Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh
Chương 42: 42: Xong Việc Cần Phải Ra Biển
Mấy trăm năm Lý Phàm mà còn chờ được, hiển nhiên là không vội vàng vào thời điểm này.
Trong sự thấp thỏm cầu nguyện của cư dân ở trên đảo, thời gian lặng lẽ trôi qua.
Măm ngày sau, kết quả khiến toàn thể nhân viên trên đảo đều thở phào nhẹ nhõm.
Đại trận hộ đảo không bị hư hại gì.
Mà tiên sư cũng đã đem linh thạch trở về, cuối cùng cư dân trên đảo cũng hoàn toàn yên lòng.
Cuộc sống trên đảo Lưu Ly dần dần trở lại bình thường.
Mấy tháng sau, thỉnh thoảng lại có những nạn dân khác cũng đi tới đảo Lưu Ly để tị nạn.
Những người có thể may mắn sống sót như vậy chỉ là số ít, phần lớn người trên đảo đều đã bị chết trong nạn bão không lâu trước đó.
Sau khi biết được đảo Lưu Ly có tiên sư trấn giữ, trên mặt của những nạn dân đều toát ra vẻ hâm mộ nồng đậm.
Vùng biển Tùng Vân mênh mông vô tận, đếm không hết các đảo lớn đảo nhỏ.
Chỉ có những đảo có tài nguyên sản xuất đặc biệt mới có tiên sư trấn giữ.
Trong mấy tháng này Lý Phàm không hề nhàn rỗi.
Ngày nào cũng đều kiên trì tu hành “Huyền Hoàng Thanh Tâm Chú”, cuối cùng hắn cũng có thu hoạch.
Tên họ: Lý Phàm
Cảnh giới: Người phàm
Tuổi sinh lý: 41/88↑
Tuổi tâm lý: 504/1119↑
Hạn mức cao nhất của tuổi sinh lý và tuổi tâm lý lại tăng lên lần nữa, tuy biên độ không lớn nhưng lại khiến Lý Phàm cảm thấy phấn chấn.
Từ đó Lý Phàm càng siêng năng tu hành hơn, mỗi ngày ngoài ăn cơm ra thì đều tu hành Thanh Tâm Chú.
Cuộc sống như thế lại trôi qua một tháng, cuối cùng Lý Phàm đã chờ được tin tức mà Triệu quản sự phái người truyền đến.
Nạn bão của vùng biển Tùng Vân đã hoàn toàn biến mất, sắp tới đội tàu sẽ ra biển!
Ba ngày sau, bến đò đảo Lưu Ly.
Thuyền biển của đảo Lưu Ly còn lớn hơn so với hình thái thứ hai của thuyền Thái Diễn, dài khoảng hai ba trăm mét.
Mười mấy chiếc thuyền lớn xếp theo thứ tự, bỏ neo trên mặt biển, trông có vẻ hơi hùng vĩ.
Bởi vì nạn bão nên đội tàu ngừng lại rất lâu.
Vật tư mà đảo Lưu Ly cần phải nộp lên trên còn thiếu không ít.
Cho nên đảo chủ ra lệnh lần này toàn bộ đội tàu đều phải ra biển.
Đây chính là cảnh tượng khó có được, phải biết trước kia vì lý do an toàn nên chỉ có một hai đội tàu đồng thời ra khơi thôi.
Tất cả cư dân trên bến đò đều đến đây xem náo nhiệt.
Thỉnh thoảng nhìn thấy có người quen biết trên thuyền biển, bọn họ cũng nhiệt tình vẫy tay chào hỏi.
Lý Phàm theo người của Triệu quản sự, lên một chiếc thuyền biển tên là “Thương Viễn”.
Trong số các thuyền viên có không ít người giống như Lý Phàm, đều là lần đầu tiên ra khơi.
Trên mặt của tất cả bọn họ đều tràn đầy vẻ hưng phấn, trong mắt tràn đầy ước ao sẽ chợt giàu trong một đen.
Mà những thủy thủ đoàn lâu năm thì vừa vặn ngược lại.
Không chỉ không có chút hưng phấn nào, ngược lại khuôn mặt đầy vẻ u sầu, lại còn không nhịn được cứ oán trách: “Cũng không biết đảo chủ bị khùng bị điên thế nào mà lại đi sát hạch cái gì không biết.
