai đều thay đổi liên tục.

 

Thầy Lưu nghiến răng nghiến lợi nói:

 

"Điều này không có nghĩa gì cả."

 

"Tôi bảo Lục Tuyết cởi quần áo vì con bé bị ngã, tôi chỉ muốn kiểm tra xem em ấy có bị thương hay không."

 

"Nếu không tin cô có thể hỏi Lục Tuyết, tôi còn cho em ấy kẹo."

 

Cô bé không hiểu gì cả và chỉ có phản ứng nhẹ khi nghe thấy viên kẹo.

 

Hiệu trưởng cũng nhét màn hình vào túi:

 

“Phụ huynh của Lục Tuyết, chúng ta là trường mẫu giáo trọng điểm của thành phố.”

 

"Các giáo viên trong trường đã được sàng lọc cẩn thận và nhân cách của họ hoàn toàn đáng tin cậy."

 

Tôi cười một cách giận dữ:

 

"Ông đang cố gắng bảo vệ tên cầm thú này?"

 

Hiệu trưởng mỉm cười nói:

 

"Thầy Lưu luôn là một giáo viên xuất sắc ở trường chúng tôi. Xin đừng làm hoen ố danh tiếng của trường chúng tôi bằng cách nói những điều vô nghĩa."

 

"Nếu không, tôi không thể đảm bảo liệu Lục Tuyết có thể tiếp tục đến trường hay không."

 

Xem tôi bị chỉ trích, nghĩ rằng tôi đã sợ nên tên họ Lưu kia liền nở một nụ cười khiêu khích tôi.

 

13

Tôi bế con bé rời khỏi trường mẫu giáo.

 

Lục Tuyết dường như cảm nhận được điều gì đó, vùi mặt vào cổ tôi, giọng ủ rũ hỏi:


"Con... có phải đã làm sai chuyện gì không?"

 

Tôi siết chặt vòng tay ôm lấy con bé, khẳng định chắc nịch:


"Không."

 

Sai là tên cầm thú kia.

 

Tôi đặt Lục Tuyết vào xe, chuẩn bị quay lại thì vô tình nhìn thấy một bóng người lén lút.

 

Tôi lập tức tóm lấy hắn, nheo mắt quan sát:


"Sao cậu lại ở đây?"

 

Lục Vọng có chút lúng túng:


"Đi dạo thôi."

 

Xạo!

 

Tôi vạch trần không chút nể nang:


"Cậu sợ tôi bán con bé chứ gì?"

 

Dù sao trước giờ tôi chưa từng đưa Lục Tuyết đến trường.

 

Lục Vọng: ……

 

Nhưng tôi lười tính toán với cậu ta lúc này.

 

Tôi chỉ ra lệnh cho Lục Vọng đi tìm vài thứ cho tôi.

 

Cậu ta nghe xong có vẻ không tình nguyện lắm, nhưng dưới sức ép của tôi, vẫn ngoan ngoãn làm theo.

 

14

Tôi cầm gậy bóng chày, kiên nhẫn chờ tên cầm thú kia tan làm.

 

Khi hắn bước qua con đường bắt buộc phải đi, tôi vung gậy đập mạnh vào hắn, sau đó trùm bao tải lên người hắn và lôi vào con hẻm gần đó.

 

Lục Vọng hạ giọng kinh hãi:


"Bà điên rồi à?"

 

Tôi không trả lời, cũng chẳng để tâm đến tiếng van xin trong bao tải.

 

Từng cú đánh giáng xuống, mạnh mẽ và không chút do dự.

 

Chỉ khi hắn hoàn toàn bất tỉnh, tôi mới lục túi hắn, lấy điện thoại ra và gửi tất cả những bức ảnh hắn xâm hại bé gái vào nhóm chat của các phụ huynh.

 

Nhóm lập tức nổ tung.

 

Tôi vỗ vai Lục Vọng, lúc này đang căng thẳng đứng canh gác:


"Đi thôi!"

