TA LỪA PHU QUÂN, LÉN ĐẦU THAI LÀM SÚC SINH - Chương 3
Cập nhật lúc: 2025-07-10 18:41:36
Buổi chiều, Tô Hi ở nhà, nhiệm vụ sư môn .
Ta thừa cơ lẻn , tìm một chủ nhân mới dịu dàng lương thiện.
Mở cửa sổ nhảy ngoài, bốn cái móng vuốt nhỏ bé rơi nền tuyết, cảm giác lạnh lẽo khiến run lên. Trời lạnh thế , thật sự thích hợp cho mèo ngoài!
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
"Hay là đổi hôm khác ..."
Ngay khi định bỏ cuộc, một con gái mặc váy màu vàng nhạt từ phương trời nào đó bay xuống, đáp kiếm cửa căn nhà nhỏ, giơ tay gõ cửa nhẹ nhàng.
"Tô sư ở đó ? Ta là Liễu Tiêu Tiêu, là của Liễu Thiển Thiển, tìm thương lượng chuyện hôn ước của hai . Huynh đấy, tỷ tỷ trong lòng, thành đạo lữ với , nên hôn ước của hai nhà chúng , đổi thành ..."
"Cộc cộc cộc!"
Nàng gõ hồi lâu, mới phát hiện trong phòng ai, chỉ trong phòng ai, mà cả đỉnh núi cũng ai.
"Chẳng lẽ là ngoài nhiệm vụ ?"
"Meo ~"
Ta nghiêng đầu đánh giá nàng. Cô nương xinh đấy chứ. Khuôn mặt trái xoan trắng nõn, đôi mắt sáng ngời, đuôi mắt xếch lên, là một đôi mắt phượng điển hình, Tô Hi trúng miếng hời !
Trong lòng dâng lên một nỗi chua xót. Sau đó, tự tát một cái.
Chua xót cái gì chứ? Là tự mày chuốc lấy thôi.
Nếu thật sự nối tiền duyên với Tô Hi, thì nên đầu thai súc sinh đạo. Giờ thì, chua xót cái nỗi gì, thật là nên nết quá .
Thôi, thôi!
Ta cúi đầu, cất bước, chạy về phía lưng chừng núi. Kết giới bao trùm lưng chừng núi một lỗ hổng nhỏ, phát hiện từ lâu .
Chỉ là mấy hôm sống thật sự thoải mái, ăn uống ở, hầu hạ, cuộc sống còn gì bằng, hà cớ gì trốn ngoài mèo hoang chứ?
hôm nay, lẽ mèo hoang một thời gian , hơn nữa, chủ nhân tiếp theo, nhất định chọn lựa kỹ càng.
Tiếng chân giẫm tuyết vang lên.
"Ồ! Mèo ?"
Tiếng bước chân của thu hút sự chú ý của Liễu Tiêu Tiêu. Nàng bay tới, một lúc.
Ngay đó, đuôi truyền đến cảm giác đau nhói. Nàng thế mà thô lỗ túm lấy đuôi , nhấc lên!
Ta theo bản năng vùng vẫy trong trung.
"Meo ~"
Sao bắt mèo như chứ? Tay tật ?
Liễu Tiêu Tiêu lạnh lùng .
"Đây chính là con mèo con mà Tô sư mang về, còn là con cái nữa chứ, cái tư chất rách nát cũng xứng ở bên cạnh Tô sư ? Hừ! bộ da lông trắng muốt tệ..."
Da lông?
Ch//ết tiệt, nàng gì?
Á!
Đuôi đau quá...
Huhu...
Liễu Tiêu Tiêu ấn xuống đất, móng tay sắc nhọn đ//âm da đ//ầu , cơn đau thấu tim gan khiến nhịn mà kêu thảm thiết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ta-lua-phu-quan-len-dau-thai-lam-suc-sinh/chuong-3.html.]
"Meo ~"
Ai đến cứu Miêu Miêu với?
Ta thề chỉ cần ai cứu , nhất định sẽ trâu ngựa cho đó.
"Nghe da l//ột s//ống sẽ độ đàn hồi cao nhất, bộ lông mèo cực kỳ mềm mại, thể một đôi găng tay, l//ột rách..."
Liễu Tiêu Tiêu cẩn thận vén da đầu lên, đau đến c.h.ế.t sống .
lúc , một đạo kiếm quang lóe lên, tay của Liễu Tiêu Tiêu đột ngột rụt trở .
"Ai?"
Nàng giận dữ hét lên một tiếng.
Tô Hi trở , lạnh lùng Liễu Tiêu Tiêu, sắc mặt âm trầm đến đáng sợ.
"Thả nó !"
Giọng lạnh băng, như thể thể rơi những mảnh băng nhỏ.
Liễu Tiêu Tiêu thấy là Tô Hi, lập tức ném xuống chân, tươi rói .
"Tô sư , là Liễu Tiêu Tiêu của Liễu gia, tỷ tỷ đến thực hiện hôn ước với . Sau chúng sẽ là đạo lữ, đồ của chẳng là của ?"
Nàng bĩu môi, vẻ kiều diễm.
Tô Hi tức giận bật .
"Da mặt của Liễu gia các ngươi, quả nhiên là dày một cách nhất quán."
Nói xong, giơ tay ngự khí thành kiếm, "vút" một tiếng, hướng thẳng tim Liễu Tiêu Tiêu. Liễu Tiêu Tiêu giật , theo bản năng né tránh, nhưng vẫn kiếm ch//ém đ//ứt một cánh tay.
"A! Tô... Tô sư vô tình như , chỉ là một con linh miêu cấp thấp thôi ? Ta gi//ết nó thì chứ. So với nó, thể trả cho cả trăm con tư chất hơn, hơn, vì một con mèo mà thương?"
Nàng ôm cánh tay đứt, thảm thiết Tô Hi, như thể đang một kẻ phụ tình.
Tô Hi lạnh lùng nàng, nhạo một tiếng.
"Chuyển lời cho gia chủ Liễu gia các ngươi, hôn ước vô hiệu, hai nhà chúng từ nay về đoạn tuyệt quan hệ, liên quan đến . Ngươi thương mèo của , ch//ặt đứt một cánh tay của ngươi, coi như là tiện nghi cho ngươi, cất cái tâm địa bẩn thỉu của ngươi , cút."
"Ngươi..."
Liễu Tiêu Tiêu tủi đến c.h.ế.t .
"Ta , ở đây, gọi tất cả trưởng lão đến, để họ xem ngươi tàn nhẫn vô tình đến mức nào."
Tô Hi hừ lạnh một tiếng.
Thân hình lóe lên, xuất hiện mặt Liễu Tiêu Tiêu, một chưởng đánh nàng bay xa, "ầm" một tiếng đập đống đá ở ngọn núi đối diện.
Sau đó, xổm xuống, cẩn thận bế lên, khẽ thở dài.
"Đều tại chỉ kết giới thấp, phong kín phía , để nàng cơ hội lẻn ."
Nói đặt tay lên đỉnh đầu , một luồng khí mát lạnh bao phủ làn da đỉnh đầu , cảm giác đau đớn của lập tức giảm nhiều.
Ta rúc lòng , tủi hít hít mũi.
Huhuhu...
Đau ch//ết bà , cái tên Liễu Tiêu Tiêu , bà nhớ kỹ .
Ta thề, từ nay về tu luyện thật , gặp nàng, gặp một đánh một . Hảo miêu báo thù, mười năm muộn.
Bản dịch đăng MonkeyD Thế Giới Tiểu Thuyết