Ta Là Trù Thần Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc
Chương 53: 53: Ra Tay Sau Lưng
Thanh Thạch cùng Hồng Tôn một đường trở về đỉnh núi, nhìn thấy sư tôn trở về, Tiểu Vương Dao liền ra nghênh đón.
"Sư tôn, Hồng tiền bối.
""Ừm, đồ nhi, từ nay về sau ngươi cũng là đệ tử của Đạo Nhất Tông.
"Nhìn thấy Tiểu Vương Dao, Thanh Thạch cười gật đầu nói, về phần Hồng Tôn ở bên cạnh thì khó chịu hừ lạnh một tiếng.
Mẹ nó còn mang thêm người nhà nữa, lão già này, sớm biết nên chặn hắn ở ngoài núi.
Oán khí đầy bụng còn chưa tiêu, đối với việc này, vẻ mặt Tiểu Vương Dao nghi hoặc, Thanh Thạch thì hoàn toàn không thèm để ý.
"Sư tôn có ý gì?""Sư tôn ngươi hiện giờ là đại trưởng lão của Thần Kiếm Phong, ngươi là đệ tử của ta, tất nhiên cũng chính là người của Thần Kiếm phong.
"Thanh Thạch đơn giản kể lại mọi chuyện một lần, nghe vậy, Tiểu Vương Dao trừng mắt to đáng yêu, vẻ mặt hồ nghi nhìn sư tôn.
Đối với sư tôn của mình, nàng tát nhiên rất hiểu, cả đời đều đơn độc, cũng chỉ mới mấy năm gần đây mới thu nàng làm đệ tử để làm bạn, thế nào mà lại đột nhiên lại gia nhập tông môn?Đối với việc gia nhập Đạo Nhất Tông, Tiểu Vương Dao ngược lại không có gì mâu thuẫn, chính đạo đứng đầu Đông Châu, người muốn bái nhập Đạo Nhất tông, quả thực là giống như cá diếc sang sông, người khác muốn cũng không có cơ hội.
Hơn nữa sư tôn ở đâu, nàng ở đó.
"Đúng rồi, đồ đệ ta làm đệ tử thân truyền hẳn không thành vấn đề chứ?"Đột nhiên nghĩ đến cái gì, Thanh Thạch quay đầu hỏi Hồng Tôn đang giận dỗi ở một bên, nghe vậy, Hồng Tôn tức giận trả lời.
"Chính ngươi quyết định, hỏi ta làm gì?"Thanh Thạch đã là đại trưởng lão Thần Kiếm Phong, địa vị ở Thần Kiếm phong chỉ đứng sau Hồng Tôn, đây là quyết định của hai người lúc trên đường trở về.
Về phần Tiểu Vương Dao, thân mang thể chất đặc thù, thiên phú căn cốt gì đó hoàn toàn không thua kém đám người Liễu Sương, Lục Du Du, đương nhiên là dư dả để làm đệ tử thân truyền.
Thấy Hồng Tôn không muốn đáp lại mình, Thanh Thạch cười hắc hắc.
"Vậy ta sẽ tự mình quyết định.
""Tùy tiện, nhanh lên, xong rồi thì đi tới chủ phong, đừng chậm trễ giờ cơm.
"Hai người còn muốn đi tới chủ phong một chuyến, nghe được mấy chữ đừng chậm trễ giờ cơm này, Thanh Thạch cũng vội vàng đứng dậy.
"Đúng đúng đúng, đi mau, trước tới chủ phong trước, những thứ khác sau này nói sau.
"Dứt lời, lúc này hai người kết bạn bay về phía chủ phong, chỉ để lại một mình Vương Dao ngơ ngác tại chỗ.
Chủ phong, ngoại trừ tông chủ Tề Hùng ra, phong chủ các phong, cùng các chủ tọa trưởng lão, chỉ cần là người ở trong tông môn, cơ hồ toàn bộ đều đến, mục đích tất nhiên là vì hoan nghênh Thanh Thạch đến.
Hơn nữa, Tề Hùng còn tính toán mời các đại tiên tông ở Đông Châu, tổ chức một buổi thịnh hội, thứ nhất là vì chúc mừng Thanh Thạch, thứ hai cũng vì thể hiện sự cường thịnh của Đạo Nhất tông.
Dù sao có nhân vật như Thanh Thạch gia nhập, đối với bất kỳ một tông môn nào mà nói, hiển nhiên đều là một chuyện đại sự, tất nhiên phải lo liệu một phen.
Đối với những chuyện này, Thanh Thạch không có hứng thú gì, muốn mở miệng cự tuyệt, nhưng cuối cùng vẫn không chống lại được Tề Hùng, chỉ có thể bất đắc dĩ đáp ứng.
Chỉ là chuyện này đều cần thời gian chuẩn bị, ít nhất cũng phải mấy tháng sau mới có thể tổ chức.
Đây là đối ngoại, đối với bên trong tông môn, thân phận của Thanh Thạch đã định ra, chính là đại trưởng lão Thần Kiếm Phong.
Theo lý thuyết hẳn nên cho hắn vị trí chủ tọa trưởng lão, nhưng nói cái gì Thanh Thạch cũng không đồng ý, kiên quyết phải ở lại Thần Kiếm Phong.
Yêu cầu duy nhất cũng chính là đệ tử của mình, xếp vào đệ tử thân truyền Thần Kiếm Phong, chuyện này tất nhiên không có ai phản đối.
Thậm chí dưới sự làm chứng của Hồng Tôn, cùng với mấy vị phong chủ và chủ tọa trưởng lão khác, ngay cả khảo thí thiên phú cũng được miễn.
Một phen hàn huyên náo nhiệt, Thanh Thạch còn đang ở lại nói chuyện với Tề Hùng một cách cao hứng, mà Hồng Tôn nhìn thời gian, phát hiện đã sắp đến giờ cơm.
Khinh bỉ liếc mắt nhìn Thanh Thạch một cái, trong lòng thầm mắng.
"Lão già chết tiệt, đã quên luôn thời gian sao?"Cũng mặc kệ cái khác, trực tiếp đứng dậy nói với mọi người.
"Thần Kiếm Phong còn có một số việc, ta liền cáo từ trước, các ngươi bồi Thanh Thạch huynh thêm, giúp cho hắn cảm thụ được sự nhiệt tình của Đạo Nhất tông ta.
"Đây là rõ ràng muốn chơi xấu Thanh Thạch, ngươi ở lại chỗ này tán gẫu đi, cơm trưa không có phần của ngươi.
Nghe vậy, mọi người không nhìn ra trong lòng Hồng Tôn nghĩ gì, liên tục gật đầu nói.
"Đây là tất nhiên, Thanh Thạch đạo hữu gia nhập Đạo Nhất tông ta, chúng ta tự nhiên phải chiêu đãi một phen.
""Đúng vậy, chỗ của ta vừa vặn có một phần Ngộ Đạo trà, không bằng Thanh Thạch đạo hữu tới chỗ ta uống một chén.
""Ta còn có Thiên Hương quả, vừa lúc có thẻ dùng chung.
"Mọi người nhao nhao lấy ra bảo vật mà mình trân quý, tỏ vẻ muốn chiêu đãi Thanh Thạch, chỉ là ánh mắt Thanh Thạch giờ phút này lại gắt gao tập trung vào trên người Hồng Tôn.
Nhìn thấy lão già này cư nhiên lộ ra một nụ cười đắc ý, Thanh Thạch âm thầm cắn răng, ngươi cho rằng như vậy liền có thể bỏ rơi ta sao?Không để ý tới Thanh Thạch, Hồng Tôn dứt khoát lưu loát xoay người rời đi.
Cảm thấy mỹ mãn chạy về Thần Kiếm Phong, chỉ là còn chưa đi được bao lâu, Thanh Thạch liền đuổi theo phía sau.
"Đi ăn cơm cũng không gọi ta à?"Đắc ý đến cực điểm cười nói với Hồng Tôn.
"Ngươi làm sao ra được?""Cứ như vậy mà ra a.
"Không có giữ được Thanh Thạch lại, Hồng Tôn tương đối bất mãn, thật vất vả mới có cơ hội chơi xấu lão già này, ai ngờ đám người Tề Hùng lại quá vô dụng, giữ người mà các ngươi cũng không giữ được a, trực tiếp trói lại không được sao?Trong lòng Hồng Tôn kêu than một cái, nhìn bộ dáng hắn lại nghiến răng nghiến lợi, Thanh Thạch cười khoát tay áo.
"Đi trước một bước.
"Dứt lời, chỉ thấy cả người Thanh Thạch hóa thành một đạo lưu quang, lướt về phía Thần Kiếm Phong, thấy thế, Hồng Tôn vội vàng đuổi theo.
"Mẹ kiếp, lão già, ngươi không nói võ đức.
"Hai người một trước một sau, rất nhanh liền đi tới phòng bếp của Thần Kiếm Phong, vừa lúc này đông đảo đệ tử cũng nhao nhao chạy tới, cuộc đại chiến lại đúng giờ bộc phát.
Thanh Thạch tất nhiên không cần tham gia chiến đấu như vậy, với thực lực của hắn, Thần Kiếm Phong ngoại trừ Hồng Tôn ra, những người khác đều không phải là đối thủ, bao gồm cả chư vị trưởng lão.
Cho nên cũng không có ai chủ động tiến lên tìm đánh.
Cảm thấy mỹ mãn ăn cơm, tay cầm một chén lớn, Thanh Thạch ăn một cách phóng khoáng.
Vốn dĩ là một hàng ria mép tràn đầ tiên phong đạo cốt, lúc này sớm đã dính đầy vết bẩn, hoàn toàn không nhìn ra được một chút phong phạm cường giả.
"Ta nói lão già ngươi, ăn tướng có thể đẹp hơn một chút hay không.
"Thấy bộ dáng ăn như hổ đói của Thanh Thạch, Hồng Tôn ở một bên tức giận nói, nghe vậy, Thanh Thạch nghiêng đầu, lập tức lộ ra một ánh mắt khinh bỉ.
"Chắc ngươi đẹp hơn ta?"Trên thực tế Hồng Tôn đích thật cũng không khá hơn bao nhiêu, ngay cả cổ áo cũng dính hạt cơm.
Hai lão đầu, đừng nhìn người ta già yếu, nhưng tốc độ ăn lại là nhanh nhất, những đệ tử trẻ tuổi kia đều không thể đọ lại hai lão già này.
Vẫn là người đầu tiên ăn xong, có điều lúc này có đối thủ, Thanh Thạch cơ hồ cũng đồng thời buông bát đũa xuống.
Nhìn chúng đệ tử còn đang vui vẻ, Hồng Tôn tức giận nói.
"Nhìn xem các ngươi, ngay cả ăn cơm cũng chậm như vậy, sau này còn có thể làm cái gì?"Không hiểu sao lại bị mắng một trận, trong lúc nhất thời chúng đệ tử đều không hiểu ra sao, phong chủ này bị làm sao vậy?Bọn họ không biết, chỉ là bởi vì oán khí trong lòng Hồng Tôn không ra, liền phát ti3t với bọn họ.
Quả nhiên, sau khi mắng xong cảm thấy thoải mái hơn nhiều, trực tiếp nghênh ngang rời đi, Thanh Thạch thấy thế cũng cười cười, theo sát phía sau rời đi.
.