 

Đi được một đoạn, Lục Vọng hỏi:


"Hắn đã làm gì bà?"

 

Tôi kể sự thật.

 

Mặt cậu ta tối sầm, rồi quay người định đi ngược lại.

 

Tôi giữ tay cậu ta:


"Cậu làm gì đấy?"

 

Giọng Lục Vọng lạnh lẽo, trầm thấp:


"Quay lại xử hắn."

 

Tôi bật cười:


"Yên tâm, bài học này hắn sẽ nhớ cả đời."

 

Ác nhân sẽ có ác nhân trị.

 

Mà tôi thì dư sức và thủ đoạn để làm điều đó.

 

Tên đó đối xử với Lục Tam Nha ra sao, tôi sẽ trả lại gấp đôi.

 

Tốt nhất đừng để Lục Vọng nhìn thấy cảnh không phù hợp với trẻ em này.

 

15

Dưới sự huấn luyện của tôi, đám nhóc con trong nhà đã hoàn toàn nghe lời tôi răm rắp.

 

Ngay cả Lục Vọng cũng phải ngoan ngoãn phục tùng trước "uy quyền" của tôi.

 

Chắc hẳn là bị cảnh tượng tàn bạo hôm đó của tôi dọa sợ.

 

Tôi nằm dài trên ghế sofa, tận hưởng một nhóc con bóp vai, một nhóc con đ.ấ.m lưng, một nhóc con rót trà.

 

Không kiềm được mà cười khoái chí.

 

Quản gia nhìn cảnh này đã quen, bình thản báo:


"Phu nhân, có người đến tìm."

 

Nghe vậy, tôi phấn khởi hẳn lên.

 

Ngồi bật dậy:


"Ai?"

 

Không lẽ nam chính trở về rồi?

 

Quản gia đáp:


"Là đại tiểu thư."

 

À, không quen biết.

 

Tôi thất vọng nằm xuống lần nữa.

 

Nhưng thoáng nhìn qua biểu cảm của ba đứa nhỏ, tôi lại thấy thú vị.

 

"Mấy đứa không thích bà ấy à?"

 

Lục Cẩu Đản im lặng.

 

Lục Thiết Trụ ấm ức nói:


“Bà ấy lần nào đến cũng lấy mô hình máy bay của con mang về cho cháu trai bà ấy."

 

Lục Tam Nha cũng ngoan ngoãn gật đầu:


"Còn lấy luôn váy của con nữa."

 

"Bà ấy nói con sau này cũng phải lấy chồng, đi học chẳng có ích gì."

 

Con bé không hiểu hết ý nghĩa, ngây thơ hỏi tôi:


"Mẹ ơi, lấy chồng là gì ạ?"

 

Tôi véo má bé, nghiêm túc đáp:


"Lấy chồng là một thứ rất đáng sợ."

 

"Nó có nghĩa là cả đời này con sẽ phải chịu khổ, khổ, khổ, khổ, khổ, khổ, khổ..."

 

Nói xong, tôi nhìn về phía quản gia:


"Bảo bà ta cút đi."

 

Trưởng bối thì sao chứ?

 

Tôi còn là mẹ kế độc ác đây này!

 

16

Đáng tiếc nam chính vẫn chưa về, kế hoạch độc ác của tôi không thể dừng lại.

 

Vì thế, tôi bắt đầu hành hạ ba đứa nhóc một cách nghiêm khắc hơn.

 

Buổi sáng, tôi ép ba đứa uống mỗi đứa một ly sữa khó uống nhất trên thế giới.

 

Sau đó, tôi ra lệnh cho Lục Vọng phải bóc sạch 100 con tôm trong vòng 10 phút để tôi thưởng thức.

 

Lục Châu thì pha một tách trà có nhiệt độ chính xác 55 độ, đặt ngay bên tay tôi.

 

Còn Lục Tuyết, con bé phải đ.ấ.m lưng cho tôi đến khi nào tôi bảo dừng thì mới được dừng.

