TA KHÔNG LẤY CHỒNG, TA LÀM QUAN. - Chương 4: Phận nữ nhi
Cập nhật lúc: 2025-07-10 22:17:48
Lục Cửu rời cung, chỉ vì gặp một thoáng ngắn ngủi.
Nếu thể bước quan trường, thì đó chính là tiền lệ đầu tiên nữ tử quan, cũng là minh chứng cho thiên hạ thấy rằng ngài tuy chuyện trái với luân thường, nhưng hề viển vông hoang đường.
Lúc từ biệt, ngài hỏi nếu đỗ khoa cử nhập quan trường, thế nhân vẫn chịu thức tỉnh thì sẽ thế nào?
Ta kiên định đáp lời: "Thế gian như hoang dã, mà nguyện một đốm lửa nhỏ."
"Lửa tuy nhỏ bé, nhưng cũng đủ sức cháy lan cả cánh đồng."
Ta dứt lời, trong mắt ngài thoáng hiện vẻ kinh ngạc. Khi rời , bước chân phần loạng choạng.
Chưa bao xa, ngài bỗng ngoắt , sải bước tới mặt , lặp lặp câu :
"Đốm lửa nhỏ, thể cháy lan cả cánh đồng…
"Đốm lửa nhỏ, thể cháy lan cả cánh đồng!"
Ngài nâng hai tay, run rẩy như nắm lấy vai : "Ta hỏi nàng, nàng đến từ ?"
Ta chút ngỡ ngàng, ngài đến từ ?
vẫn thành thật đáp: "Phủ Lâm Châu."
Câu trả lời nét chờ mong trán ngài tan một nửa.
Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!!
"Vậy nàng Chu , Chu Thụ Nhân ?"
"Chu ?" Ta nghĩ một hồi lắc đầu, "Không ."
"Có Cách mạng Tân Hợi, Ngũ Tứ, Phong trào Văn hóa Mới?"
"Không ."
Ánh mắt đầy mong đợi thoáng chốc tiêu tan, chỉ còn chút rung động mơ hồ.
"Điện hạ, ?"
"Không gì..." Ngài gượng , vội vàng giấu đôi tay đang run rẩy lưng.
"Có lẽ nàng sẽ tin.
"Ta từng sống ở một thời đại khác hơn hai mươi năm. Nơi chiến tranh loạn lạc, khắp chốn đều là vết thương.
"Nơi mạng như cỏ rác, chỉ qua một đêm thể gi ết sạch hàng vạn .
" ở nơi đó, tư tưởng mới và những quyết chí cứu nước như những mầm non, phá đất trỗi dậy, ngừng vươn lên…
"Cô nương họ Thẩm, tặng nàng một câu."
Ngài nhếch môi, cảm xúc tan biến sạch sẽ.
Ngài : "Kỳ thực đời gì đường, mãi thì thành đường thôi."
Chỉ một câu ngắn ngủi, như sấm dội bên tai.
Ta còn kịp hồn, ngài lưng bước , chỉ để một câu nhẹ bẫng:
"Mong rằng chúng sẽ gặp trong điện vàng lộng lẫy."
Lúc đó và Lục Cửu đều ngờ, một cơn dịch bệnh bất ngờ phá tan hết thảy dự định.
Khi kỳ thi mùa xuân gần đến, thí sinh khắp nơi đổ về kinh thành ngày càng nhiều, dịch bệnh cũng theo đó mà xâm nhập.
Ban đầu ai nhận , cho tới khi thi cử kết thúc, mắc bệnh đưa y quán ngày càng đông, các lang trung mới nhận tất cả đều triệu chứng giống hệt .
Cuối cùng họ kết luận đây là loại dịch bệnh nguy hiểm tương tự bệnh đậu mùa, lây lan cực nhanh và c.h.ế.t .
Người bệnh nổi ban, cũng sốt cao, triệu chứng ban đầu chỉ là đau bụng, nôn mửa. Lang trung chỉ kê thuốc điều dưỡng tỳ vị, thuốc đúng bệnh, vài ngày đều lượt qua đời.
Khi chuyện, dịch bệnh cướp mạng sống hàng chục , lời đồn đại cũng bắt đầu lan rộng.
Hoàng cung ban chiếu đóng cửa thành, trong khoảnh khắc dân chúng rối loạn, thấy Cố Yến xuất hiện, quân sĩ theo chân.
Người dân hoảng loạn tránh xa đứa bé bệnh ngã xuống đất, định tiến lên, thì cổ tay một giữ .
Trên phảng phất mùi hương tùng quen thuộc, ngẩng đầu cũng là Cố Yến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ta-khong-lay-chong-ta-lam-quan/chuong-4-phan-nu-nhi.html.]
Hắn cau mày, trách móc lo lắng: "Nàng cần mạng nữa ?"
, bản vô cùng quý mạng.
Chỉ là vạn quyển y thư của tiền nhân, thì thể thấy c.h.ế.t cứu.
Ta gạt tay , kiên định đáp:
"Ta bản c.h.ế.t .
"Chỉ rằng nếu cứu, đứa bé chắc chắn sẽ chết."
Ánh mắt thoáng sững sờ.
Hắn buồn bã , dùng vải áo xé rách che lên miệng mũi cho :
"Vậy hãy tự bảo vệ thật .
"Ta nàng xảy chuyện gì."
11
Ta cứu đứa trẻ .
Con bé cha , ăn xin con phố năm sáu năm trời.
Người tới tìm nó là một tiểu khất khác, nhỏ hơn nó một chút.
Cũng là một bé gái.
“Tỷ tỷ cha đuổi ngoài.
“Ta cũng cha đuổi , bọn họ nhất định là chúng gì sai nên cha mới cần nữa.”
Cô bé bước lên nửa bước, nắm lấy tay áo đang buông xuống của , dè dặt hỏi:
“Tỷ c.hết ?
“Ta cũng sẽ c.hết ?”
Trên phố còn ai nữa, gió mang theo lạnh đầu xuân thổi qua thể gầy nhỏ của cô bé.
Ta bệt xuống đất, giấu đôi tay run rẩy trong tay áo, dám ngẩng lên khuôn mặt của cô bé.
Người đó c.hết mặt , chính là nương .
Từ khi ngoại tổ phụ mất, bà liền đổ bệnh, dì chịu mời lang trung tới khám, nên đành tự chữa trị cho bà.
Lúc , châm cứu với bà:
“Lúc thấy con sách y, nương còn đánh con mấy roi, giờ thì… ngờ thể cứu mạng của nương chứ?”
Bà thành tiếng.
Ta chữa bệnh thể bà, nhưng chữa nổi vết thương trong lòng bà.
Bà thể vượt qua nỗi đau phụ ruồng bỏ, vẫn cứ trách bản chỉ sinh là con gái, trách tại là một đứa con gái.
“Uyên nhi, nếu con là con nam nhi, phụ con sẽ đối xử với chúng như .”
Đây là câu bà thường nhất.
Cho dù thuộc Tứ thư Ngũ kinh, học y thuật, kinh doanh, binh pháp, dù bản lĩnh của sớm vượt xa vô nam tử đời , bà vẫn chỉ mỗi câu .
“Tại con là nam nhi?”
mẫu , nữ nhân, chẳng lẽ cũng là sai ?
Nghĩ tới đây, chợt thành tiếng, ngẩng đầu đối diện với ánh mắt mang chút đau lòng của Cố Yến.
Ta chỉ đứa bé gái đất, kìm hỏi :
“Nếu nó là nam nhi, sẽ bỏ rơi ?”
Hắn sẽ hiểu.
Hắn chỉ tuổi nhỏ trưởng bối yêu thương, thiếu niên vạn ngưỡng mộ.
Nửa đời rực rỡ hào quang, vì cho rằng thế gian là nhất .