Ta Là Tham Quan Các Nàng Lại Nói Ta Là Trung Thần
Chương 49: Tiểu quận chúa Vân Oanh, tâm hồn ăn uống thời cổ!
Vậy là Lâm Bắc Phàm đã ngồi xe Tử Kim Tường Vân đi làm, sau đó lại ngồi xe Tử Kim Tường Vân tan làm.
Suốt quãng đường, ánh mắt của mọi người cứ nhìn chằm chằm vào hắn, song phần nhiều vẫn là dị nghị.
“Đây là xe ngựa của tân trạng nguyên đó, sang trọng quá, sang trọng hơn xe ngựa của rất nhiều quan lớn trong triều!”
“Nghe đâu là do nữ đế ban thưởng đấy! Dạo gần đây nữ đế bệ hạ đã thưởng phủ đệ, rượu ngon, đồ ăn ngon, còn cả một vạn lượng bạc cho tân trạng nguyên rồi, giờ lại thêm chiếc xe xa xỉ này nữa, nữ đế quả thật vô cùng ưu ái tân trạng nguyên!”
“Một tên tham quan vô độ như hắn mà nữ đế vẫn ưu ái cho được, nữ đế càng lúc càng mê muội rồi!”
“Đúng vậy, nghe đâu tân trạng nguyên này còn tham ô cả mấy trăm vạn lượng bạc trắng từ tay các sĩ tử ở Quốc Tử Giám, làm ô uế bầu không khí ở Quốc Tử Giám, làm sai lệch bản chất của ngành giáo dục, đúng là đáng hận!”
“Cứ thế này thì triều đình còn hi vọng gì đây?”
“Dân chúng còn hi vọng gì đây?”
…
Những tiếng oán than cứ vang vọng mãi.
Có điều Lâm Bắc Phàm đã nhắm mắt nghỉ ngơi.
Hắn đã nghe mấy lời dị nghị như thế này nhiều lắm rồi, nhiều đến mức tai hắn cũng muốn mọc kén nên hắn lười chẳng buồn để ý.
Đúng lúc ấy, xe ngựa đột nhiên dừng lại.
Lâm Bắc Phàm mở mắt ra: “Sao lại dừng xe thế?”
“Đại nhân, có người chắn đường rồi, không qua được!”
“Đuổi hắn ta đi là được!”
“Đại nhân, người này thân phận cao, tiểu nhân không dám đuổi ạ!”
“Ai thế?”
“Là tiểu quận chúa Vân Oanh!”
Lúc này, một bóng người nho nhỏ nhanh nhẹn nhảy lên xe ngựa, sáp đến trước mặt Lâm Bắc Phàm trong chớp mắt.
“Ngươi chính là tân trạng nguyên, ti nghiệp của Quốc Tử Giám Lâm Bắc Phàm?”
Đó là một thiếu nữ trẻ tuổi xinh đẹp, tuổi mới tròn mười sáu, trên đầu có hai búi tóc, gương mặt tròn trịa trông như em bé, đôi mắt vừa to vừa long lanh, trên người mặc áo màu vàng nhạt, vạt váy màu xanh lục, trông cực kì đáng yêu.
Lúc này thiếu nữ đó đang chống eo, quan sát Lâm Bắc Phàm từ trên cao.
Đôi mắt to tròn long lanh trợn trừng như đang uy hϊếp Lâm Bắc Phàm, song ánh mắt thì không hề có lực sát thương.
Lâm Bắc Phàm biết thiếu nữ này, phụ thân của nàng là một vị quân chủ theo chủ nghĩa bảo hoàng và rất được nữ đế tin tưởng.
Nghe đâu hắn ta sở hữu thực lực Tiên Thiên đỉnh cao, còn thống lĩnh mười vạn cấm quân ở kinh thành, quyền cao chức trọng.
Song cũng bởi thế mà chẳng ai dám chọc vào vị tiểu quận chúa này.
Tiểu quận chúa cũng là một người chẳng hề an phận, nàng hận thói xấu kẻ xấu như thù địch, thích lo chuyện bất bình, cũng thích nhất là cho đám tham quan nịnh thần một bài học, và cả đám nha nội nữa.
Còn một đặc điểm nữa là nàng thích ăn, là một tâm hồn ăn uống thời cổ.
Nàng hay dạy dỗ người khác bằng cách ăn uống.
Lâm Bắc Phàm vội vã chắp tay: “Hạ quan Lâm Bắc Phàm bái kiến tiểu quận chúa Vân Oanh!”
Tiểu quận chúa Vân Oanh nhìn Lâm Bắc Phàm từ trên cao, nàng chép miệng: “Trông cũng giống nhân tài đấy, nhưng sao không làm chuyện mà người nên làm vậy?”