 

Đang tận hưởng cuộc sống an nhàn, bỗng bên ngoài vang lên tiếng bước chân hỗn loạn.

 

Ban đầu, tôi và lũ nhóc không để tâm.

 

Nhưng tiếng bước chân ngày càng gần, rồi một giọng nói xa lạ pha chút nghi ngờ vang lên:

 

"Các con… đang làm gì vậy?"

 

Tôi mở mắt ra, đối diện với một người đàn ông cao lớn, điển trai.

 

Đang ngơ ngác, thì Lục Vọng quay đầu lại:

 

"Ba, ba về rồi à."

 

Người đàn ông gật đầu.

 

Tôi: ?

 

Lục chó con, cậu gọi anh ta là gì cơ?

 

Tôi kích động nhìn về phía Lục Kinh Hàn.

 

Hệ thống cuối cùng cũng chịu xuất hiện sau bao ngày tôi chờ đợi:

 

"Ký chủ, anh ta chính là nam chính."

 

"Chỉ cần anh ta biết những việc xấu xa cô đã làm và đuổi cô ra khỏi nhà, cô sẽ hoàn thành nhiệm vụ!"

 

17

Lục Kinh Hàn vẫn chưa tiêu hóa hết cảnh tượng trước mắt, chỉ có thể lặp lại câu hỏi với con trai cả:

 

"Lục Vọng, con đang… làm gì vậy?"

 

"Bóc tôm cho mẹ ăn."

 

Lục Vọng tay vẫn không ngừng bóc vỏ, bình tĩnh đáp lại.

 

Sau đó, có vẻ như cảm thấy Lục Kinh Hàn cứ đứng đó cản trở tầm mắt của mình, cậu ta cau mày:

 

"Ba, ba cũng đừng rảnh rỗi nữa, đi trải giường cho mẹ đi."

 

Lục Kinh Hàn: ?

 

Tôi: ?

 

Khoan, kịch bản có đúng không vậy?

 

Điều càng không đúng hơn là sau hai giây sững sờ, Lục Kinh Hàn vậy mà thật sự đi lên lầu tìm chăn ga gối nệm.

 

18

Nhìn diễn biến kỳ lạ của sự việc, tôi không khỏi rơi vào trầm tư.

 

Tại sao ba đứa nhóc không khóc lóc chạy lại ôm bố chúng mách tội tôi?

 

Cuối cùng, tôi quy hết nguyên nhân là do tôi có mặt ở đây.

 

Bọn trẻ sợ tố cáo trước mặt tôi sẽ bị bà mẹ kế độc ác này trừng phạt.

 

Xem ra, tôi phải ra tay từ phía Lục Kinh Hàn mới được.

 

Nghĩ thông suốt, tôi không chờ nổi mà chạy lên lầu tìm Lục Kinh Hàn.

 

"Chồng yêu ~"

 

Lục Kinh Hàn, lúc này đang trải ga giường, liếc nhìn tôi một cái:

 

"Sao thế?"

 

Tôi: "…Anh có thấy trong nhà có gì thay đổi không?"

 

"Có."

 

Trong ánh mắt đầy mong chờ của tôi, Lục Kinh Hàn chậm rãi nói:

 

"Nhiều đồ trong nhà biến mất, trống trải hẳn, có trộm vào à?"

 

Tôi: …

 

Lỗi của tôi.

 

Lúc thu dọn hành lý, đến cả cái lược cũng không chừa.

 

Ai bảo lược nhà anh ta có giá cả chục nghìn tệ một cái chứ!

 

Nhưng chuyện đó không quan trọng.

 

Tôi kiên định nói:

 

"Thật ra, trong khoảng thời gian anh vắng nhà, người nhớ anh nhất chính là bọn trẻ."

 

"Đặc biệt là Lục Vọng, nó có rất nhiều lời muốn tâm sự với anh đấy."

 

Lục Kinh Hàn im lặng trong chốc lát:

 

"Có phải không?"

Loading...