Đội tàu ra biển lần này có thu hoạch ít nhất sẽ bị xác định là không hợp cách, sau này hủy bỏ tư cách ra biển! Phải làm sao mới ổn đây hả!”
“Đừng nói chuyện này nữa.
Còn không phải là nạn bão gây ra à.
Ta nghe người ta nói, bởi bị đại trận hộ đảo của đảo San Hô phía nam bể tan tành, cả đảo bị san thành đất bằng.
Mà chút vật tư do mấy người trên đảo San Hô cần nộp lên lại do người đảo Lưu Ly chúng ta gánh vác.”
“Đây là chuyện gì thế hả? Sau này phải sống thế nào bây giờ!”
“Nghe nói chỉ là tạm thời thôi, chỉ cần bổ sung phần còn thiếu là được.”
Mọi người buồn bã than thở một hồi.
“Nhìn xem dáng vẻ uất ức của các ngươi kìa! Sao không nghĩ đến chuyện tốt đi? Làm vậy không phải là đứng đầu cũng có phần thưởng à? Thu hoạch lấy được tăng từ ba thành lên đến năm thành!”
“Năm thành á! Khái niệm gì thế! Có thể vớt được một khoản như vậy, nửa đời sau đều không cần ra biển luôn!”
Đúng lúc này, một hán tử với làn da màu đồng đi tới, mắng to các thuyền viên một trận.
“Lão đại, đừng có nằm mơ nữa.
Còn đứng đầu nữa chứ, không phải ngươi không biết tay nghề bắt cá của chúng ta, lần nào mà không phải là miễn cưỡng hoàn thành nhiệm vụ chứ.”
“Đúng vậy, theo ta thấy, đây chính là lần cuối cùng chúng ta ra biển rồi!”
“Không bằng chúng ta đừng trở về nữa, làm cướp biển vui vẻ, tự do, thống khoái cỡ nào chứ!”
Hiển nhiên quan hệ giữa các thuyền viên và hán tử rất tốt, nghe thấy hắn trách mắng như thế thì không chỉ không sợ hãi, trái lại còn lao nhao ồn ào.
Nghe thấy mọi người nói nhăng nói cuội, hán tử lại không nóng nảy.
Ngược lại cong eo, dáng vẻ đã tính trước kỹ càng rồi.
“Sao, lão đại, ngươi có chủ ý gì à?” Thuyền viên rất hiểu hán tử, thấy thế thì lao nhao hỏi.
Hán tử đắc ý nói: “Yên tâm đi, lần này trên thuyền có người tài giỏi.
Bảo đảm mọi người sẽ thắng lợi trở về.”
Dứt lời, hắn chỉ Lý Phàm đứng ở phía sau hắn.
“Là hắn à?”
“Trắng trẻo sạch sẽ, ra biển lần nào chưa vậy?”
Cả đám thuyền viên chăm chú nhìn lại, lập tức hơi thất vọng, lao nhao lắc đầu tỏ vẻ không tin.
“Mắt các ngươi bị mù, không biết quý nhân! Người này chính là đại tài mà Triệu quản sự cố ý mời tới đấy, không lâu nữa sẽ tiếp nhận thuyền này của chúng ta! Các ngươi khách khí một chút đi!” Hán tử vội vàng nói, hình như rất tức giận.
Nghe thấy hán tử nói, trên tàu Thương Viễn lập tức sôi sùng sục.
Mà hán tử làn da màu đồng quay đầu lại nhìn Lý Phàm, lặng lẽ lộ ra một nụ cười âm mưu được như ý.
“Lão đại, ngươi làm thuyền trưởng Thương Viễn này đã gần mười năm rồi, sao có thể nói nhường là nhường chứ!”
“Cái mạng này của ta đều là lão đại ngươi cứu cả, muốn đuổi ngươi đi, Lưu Tam ta là người đầu tiên không đồng ý!”
“Đúng thế!”
“Không bằng chờ ra khơi rồi ném hắn xuống biển cho cá ăn đi, dù sao trên biển rộng có người chết đi cũng là chuyện bình thường!”
Trên thuyền người người phẫn nộ, trong lúc nhất thời, Lý Phàm nghiễm nhiên đã trở thành kẻ địch của cả thuyền.