“Lời này của tiểu quận chúa, bổn quan không hiểu cho lắm?” Lâm Bắc Phàm lấy làm lạ nói.
“Bớt giả bộ với bổn quận chúa đi, chuyện của ngươi ta đã nghe nói rồi!” Tiểu quận chúa Vân Oanh nói: “Ta vừa mới trở về kinh thành đã hay tin tân trạng nguyên, cũng chính là ngươi đấy, lợi dụng chức vụ để tham ô những trăm vạn lượng bạc, đúng là một tên tham quan điển hình! Chẳng biết tại sao nữ đế tỷ tỷ lại thương yêu ngươi nữa, hừ!”
“Vu oan giá họa! Đây chắc chắn là vu oan giá họa! Bổn quan sống cả đời thanh liêm chính trực, sao có thể làm ra chuyện như vậy?” Lâm Bắc Phàm quả quyết phủ nhận.
“Khỏi phải giả bộ với ta, ánh mắt của mọi người rất tinh tường đấy nhé!” Tiểu quận chúa lớn giọng nói.
“Nói xằng nói bậy! Ánh mắt của mọi người phân rõ trắng đen, một nửa là đen một nửa là trắng! Mắt thấy chưa chắc đã là sự thật, tai nghe chưa chắc đã là giả!” Lâm Bắc Phàm nói.
“Bớt nói mấy lời vô nghĩa đi! Bổn quận chúa đói bụng rồi, mau mời ta ăn cơm! Nếu ngươi không mời…” Tiểu quận chúa giơ nắm đấm của mình lên, nghiến răng uy hϊếp: “Ngươi đã từng thấy nắm đấm như cái niêu chưa?”
Lâm Bắc Phàm híp mắt: “Nắm đấm như cái niêu thì ta chưa thấy, song nắm đấm như cái màn thầu thì ta thấy rồi đấy!”
“A!” Tiểu quận chúa phát điên lên, nàng cảm giác đang bị Lâm Bắc Phàm coi thường.
Tiểu quận chúa định ra tay cho Lâm Bắc Phàm biết uy lực của nắm đấm như cái niêu.
Lâm Bắc Phàm vội vàng nói: “Tiểu quận chúa đừng ra tay, ngày mai ta còn phải lên triều sớm! Nếu nữ đế bệ hạ có hỏi thì ta sẽ nói là tiểu quận chúa đánh đấy, tiểu quận chúa cứ chờ bị nữ đế hỏi tội đi!”
“A!” Tiểu quận chúa là càng điên tiết hơn, nàng không ngờ lại bị Lâm Bắc Phàm uy hϊếp.
Nắm đấm của tiểu quận chúa cách mặt Lâm Bắc Phàm càng gần hơn nữa.
“Ngươi tưởng ta không dám đánh ngươi thật à?”
“Ra tay đi, ta không tin tiểu quận chúa dám đâu!” Lâm Bắc Phàm dương dương tự đắc.
“Hừ! Coi như ngươi thắng! Ta nể mặt nữ đế tỷ tỷ không thèm chấp nhặt với ngươi!” Tiểu quận chúa thu nắm đấm lại, nàng ngồi trong xe, hai tay chống má đầy bực bội.
Sau đó nàng quay đầu, nghiến răng nghiến lợi bảo: “Còn không đi nhanh lên? Ta phải ăn hết sạch chỗ tiền mà ngươi tham ô được!”
Lâm Bắc Phàm khẽ mỉm cười, hắn cho xe ngựa tiếp tục đi.
Thời gian khoảng độ một nén hương sau, bọn họ đã tới một tửu lâu sang trọng.
Tiểu quận chúa đắc ý nói: “Ta cho ngươi hay, ta đã tới ăn ở hàng trăm tửu lâu lớn nhỏ trong kinh thành này, ta chỉ hài lòng với đồ ăn của duy nhất tửu lâu này thôi. Phải cái có mỗi một khuyết điểm là đắt! Hôn nay ta phải ăn hết sạch tiền của ngươi cho người nghèo chết thì thôi!”
“Đã từng tới tất cả các tửu lâu cơ à? Ta không tin lời này của quận chúa đâu!” Lâm Bắc Phàm cười khẩy: “Có một nơi chắc chắn quận chúa chưa từng tới!”
“Có nơi mà ta chưa từng đến sao? Không thể nào!” Tiểu quận chúa lắc đầu.
“Có đấy!” Lâm Bắc Phàm gật đầu.
Trông dáng vẻ chắc nịch của Lâm Bắc Phàm, tiểu quận chúa cũng hơi tin, nàng bèn dao động, hỏi: “Nơi nào?”
