Ta Là Trù Thần Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc
Chương 77: Tất Cả Đều Là Nghịch Đồ
Hồng Tôn thúc giục Thanh Thạch nhanh chóng đuổi theo, nếu thật sự để cho những tiểu tử này vào doanh trại gần biển, vậy thì xong rồi.
Chỉ là đang lúc Thanh Thạch chuẩn bị ra tay, Thạch Tùng lại ngăn ở trước mặt hắn.
Mọi chuyện đã nháo thành như vậy, lại để cho Thanh Thạch đuổi theo, với tính cách của Triệu Chính Bình, phỏng chừng cũng sẽ cứng đối cứng.
Ngay cả sư tôn của mình cũng dám dùng trận pháp vây khốn, chứ đừng nói là đối mặt với Thanh Thạch.
Phòng ngừa mọi chuyện tiếp tục mở rộng, Thạch Tùng hiển nhiên không có khả năng để cho Thanh Thạch ra tay, cứ như vậy để cho đệ tử Thần Kiếm Phong rời đi.
Thạch Tùng hắn chỉ muốn an tĩnh, một chút yêu cầu nho nhỏ như vậy, sao lại khó khăn như vậy chứ.
"Thanh Thạch đạo hữu, dừng lại ở đây đi."
"A, Thạch Tùng ngươi tránh ra, nếu không việc này ta cùng ngươi chưa xong."
Chỉ là không đợi Thanh Thạch trả lời, Hồng Tôn trong trận pháp đã dẫn đầu gầm thét, hai mắt đỏ bừng, sắc mặt dữ tợn, nhìn qua giống như là một con sư tử nổi giận.
Vừa dứt lời đã rống lên với Thanh Thạch.
"Ngươi còn sững sờ làm gì, chơi hắn a."
Mắt thấy chúng đệ tử đã thành công đạp lên Tinh Hạm, Tinh Hạm chậm rãi bay lên không trung, Hồng Tôn càng thêm sốt ruột.
Mà lúc này Thanh Thạch cũng phản ứng kịp, lúc này ra tay, hai người nhất thời triền đấu cùng một chỗ.
"Đại sư huynh."
Trên Tinh Hạm, nhìn Thanh Thạch cùng Thạch Tùng đánh nhau, có đệ tử hỏi thăm, Triệu Chính Bình không chút suy nghĩ nói.
"Không cần quan tâm, xuất phát."
Lập tức, ba chiếc Tinh Hạm, toàn bộ mở ra mã lực, không thèm để ý chút linh thạch tiêu hao, lập tức liền biến mất trên không trung.
Tốc độ Tinh Hạm rất nhanh, nhìn ba chiếc Tinh Hạm biến mất vô tung vô ảnh, Hồng Tôn cũng sắp điên rồi.
"Nghịch đồ, nghịch đồ a!"
Chỉ còn lại tiếng gầm bi thương, vang vọng toàn bộ Thần Kiếm Phong.
Bên kia, theo Tinh Hạm rời đi, Thạch Tùng cũng chủ động lựa chọn dừng tay, không bao lâu Hồng Tôn cũng oanh phá trận pháp, tức giận đùng đùng đi ra.
Ánh mắt hung tợn trừng mắt nhìn Thạch Tùng.
Tên ngu xuẩn này, ngươi có biết lão phu mất đi cái gì không, không có tiểu tử Trường Thanh, ngươi bảo lão phu phải trải qua một năm này như thế nào? Làm sao mà người dám làm vậy với ta?
Thạch Tùng tất nhiên là không biết mấy chuyện này, đối mặt với sự tức giận của Hồng Tôn, ngay cả hắn cũng không tự giác rụt cổ lại, nhưng đồng thời trong lòng cũng nghi hoặc.
Không đến mức đó chứ, không phải chỉ là một đệ tử sao, đi thì đi thôi, một năm sau lại thu cũng không được sao.
Nhưng lời này Thạch Tùng hiển nhiên là không dám nói ra, lúc này vẫn không nên kí©ɧ ŧɧí©ɧ hắn thì tốt hơn.
"A, ha ha, sư đệ... nếu chuyện này đã qua, sư huynh liền trở về trước, Chấp Pháp Đường còn có không ít việc, ngươi không cần tiễn, không cần tiễn a."
Nói xong, Thạch Tùng liền tính toán chạy, nhưng Hồng Tôn lại giận dữ quát một tiếng.
"Lão thất phu chạy đi đâu."
Nói xong, trực tiếp xông lên, thấy thế, da đầu Thạch Tùng tê dại, liên tục lui về phía sau né tránh, nhưng Hồng Tôn chính vẫn không chịu bỏ qua, cũng không biết là thù gì oán.
