Ta Không Phải Hí Thần - Chương 22
Cập nhật lúc: 2025-07-18 21:51:13
“Đã trễ thế …” Sở Mục Vân dựa ở bậc cửa, cúi đầu đồng hồ bỏ túi, khẽ thở dài.
“Sao vẫn về nhỉ?” – Trần Yến chống cằm ngay bên cạnh, mắt cũng hướng về con đường dẫn cổng.
Hoàng hôn nhạt dần, ánh sáng cuối ngày bóng đêm nuốt chửng. Trên bầu trời, cực quang xanh biếc từng mảng hiện rõ, như những dải lụa ma mị vắt ngang trung. Gió lạnh len lỏi qua những khe hở ván gỗ mục, ngọn đèn dầu bàn rung lên bập bùng, bóng tối nhảy múa tường gỗ xám xịt.
Cuối cùng, ở nơi xa tận cùng con đường, một bóng lặng lẽ xuất hiện nền cực quang rực rỡ.
“Về !” – Trần Yến lập tức bật dậy, chạy vội , giơ tay vẫy, giọng đầy phấn khích:
“Anh!”
Trần Linh lê bước chậm rãi, cả mệt rã rời. Hắn híp mắt vì ánh sáng, thấy hai bóng chờ cửa, khóe môi khẽ nhếch, nhưng vẫn nâng tay lên đáp Trần Yến.
Sở Mục Vân cũng dậy, hai tay chống nhẹ lên gối nhấc lên, lễ phép mỉm chào:
“Ngài là…?”
“Ngài hẳn là Trần Linh ?” – Người đàn ông đẩy nhẹ gọng kính gọng bạc sống mũi, chất giọng ôn hòa nhưng chuẩn mực:
“ tên Sở Mục Vân, bác sĩ đến từ Cực Quang Thành.”
“À… chào .” – Trần Linh đưa tay bắt, vẫn còn chút bất ngờ – “Anh chờ lâu ?”
“Không tính là lâu.” – Sở Mục Vân bình thản đáp.
“Lâu chứ !” – Trần Yến lập tức chen , má phồng lên – “Anh từ sáng, mà đến . Từ đó đến giờ vẫn chờ ở phòng khách đấy!”
“Đến từ sáng?” – Trần Linh nhíu mày, sang em trai – “Em mời khách uống nước ?”
“Có chứ… chịu uống.” – Trần Yến nhún vai.
Trần Linh khẽ thở dài, trong lòng dâng chút áy náy. Hắn về phía Sở Mục Vân:
“Bác sĩ Sở, xin vì để vất vả đường xa, còn chờ lâu thế . Thật … bệnh của khỏi . Hay là tối nay mời một bữa, mai đưa về, chứ?”
Ban đầu, Trần Linh những điều quái dị gặp dọa sợ nên mới sốt sắng tìm bác sĩ. bây giờ, hiểu rõ — đây bệnh, mà là thứ gì đó còn kinh khủng hơn. Một tai ách cấp bậc “Diệt Thế”, há để một bác sĩ bình thường chữa trị? Chưa kể, hiện còn một rạp hát thần bí thể áp chế thứ sức mạnh đó.
Giữ Sở Mục Vân ở đây chẳng những vô ích, mà lâu dần… nếu phát hiện tai ách ký sinh trong đầu , e rằng chuyện sẽ càng tệ.
Sở Mục Vân im lặng một thoáng, chằm chằm Trần Linh, mới chậm rãi :
“Trần , nhiều khi… con nhận đang bệnh. Có thể bây giờ cảm thấy , nhưng chắc lành hẳn. Có lẽ cần vài xét nghiệm cơ bản.”
“Không. cần.” – Lời từ chối sắc lạnh, dứt khoát.
Hắn hiểu rõ, ngay cả trái tim giờ cũng còn… Để khác kiểm tra cơ thể chẳng khác nào tự nộp mạng, bại lộ bí mật lớn nhất!
Sở Mục Vân thoáng nhíu mày, nhưng giọng vẫn điềm tĩnh:
“… hiểu. hiện tại, e rằng thể về .”
Trần Linh khựng :
“Vì ?”
“Khu Ba phong tỏa diện, một ai . Anh ?”
“…Thế bằng cách nào?”
“ một bạn bên chấp pháp, nhờ dàn xếp mới lọt .” – Sở Mục Vân nhún vai, mỉm bất đắc dĩ – “ thì dễ… còn , là chuyện khác.”
Phong tỏa Khu Ba – đây là chuyện hiểu rõ. Thật , mục đích chỉ một: ngăn tai ách thoát ngoài. Tai ách thể ký sinh trong cơ thể , trốn trong ba lô, thậm chí hòa nhập vật chất khác. Muốn , chỉ cần quen là đủ, nhưng … trăm ngàn khó.
Trần Linh im lặng. Sở Mục Vân từ Cực Quang Thành đến, lấy phí, thậm chí chờ cả ngày chỉ để giúp . Giờ về , chẳng lẽ đuổi để mặc ngoài đường ?
“Anh, em thấy .” – Trần Yến lên tiếng đúng lúc – “Hôm nay còn giúp em đuổi viên chấp pháp Hàn Mông nữa!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ta-khong-phai-hi-than/chuong-22.html.]
Trần Linh khẽ nheo mắt:
“ hỏi một câu chứ?”
“Anh cứ hỏi.”
“Hàn Mông đến, thế nào đuổi ?”
“À, chỉ nhà ai. Với nhắc , tự ý xông nhà khác là bất lịch sự.” – Giọng điệu vẫn thong dong.
“ là chấp pháp, quyền kiểm tra dân cư mà?” – Trần Linh nghi hoặc, tên Hàn Mông vốn chẳng dễ chuyện đến thế.
Sở Mục Vân mỉm nhạt:
“Lời , . Vì… mấy năm cứu một mạng. À , là hai .”
“…Ra .” – Trần Linh khẽ gật.
“Vậy thế , khi phong tỏa dỡ bỏ, cứ ở đây.” – Giọng trầm xuống – “ một điều kiện.”
“Điều kiện gì?”
“Không tự tiện kiểm tra gì liên quan đến sức khỏe của . Em trai cũng .”
“Được.” – Sở Mục Vân đẩy nhẹ gọng kính, trả lời dứt khoát.
Bước nhà, Trần Linh thấy cửa hang chèn thêm ván gỗ. Vẫn còn khe hở để gió lùa, nhưng so với tối qua thì khá hơn nhiều. Hắn , bắt gặp ánh mắt chờ đợi của Trần Yến.
“Nhờ em.” – Trần Linh đưa tay xoa đầu – “Không thì tối nay ngủ ngoài trời .”
“Còn vài chỗ kín… mai em núi kiếm ít đất sét trét là .” – Trần Yến gãi đầu, ngượng.
Sở Mục Vân cạnh, ánh mắt cong cong, giọng như trêu:
“Anh em các thật.”
“Đương nhiên .” – Trần Yến bĩu môi.
“Hai cũng khá giống.”
“Giống ?” – Trần Linh khẽ nhếch môi – “Cũng đúng thôi, dù ruột thịt… nhưng ở cùng lâu, kiểu gì chẳng giống.”
“Em thấy giống thật mà.” – Trần Yến .
“Đằng là phòng của , điều kiện đơn sơ, mong đừng chê.” – Trần Linh chỉ căn phòng vốn của vợ chồng Trần Đàn.
Phiêu Vũ Miên Miên
“Không , dễ tính.” – Sở Mục Vân gật đầu.
Ánh mắt Trần Yến tối khi cảnh , thoáng một tầng cảm xúc khó đoán.
Sau đó, Trần Linh bếp chuẩn cơm tối. Một ngày mệt nhọc, đói đến cồn cào. May mà xã súc nên tay nghề bếp núc tệ, đủ để no bụng ở cái thế giới khắc nghiệt .
Nửa tiếng , cơm nóng canh thơm bày lên bàn, hương vị lan tỏa khiến hai chờ nhịn nuốt nước bọt.
“Trần nấu ăn giỏi thật.” – Sở Mục Vân gắp miếng khoai tây chiên, khẽ cảm thán – “Ngon hơn khối quán ăn ở Cực Quang Thành.”
“Cứ gọi là Trần Linh.” – Hắn nhàn nhạt đáp.
Trong lúc ăn, Trần Linh kín đáo quan sát Sở Mục Vân. Từ phong thái đến cách ăn , rõ là trí thức, năng lễ độ, hành động chuẩn mực. Cả toát khí chất nhã nhặn, tựa làn gió mát hiếm hoi trong cái khí căng đặc nơi .
Người Cực Quang Thành… quả nhiên khác biệt .
Đột nhiên, Trần Linh dừng đũa, ngẩng lên:
“Bác sĩ Sở.”
“Hửm?”
“Anh bao nhiêu về… Con Đường Thông Thần?”