“Bách hoa Phường, nơi này chắc chắn quận chúa chưa từng tới!”
Tiểu quận chúa: “…”
Suốt quãng đường, ánh mắt của mọi người cứ nhìn chằm chằm vào hắn, song phần nhiều vẫn là dị nghị.
“Đây là xe ngựa của tân trạng nguyên đó, sang trọng quá, sang trọng hơn xe ngựa của rất nhiều quan lớn trong triều!”
“Nghe đâu là do nữ đế ban thưởng đấy! Dạo gần đây nữ đế bệ hạ đã thưởng phủ đệ, rượu ngon, đồ ăn ngon, còn cả một vạn lượng bạc cho tân trạng nguyên rồi, giờ lại thêm chiếc xe xa xỉ này nữa, nữ đế quả thật vô cùng ưu ái tân trạng nguyên!”
“Một tên tham quan vô độ như hắn mà nữ đế vẫn ưu ái cho được, nữ đế càng lúc càng mê muội rồi!”
“Đúng vậy, nghe đâu tân trạng nguyên này còn tham ô cả mấy trăm vạn lượng bạc trắng từ tay các sĩ tử ở Quốc Tử Giám, làm ô uế bầu không khí ở Quốc Tử Giám, làm sai lệch bản chất của ngành giáo dục, đúng là đáng hận!”
“Cứ thế này thì triều đình còn hi vọng gì đây?”
“Dân chúng còn hi vọng gì đây?”
…
Những tiếng oán than cứ vang vọng mãi.
Có điều Lâm Bắc Phàm đã nhắm mắt nghỉ ngơi.
Hắn đã nghe mấy lời dị nghị như thế này nhiều lắm rồi, nhiều đến mức tai hắn cũng muốn mọc kén nên hắn lười chẳng buồn để ý.
Đúng lúc ấy, xe ngựa đột nhiên dừng lại.
Lâm Bắc Phàm mở mắt ra: “Sao lại dừng xe thế?”
“Đại nhân, có người chắn đường rồi, không qua được!”
“Đuổi hắn ta đi là được!”
“Đại nhân, người này thân phận cao, tiểu nhân không dám đuổi ạ!”
“Ai thế?”
“Là tiểu quận chúa Vân Oanh!”
Lúc này, một bóng người nho nhỏ nhanh nhẹn nhảy lên xe ngựa, sáp đến trước mặt Lâm Bắc Phàm trong chớp mắt.
“Ngươi chính là tân trạng nguyên, ti nghiệp của Quốc Tử Giám Lâm Bắc Phàm?”
Đó là một thiếu nữ trẻ tuổi xinh đẹp, tuổi mới tròn mười sáu, trên đầu có hai búi tóc, gương mặt tròn trịa trông như em bé, đôi mắt vừa to vừa long lanh, trên người mặc áo màu vàng nhạt, vạt váy màu xanh lục, trông cực kì đáng yêu.
Lúc này thiếu nữ đó đang chống eo, quan sát Lâm Bắc Phàm từ trên cao.
Đôi mắt to tròn long lanh trợn trừng như đang uy hϊếp Lâm Bắc Phàm, song ánh mắt thì không hề có lực sát thương.
Lâm Bắc Phàm biết thiếu nữ này, phụ thân của nàng là một vị quân chủ theo chủ nghĩa bảo hoàng và rất được nữ đế tin tưởng.
Nghe đâu hắn ta sở hữu thực lực Tiên Thiên đỉnh cao, còn thống lĩnh mười vạn cấm quân ở kinh thành, quyền cao chức trọng.
Song cũng bởi thế mà chẳng ai dám chọc vào vị tiểu quận chúa này.
Tiểu quận chúa cũng là một người chẳng hề an phận, nàng hận thói xấu kẻ xấu như thù địch, thích lo chuyện bất bình, cũng thích nhất là cho đám tham quan nịnh thần một bài học, và cả đám nha nội nữa.
Còn một đặc điểm nữa là nàng thích ăn, là một tâm hồn ăn uống thời cổ.
Nàng hay dạy dỗ người khác bằng cách ăn uống.
Lâm Bắc Phàm vội vã chắp tay: “Hạ quan Lâm Bắc Phàm bái kiến tiểu quận chúa Vân Oanh!”
Tiểu quận chúa Vân Oanh nhìn Lâm Bắc Phàm từ trên cao, nàng chép miệng: “Trông cũng giống nhân tài đấy, nhưng sao không làm chuyện mà người nên làm vậy?”
“Lời này của tiểu quận chúa, bổn quan không hiểu cho lắm?” Lâm Bắc Phàm lấy làm lạ nói.
“Bớt giả bộ với bổn quận chúa đi, chuyện của ngươi ta đã nghe nói rồi!” Tiểu quận chúa Vân Oanh nói: “Ta vừa mới trở về kinh thành đã hay tin tân trạng nguyên, cũng chính là ngươi đấy, lợi dụng chức vụ để tham ô những trăm vạn lượng bạc, đúng là một tên tham quan điển hình! Chẳng biết tại sao nữ đế tỷ tỷ lại thương yêu ngươi nữa, hừ!”
“Vu oan giá họa! Đây chắc chắn là vu oan giá họa! Bổn quan sống cả đời thanh liêm chính trực, sao có thể làm ra chuyện như vậy?” Lâm Bắc Phàm quả quyết phủ nhận.
“Khỏi phải giả bộ với ta, ánh mắt của mọi người rất tinh tường đấy nhé!” Tiểu quận chúa lớn giọng nói.
“Nói xằng nói bậy! Ánh mắt của mọi người phân rõ trắng đen, một nửa là đen một nửa là trắng! Mắt thấy chưa chắc đã là sự thật, tai nghe chưa chắc đã là giả!” Lâm Bắc Phàm nói.
“Bớt nói mấy lời vô nghĩa đi! Bổn quận chúa đói bụng rồi, mau mời ta ăn cơm! Nếu ngươi không mời…” Tiểu quận chúa giơ nắm đấm của mình lên, nghiến răng uy hϊếp: “Ngươi đã từng thấy nắm đấm như cái niêu chưa?”
Lâm Bắc Phàm híp mắt: “Nắm đấm như cái niêu thì ta chưa thấy, song nắm đấm như cái màn thầu thì ta thấy rồi đấy!”
“A!” Tiểu quận chúa phát điên lên, nàng cảm giác đang bị Lâm Bắc Phàm coi thường.
Tiểu quận chúa định ra tay cho Lâm Bắc Phàm biết uy lực của nắm đấm như cái niêu.
Lâm Bắc Phàm vội vàng nói: “Tiểu quận chúa đừng ra tay, ngày mai ta còn phải lên triều sớm! Nếu nữ đế bệ hạ có hỏi thì ta sẽ nói là tiểu quận chúa đánh đấy, tiểu quận chúa cứ chờ bị nữ đế hỏi tội đi!”
“A!” Tiểu quận chúa là càng điên tiết hơn, nàng không ngờ lại bị Lâm Bắc Phàm uy hϊếp.
Nắm đấm của tiểu quận chúa cách mặt Lâm Bắc Phàm càng gần hơn nữa.
“Ngươi tưởng ta không dám đánh ngươi thật à?”
“Ra tay đi, ta không tin tiểu quận chúa dám đâu!” Lâm Bắc Phàm dương dương tự đắc.
“Hừ! Coi như ngươi thắng! Ta nể mặt nữ đế tỷ tỷ không thèm chấp nhặt với ngươi!” Tiểu quận chúa thu nắm đấm lại, nàng ngồi trong xe, hai tay chống má đầy bực bội.
Sau đó nàng quay đầu, nghiến răng nghiến lợi bảo: “Còn không đi nhanh lên? Ta phải ăn hết sạch chỗ tiền mà ngươi tham ô được!”
Lâm Bắc Phàm khẽ mỉm cười, hắn cho xe ngựa tiếp tục đi.
Thời gian khoảng độ một nén hương sau, bọn họ đã tới một tửu lâu sang trọng.
Tiểu quận chúa đắc ý nói: “Ta cho ngươi hay, ta đã tới ăn ở hàng trăm tửu lâu lớn nhỏ trong kinh thành này, ta chỉ hài lòng với đồ ăn của duy nhất tửu lâu này thôi. Phải cái có mỗi một khuyết điểm là đắt! Hôn nay ta phải ăn hết sạch tiền của ngươi cho người nghèo chết thì thôi!”
“Đã từng tới tất cả các tửu lâu cơ à? Ta không tin lời này của quận chúa đâu!” Lâm Bắc Phàm cười khẩy: “Có một nơi chắc chắn quận chúa chưa từng tới!”
“Có nơi mà ta chưa từng đến sao? Không thể nào!” Tiểu quận chúa lắc đầu.
“Có đấy!” Lâm Bắc Phàm gật đầu.
Trông dáng vẻ chắc nịch của Lâm Bắc Phàm, tiểu quận chúa cũng hơi tin, nàng bèn dao động, hỏi: “Nơi nào?”
“Bách hoa Phường, nơi này chắc chắn quận chúa chưa từng tới!”
Tiểu quận chúa: “…”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương