Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

TA KHÔNG LẤY CHỒNG, TA LÀM QUAN. - Chương 2: Hôn phu

Cập nhật lúc: 2025-07-10 22:17:45

4

Từ Lâm Châu tới kinh thành, đường xa ngàn dặm.

Trên đường bão tuyết, bùn lầy, cả sơn tặc chặn đường.

Xe ngựa từng sa lầy, sơn tặc cũng từng kề đao cổ .

họ chỉ mười mấy , là nữ tử.

Thủ lĩnh thật lâu, cuối cùng nỡ lấy bạc của .

Nàng thậm chí còn cởi chiếc áo bông của ném cho , khẽ thở dài một tiếng: “Cô nương so với chúng còn đáng thương hơn.”

Trước khi nàng , kìm gọi nàng :

“Các con đường khác ?”

Nàng , vác thanh đao cao nửa vai, giọng mang chút chế giễu:

“Chúng còn con đường nào khác nữa ?”

Ta nhảy xuống xe, đưa cuốn "Sở Từ" quý giá nhất của tới mặt nàng.

“Ta họ Thẩm tên Uyên, cuốn sách coi như là tín vật.

“Ta hứa với các , một ngày nào đó nhất định sẽ mở cho các một con đường.”

Nghe xong nàng bật lớn, chế giễu mà là đầy tán thưởng.

“Tiểu cô nương khẩu khí thật lớn...” Nàng đoạt lấy cuốn sách, dứt khoát giấu trong áo, “Vậy quãng đời còn , sẽ chờ cô ở đây!”

Ta nghĩ … nhất định sẽ để nàng uổng công chờ đợi.

 

5

Ngày thứ hai mươi kể từ khi xuất phát, cuối cùng cũng đến kinh thành.

Đón tiếp đầu tiên là một đám tiểu thư nhà quan ngưỡng mộ Cố Yến.

Một quả trứng gà sống đập thẳng đầu , lòng trắng lòng đỏ chảy xuống mặt, mùi thơm nức mũi...

Người cầm đầu là một thiếu nữ áo vàng, dung mạo xinh , trâm cài đầu lấp lánh, tay xách theo một giỏ đầy trứng.

“Ngươi từ Lâm Châu tới đúng ?

“Soi gương xem thử là cái dạng gì ?

“Đừng tưởng đạo thánh chỉ từ tiên hoàng là thể chiếm giữ Cố tiểu hầu gia!”

Dứt lời, thêm mấy quả trứng nữa bay tới.

Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!!

Ta bất lực, nhưng cũng thấy thèm.

Nên lúc một quả trứng nữa bay đến, đưa tay bắt lấy.

Rồi cứ thế từng quả từng quả, tất cả đều cho trong xe.

Ta nhịn bật , chừng trứng đủ ăn mấy ngày !

“Trứng hấp, canh trứng, trứng xào cà chua, trứng xào ớt...”

Vừa bắt trứng lập thực đơn, nhưng trứng thì quá đơn điệu, lớn tiếng gọi:

“Các cô nương, đừng chỉ ném trứng, thêm chút rau xanh nữa !”

Tình cảnh khiến ai cũng nghẹn lời, thế nên họ ném nữa, chỉ bên cạnh mắng nhiếc.

Ta vài cô nương gần đó bàn bạc, nếu dám tới Cố phủ, nhất định sẽ lật đổ xe ngựa của .

Họ cứ theo mãi tới khi xe ngựa dừng cổng trường thi mới đột nhiên im bặt.

“Các cô nương về ,” chỉ tấm biển của trường thi, nhẹ nhàng :

“Ta tới kinh thành là vì kỳ thi xuân, vì Cố gia đại lang.

“Nếu tin, cứ canh cửa Cố phủ, sẽ thật giả.”

Có lẽ cảm thấy vô vị, hoặc thực sự tin lời nên chẳng bao lâu họ tản hết.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ta-khong-lay-chong-ta-lam-quan/chuong-2-hon-phu.html.]

Ta tìm một khách điếm khá rẻ trong ngõ nhỏ, hẻo lánh nhưng yên tĩnh.

Thu xếp xong xuôi, dạo một chút.

Quả nhiên là chân thiên tử, phủ Lâm Châu dù tự xưng giàu , so với kinh thành cũng chỉ là vùng quê nghèo.

Bạc nhiều, chỉ dám mua hai xâu kẹo hồ lô.

Phía ồn ào, tưởng xiếc biểu diễn, tay cầm hai xâu kẹo hồ lô chen mới phát hiện nhảy sông.

Không rõ chìm bao lâu mới cứu lên, nữ tử bên cạnh quỳ xuống đất cầu xin cứu giúp.

Ta chỉ từng sách y mà từng bái sư, chỉ chữa bệnh cho mẫu .

nếu bỏ mặc cứu...

Người vây xem ngày một đông, lòng cứng , nhét kẹo hồ lô tay nam nhân phía , bước nhanh tới nâng đầu đàn ông lên.

“Lại giúp một tay!”

Nữ tử thấy định cứu, vội vàng tiến tới đỡ lấy .

“Giữ cho đầu ngửa !”

Ta quỳ xuống đất ấn n.g.ự.c đàn ông, ánh mắt vội vã quét qua đám đông.

“Vị đài áo xám cầm bình rượu, phiền ngươi đây giúp ấn nhẹ bụng !”

Hắn do dự nhưng vẫn tới giúp.

Những tuy lạnh nhạt nhưng bản tính , chỉ cần chỉ đích danh họ sẽ giúp một tay.

Chưa bao lâu khác chen quỳ cạnh .

“Để cô.”

Ta ngẩng đầu lên , bỗng ngây tại chỗ.

Hắn là, Cố Yến...

Vị phu quân từng gặp nhưng từng vẽ hàng trăm bức tranh chân dung trong phòng.

6

Lúc còn đang thất thần, đàn ông đất bỗng hít một thật mạnh, cuối cùng cũng khôi phục hô hấp.

Trong đám đông vỗ tay reo hò, của phủ nha cũng vội tới đem đưa y quán.

Ta ngẩng đầu tìm quanh một lượt, cầm giúp kẹo hồ lô chẳng còn thấy bóng dáng .

Thôi .

Ta trấn định tinh thần, định chống tay lên thì thấy Cố Yến chìa tay về phía .

“Ta đỡ cô nương”

Ngẩng đầu lên, chỉ thấy một mảng sáng ngời.

Trên trán lấm tấm mồ hôi vì cứu , áo trường bào màu nguyệt bạch loang lổ vết nước và bụi bẩn, tất cả đều đang lên một điều: đây chính là mà thiên hạ vẫn bảo xứng – Cố gia đại lang.

“Cách cứu của cô nương, là học từ ?”

Ta nghiêng tránh bàn tay đang lơ lửng giữa trung, trong lòng bỗng thấy ngờ vực.

“Ngươi cứu ?

“Nhìn ngươi thao tác thuần thục như thế, còn tưởng ngươi cũng là học y.”

Hắn thoáng sững sờ, lòng bàn tay trống của một hồi, nở một nụ nhẹ: “Ta chỉ là xem cô nương , bắt chước ngay lúc thôi.”

Một câu nhẹ bẫng, thể khiến lòng đau nhói.

Ta luyện phương pháp từ cuốn "Kim quỹ yếu lược" suốt gần nửa tháng, nhưng chỉ mất đến nửa khắc.

Thấy mãi lên tiếng, hỏi thêm nữa:

“Cô nương mới tới kinh thành ?

“Tại hạ Cố Yến...”

 

Loading...