Phỏng chừng là bị đệ tử Triệu Chính Bình chọc tức.
Cũng đúng, bị đồ đệ của mình đâm dau lưng, ai cũng khó có thể tiếp nhận, cho nên xin lỗi, tiểu tử Từ Kiệt.
Không muốn tiếp tục dây dưa với Hồng Tôn, Thạch Tùng lui về phía sau kéo dài khoảng cách, vội vàng lớn tiếng hô.
"Sư đệ từ từ."
"Lão thất phu còn có di ngôn gì nữa? Nể mặt sư huynh đệ, ta cho ngươi nói xong."
"Sư đệ ngươi đừng kích động, như vậy, chỗ ta còn có một bí mật, ta nói cho ngươi biết, ngươi để cho ta đi."
"Ha ha, lão thất phu ngươi, thời thời khắc khắc đều làm hỏng chuyện tốt của ta, hiện tại còn muốn đến lừa gạt ta, ngươi cho rằng ta sẽ tin tưởng?"
"Thật sự, việc này ta tuyệt đối không lừa sư đệ, là về đệ tử Từ Kiệt của ngươi."
"Nói đi."
Nghe được chuyện liên quan đến mấy nghịch đồ kia, Hồng Tôn ngược lại có hứng thú, cũng hơi bình tĩnh một chút.
Thấy thế, Thạch Tùng nuốt nước miếng, lập tức nhanh chóng mở miệng nói.
"Mấy ngày trước đệ tử Từ Kiệt của ngươi tới tìm ta."
Tốc độ nói rất nhanh, quả thực là làm cho người ta thán phục, dứt lời, Thạch Tùng đã biến mất tại chỗ, không có một chút dừng lại.
Hắn quyết định, gần một năm, Chấp Pháp Đường của hắn sẽ không đặt chân vào Thần Kiếm Phong nữa.
Hoàn toàn không thèm để ý Thạch Tùng chạy trốn, nghe được lời này, sửng sốt nửa ngày, Hồng Tôn đột nhiên ngửa mặt lên trời cười to.
"Ha ha, ha ha..."
Hiểu rồi, hoàn toàn hiểu, lần này đã rõ ràng, thì ra là như thế, thì ra là như thế a.
Tốt lắm một đám nghịch đồ, một đám nhãi con âm hiểm.
"Được, tốt lắm, thế mà lại dùng thủ đoạn đê tiện như vậy để đâm sau lưng vi sư, được, các ngươi thật đúng là đồ đệ tốt của sư tôn a."
Hồng Tôn cười càn rỡ, cười bi thương, cười phẫn nộ, cười không cam lòng.
Thấy bộ dáng này của hắn, Thanh Thạch có chút lo lắng tiến lên trấn an.
"Ngươi không sao chứ? Ai, những đứa nhỏ này đích thật là kỳ cục, không hiểu chút gì là tôn sư trọng đạo, ngươi cũng đừng để trong lòng, dù sao cũng là đệ tử nhà mình mà, về sau dạy dỗ nhiều hơn là được rồi, giống như ta!"
Thanh Thạch thật sự lo lắng Hồng Tôn nghĩ không thông.
Nhìn vị lão huynh đệ này, Thanh Thạch chợt cảm thấy may mắn, may mắn Tiểu Vương Dao nhà mình nhu thuận, không giống mấy nghịch đồ Hồng Tôn.
Nhưng mà, còn chưa đợi Thanh Thạch nói xong, Hồng Tôn liền trực tiếp cắt ngang, trên mặt còn lộ ra một tia cười lạnh.
"Giống như ngươi? Giống như ngươi cái gì? Ngu ngốc giống như ngươi sao?"
"Sao ngươi lại nói thé, chẳng phải ta là vì lo lắng cho ngươi sao."
"Lo lắng cho ta? Ngươi vẫn nên suy nghĩ về mình trước đi, ngươi cho rằng đệ tử của ngươi thật sự ngoan ngoãn sao?"
Hả???
"Ý ngươi là sao?"
"Ý ta là sao? Chính ngươi suy nghĩ thật kỹ, toàn bộ sự việc chỉ có ta cùng ngươi biết, mấy nghịch đồ kia làm sao biết được tiểu tử Trường Thanh ở trong động phủ của ta?
Ta chưa từng nói cho bất luận kẻ nào, mấy đệ tử của ta cũng không biết, người duy nhất có thể tiết lộ tin tức chính là ngươi.
Chỉ là tuy ngươi có hơi ngu xuẩn một chút, nhưng cũng không tính là hết cách chữa trị, ít nhất sẽ không nói cho người khác biết, người có khả năng nghe được cũng chỉ có một."
Theo lời Hồng Tôn nói, cả người Thanh Thạch đều trợn tròn mắt.
Nếu như nói như vậy, vậy Tiểu Vương Dao kia...là nàng bán đứng ta?
Thanh Thạch đương nhiên biết rõ, hắn đích xác có tiết lộ không ít tin tức cho Tiểu Vương Dao.
Lúc trước không nghĩ nhiều, nhưng hiện tại nhớ lại, giống như Tiểu Vương Dao đang cố ý tìm hiểu những tin tình báo này, chỉ là hắn hoàn toàn không có một chút phòng bị, cho nên cũng không nhận ra có chỗ nào không ổn.
Nhưng hiện tại, toàn bộ kế hoạch của họ đều bị những nghịch đồ này biết được, mà chuyện này chắc chắn có vấn đề.
"Không thể nào, Tiểu Vương Dao làm sao có thể phản bội ta, ta là sư tôn của nàng a."
Trong lúc nhất thời, áo bông nhỏ bị gió lùa vào, gió lạnh thấu xương theo vết rách áo bông, thổi đến mức nội tâm Thanh Thạch lạnh lẽo.
Nhìn vẻ mặt Thanh Thạch không thể tin nổi, Hồng Tôn cười lạnh một tiếng nói.
"Còn sư từ đồ hiếu, thân như phụ nữ, kết quả không phải cũng là nghịch đồ, dăm ba câu đã bị một tiểu nha đầu tính kế, ngươi sống nhiều năm như vậy quả thực đều uống phí."
Hồng Tôn đích thật tức giận, lời nói cũng có chút nặng nề, nhưng thật sự là nhịn không được a, kết hợp toàn bộ sự tình lại, bại bút lớn nhất chính là Thanh Thạch này.
Nếu không do hắn tiết lộ kế hoạch của hai người cho Vương Dao, những nghịch đồ kia làm sao có thể dễ dàng thực hiện âm mưu được như vậy.
Cho nên a, không sợ đối thủ mạnh, chỉ sợ đồng đội ngu như heo.
Hừ lạnh một tiếng, lúc này cất bước rời đi.
"Ngươi đi đâu vậy?"
"Ta đi đuổi theo a, chẳng lẽ đi treo cổ sao?"
Chỉ là đang lúc Thanh Thạch chuẩn bị ra tay, Thạch Tùng lại ngăn ở trước mặt hắn.
Mọi chuyện đã nháo thành như vậy, lại để cho Thanh Thạch đuổi theo, với tính cách của Triệu Chính Bình, phỏng chừng cũng sẽ cứng đối cứng.
Ngay cả sư tôn của mình cũng dám dùng trận pháp vây khốn, chứ đừng nói là đối mặt với Thanh Thạch.
Phòng ngừa mọi chuyện tiếp tục mở rộng, Thạch Tùng hiển nhiên không có khả năng để cho Thanh Thạch ra tay, cứ như vậy để cho đệ tử Thần Kiếm Phong rời đi.
Thạch Tùng hắn chỉ muốn an tĩnh, một chút yêu cầu nho nhỏ như vậy, sao lại khó khăn như vậy chứ.
"Thanh Thạch đạo hữu, dừng lại ở đây đi."
"A, Thạch Tùng ngươi tránh ra, nếu không việc này ta cùng ngươi chưa xong."
Chỉ là không đợi Thanh Thạch trả lời, Hồng Tôn trong trận pháp đã dẫn đầu gầm thét, hai mắt đỏ bừng, sắc mặt dữ tợn, nhìn qua giống như là một con sư tử nổi giận.
Vừa dứt lời đã rống lên với Thanh Thạch.
"Ngươi còn sững sờ làm gì, chơi hắn a."
Mắt thấy chúng đệ tử đã thành công đạp lên Tinh Hạm, Tinh Hạm chậm rãi bay lên không trung, Hồng Tôn càng thêm sốt ruột.
Mà lúc này Thanh Thạch cũng phản ứng kịp, lúc này ra tay, hai người nhất thời triền đấu cùng một chỗ.
"Đại sư huynh."
Trên Tinh Hạm, nhìn Thanh Thạch cùng Thạch Tùng đánh nhau, có đệ tử hỏi thăm, Triệu Chính Bình không chút suy nghĩ nói.
"Không cần quan tâm, xuất phát."
Lập tức, ba chiếc Tinh Hạm, toàn bộ mở ra mã lực, không thèm để ý chút linh thạch tiêu hao, lập tức liền biến mất trên không trung.
Tốc độ Tinh Hạm rất nhanh, nhìn ba chiếc Tinh Hạm biến mất vô tung vô ảnh, Hồng Tôn cũng sắp điên rồi.
"Nghịch đồ, nghịch đồ a!"
Chỉ còn lại tiếng gầm bi thương, vang vọng toàn bộ Thần Kiếm Phong.
Bên kia, theo Tinh Hạm rời đi, Thạch Tùng cũng chủ động lựa chọn dừng tay, không bao lâu Hồng Tôn cũng oanh phá trận pháp, tức giận đùng đùng đi ra.
Ánh mắt hung tợn trừng mắt nhìn Thạch Tùng.
Tên ngu xuẩn này, ngươi có biết lão phu mất đi cái gì không, không có tiểu tử Trường Thanh, ngươi bảo lão phu phải trải qua một năm này như thế nào? Làm sao mà người dám làm vậy với ta?
Thạch Tùng tất nhiên là không biết mấy chuyện này, đối mặt với sự tức giận của Hồng Tôn, ngay cả hắn cũng không tự giác rụt cổ lại, nhưng đồng thời trong lòng cũng nghi hoặc.
Không đến mức đó chứ, không phải chỉ là một đệ tử sao, đi thì đi thôi, một năm sau lại thu cũng không được sao.
Nhưng lời này Thạch Tùng hiển nhiên là không dám nói ra, lúc này vẫn không nên kí©ɧ ŧɧí©ɧ hắn thì tốt hơn.
"A, ha ha, sư đệ... nếu chuyện này đã qua, sư huynh liền trở về trước, Chấp Pháp Đường còn có không ít việc, ngươi không cần tiễn, không cần tiễn a."
Nói xong, Thạch Tùng liền tính toán chạy, nhưng Hồng Tôn lại giận dữ quát một tiếng.
"Lão thất phu chạy đi đâu."
Nói xong, trực tiếp xông lên, thấy thế, da đầu Thạch Tùng tê dại, liên tục lui về phía sau né tránh, nhưng Hồng Tôn chính vẫn không chịu bỏ qua, cũng không biết là thù gì oán.
Phỏng chừng là bị đệ tử Triệu Chính Bình chọc tức.
Cũng đúng, bị đồ đệ của mình đâm dau lưng, ai cũng khó có thể tiếp nhận, cho nên xin lỗi, tiểu tử Từ Kiệt.
Không muốn tiếp tục dây dưa với Hồng Tôn, Thạch Tùng lui về phía sau kéo dài khoảng cách, vội vàng lớn tiếng hô.
"Sư đệ từ từ."
"Lão thất phu còn có di ngôn gì nữa? Nể mặt sư huynh đệ, ta cho ngươi nói xong."
"Sư đệ ngươi đừng kích động, như vậy, chỗ ta còn có một bí mật, ta nói cho ngươi biết, ngươi để cho ta đi."
"Ha ha, lão thất phu ngươi, thời thời khắc khắc đều làm hỏng chuyện tốt của ta, hiện tại còn muốn đến lừa gạt ta, ngươi cho rằng ta sẽ tin tưởng?"
"Thật sự, việc này ta tuyệt đối không lừa sư đệ, là về đệ tử Từ Kiệt của ngươi."
"Nói đi."
Nghe được chuyện liên quan đến mấy nghịch đồ kia, Hồng Tôn ngược lại có hứng thú, cũng hơi bình tĩnh một chút.
Thấy thế, Thạch Tùng nuốt nước miếng, lập tức nhanh chóng mở miệng nói.
"Mấy ngày trước đệ tử Từ Kiệt của ngươi tới tìm ta."
Tốc độ nói rất nhanh, quả thực là làm cho người ta thán phục, dứt lời, Thạch Tùng đã biến mất tại chỗ, không có một chút dừng lại.
Hắn quyết định, gần một năm, Chấp Pháp Đường của hắn sẽ không đặt chân vào Thần Kiếm Phong nữa.
Hoàn toàn không thèm để ý Thạch Tùng chạy trốn, nghe được lời này, sửng sốt nửa ngày, Hồng Tôn đột nhiên ngửa mặt lên trời cười to.
"Ha ha, ha ha..."
Hiểu rồi, hoàn toàn hiểu, lần này đã rõ ràng, thì ra là như thế, thì ra là như thế a.
Tốt lắm một đám nghịch đồ, một đám nhãi con âm hiểm.
"Được, tốt lắm, thế mà lại dùng thủ đoạn đê tiện như vậy để đâm sau lưng vi sư, được, các ngươi thật đúng là đồ đệ tốt của sư tôn a."
Hồng Tôn cười càn rỡ, cười bi thương, cười phẫn nộ, cười không cam lòng.
Thấy bộ dáng này của hắn, Thanh Thạch có chút lo lắng tiến lên trấn an.
"Ngươi không sao chứ? Ai, những đứa nhỏ này đích thật là kỳ cục, không hiểu chút gì là tôn sư trọng đạo, ngươi cũng đừng để trong lòng, dù sao cũng là đệ tử nhà mình mà, về sau dạy dỗ nhiều hơn là được rồi, giống như ta!"
Thanh Thạch thật sự lo lắng Hồng Tôn nghĩ không thông.
Nhìn vị lão huynh đệ này, Thanh Thạch chợt cảm thấy may mắn, may mắn Tiểu Vương Dao nhà mình nhu thuận, không giống mấy nghịch đồ Hồng Tôn.
Nhưng mà, còn chưa đợi Thanh Thạch nói xong, Hồng Tôn liền trực tiếp cắt ngang, trên mặt còn lộ ra một tia cười lạnh.
"Giống như ngươi? Giống như ngươi cái gì? Ngu ngốc giống như ngươi sao?"
"Sao ngươi lại nói thé, chẳng phải ta là vì lo lắng cho ngươi sao."
"Lo lắng cho ta? Ngươi vẫn nên suy nghĩ về mình trước đi, ngươi cho rằng đệ tử của ngươi thật sự ngoan ngoãn sao?"
Hả???
"Ý ngươi là sao?"
"Ý ta là sao? Chính ngươi suy nghĩ thật kỹ, toàn bộ sự việc chỉ có ta cùng ngươi biết, mấy nghịch đồ kia làm sao biết được tiểu tử Trường Thanh ở trong động phủ của ta?
Ta chưa từng nói cho bất luận kẻ nào, mấy đệ tử của ta cũng không biết, người duy nhất có thể tiết lộ tin tức chính là ngươi.
Chỉ là tuy ngươi có hơi ngu xuẩn một chút, nhưng cũng không tính là hết cách chữa trị, ít nhất sẽ không nói cho người khác biết, người có khả năng nghe được cũng chỉ có một."
Theo lời Hồng Tôn nói, cả người Thanh Thạch đều trợn tròn mắt.
Nếu như nói như vậy, vậy Tiểu Vương Dao kia...là nàng bán đứng ta?
Thanh Thạch đương nhiên biết rõ, hắn đích xác có tiết lộ không ít tin tức cho Tiểu Vương Dao.
Lúc trước không nghĩ nhiều, nhưng hiện tại nhớ lại, giống như Tiểu Vương Dao đang cố ý tìm hiểu những tin tình báo này, chỉ là hắn hoàn toàn không có một chút phòng bị, cho nên cũng không nhận ra có chỗ nào không ổn.
Nhưng hiện tại, toàn bộ kế hoạch của họ đều bị những nghịch đồ này biết được, mà chuyện này chắc chắn có vấn đề.
"Không thể nào, Tiểu Vương Dao làm sao có thể phản bội ta, ta là sư tôn của nàng a."
Trong lúc nhất thời, áo bông nhỏ bị gió lùa vào, gió lạnh thấu xương theo vết rách áo bông, thổi đến mức nội tâm Thanh Thạch lạnh lẽo.
Nhìn vẻ mặt Thanh Thạch không thể tin nổi, Hồng Tôn cười lạnh một tiếng nói.
"Còn sư từ đồ hiếu, thân như phụ nữ, kết quả không phải cũng là nghịch đồ, dăm ba câu đã bị một tiểu nha đầu tính kế, ngươi sống nhiều năm như vậy quả thực đều uống phí."
Hồng Tôn đích thật tức giận, lời nói cũng có chút nặng nề, nhưng thật sự là nhịn không được a, kết hợp toàn bộ sự tình lại, bại bút lớn nhất chính là Thanh Thạch này.
Nếu không do hắn tiết lộ kế hoạch của hai người cho Vương Dao, những nghịch đồ kia làm sao có thể dễ dàng thực hiện âm mưu được như vậy.
Cho nên a, không sợ đối thủ mạnh, chỉ sợ đồng đội ngu như heo.
Hừ lạnh một tiếng, lúc này cất bước rời đi.
"Ngươi đi đâu vậy?"
"Ta đi đuổi theo a, chẳng lẽ đi treo cổ sao?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương