TA NGHE ĐƯỢC TIẾNG LÒNG CỦA NGỰ MIÊU - Chương 1: Phúc Oa
Cập nhật lúc: 2025-07-09 09:55:06
Ta sinh là thiên chi kiêu nữ.
Phụ là Nhất phẩm Trấn Quốc công, mẫu là con gái của Thái sư.
Ca ca là Phiêu Kỵ tướng quân trẻ tuổi nhất Đại Yến.
Còn , vì trùng ngày sinh với hoàng thượng, nên lời đồn rằng là điềm lành trời ban, phá lệ phong Tường Dụ Quận chúa.
Vì phụ mẫu thường chiến trường, bồng cung nuôi từ nhỏ.
Trong cung, ai ai cũng yêu thương , hoàng thượng càng coi như con gái ruột.
Ngày cài trâm, phụ mẫu khải hồi triều.
Hoàng thượng vui mừng, đón cả nhà Quốc công cung mừng sinh thần.
Rượu qua ba lượt, liền tuyên bố mặt cho tự chọn phu quân.
Vinh sủng đến , phụ vội quỳ xuống, lo lắng :
“Hoàng thượng, tiểu nữ thể tự chọn hoàng tử, điều trái lễ nghi, thật dám nhận.”
Hoàng thượng vuốt ve con mèo đen trong lòng, :
“A Âm là điềm lành của Đại Chu, tất nhiên là xứng đáng.
A Âm, trẫm bảo con chọn thì cứ chọn .”
Ta mừng rỡ về phía Cố Vân Hành đang trong góc.
Đang định mở miệng, thì trong tai vang lên một giọng .
“Làm ơn, đừng chọn . Hắn là kẻ giả nhân giả nghĩa, tâm hiểm thủ độc. Cả nhà ngươi sẽ c.h.ế.t trong tay .”
Tim thót lên, quanh bốn phía, chẳng thấy ai lên tiếng.
Chưa kịp hiểu chuyện gì xảy , hoàng thượng lên tiếng:
“A Âm, con ai ưng ý ? Hay là hoàng tử nào cũng lọt mắt con?”
Ta vội vàng lắc đầu, một nữa về phía Cố Vân Hành.
Hắn cũng đang , dung mạo như đào, thần sắc tựa ánh trăng thanh.
Từ nhỏ quen , là thanh mai trúc mã của .
Bình thường đến giẫm c.h.ế.t một con kiến cũng thấy áy náy cả nửa ngày.
Chắc chắn là nhầm .
Ta hé môi, thì giọng vang lên:
“Ngươi điên ? Hắn tối qua m-ổ b-ụ-n-g ng-ười m-óc ru-ột mà mắt chớp cái nào, chọn còn chẳng bằng chọn Tứ hoàng tử.”
Trong đầu “oành” một tiếng.
Tứ hoàng tử?
Kẻ phong lưu phóng đãng, luôn đối đầu với chuyện?
Ta tự chủ về phía Cố Đình Thanh bên đối diện.
Chỉ thấy tỏ vẻ khinh khỉnh, chẳng buồn ngó tới.
Tiếng càng cuồng loạn:
“Chọn ! Chọn ! Hắn mới là thật lòng yêu ngươi!!”
Ta suýt nữa cái giọng cho phát điên.
Hoàng thượng lo lắng hỏi:
“A Âm, con ?”
Ta ngẩng đầu lên, bất chợt chạm đôi mắt màu hổ phách của con mèo đen trong lòng .
Tiếng vang lên:
“Nhìn cái gì mà ?”
Không chứ?
Con mèo đen… là ngươi đấy ?!
2
Ta lập tức ngẩn , đến cả lời cũng quên .
Toàn bắt đầu toát mồ hôi lạnh, cuối cùng lấy cớ thể khỏe để từ chối chuyện chọn phò mã .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ta-nghe-duoc-tieng-long-cua-ngu-mieu/chuong-1-phuc-oa.html.]
Cứ nghĩ vướng thứ gì đó sạch sẽ, còn đặc biệt chạy đến đạo quán xin hai lá bùa trừ tà đeo .
Qua hai ngày vẫn nghĩ mãi thông, cung.
Con mèo đen ngoài hoàng thượng , ai đụng , ôm nó, suýt nó cào cho một phát.
Nghe nó từng cứu hoàng thượng trong mộng, coi là phúc tinh.
Hoàng thượng ôm nó suốt ngày, còn đặt tên là Phúc Oa, ban cho danh hiệu Ngự miêu trong cung.
Ta tìm đến nó ở ngự hoa viên, thấy nó đang ngửa phơi bụng xích đu, hai bên còn hai cung nữ hầu.
Vừa thấy gần, nó hoảng hốt, lật lăn xuống đất.
Quả nhiên, giọng quen thuộc vang lên:
【Mẹ ơi, hú hồn hú vía!】
Ta hít mạnh một , chỉ tay nó:
“Quả nhiên là ngươi!”
Mèo đen trợn trắng mắt:
【Có bệnh ?】
Rồi nghênh ngang bỏ .
“Đứng !”
Ta đuổi theo, nó ngược càng chạy nhanh hơn.
【Chết tiệt, bệnh , đuổi gì!】
Nó nhảy vèo mấy cái lên tới tường.
Ta thở hồng hộc đuổi theo phía :
“Ngươi xuống đây! Mau lên! Đồ Phúc Oa c.h.ế.t tiệt, thấy ngươi chuyện đó!”
Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!!
Phúc Oa mắt trợn tròn:
【Lảm nhảm cái gì , chuyện khi nào?】
“Ngươi xuống mau, thực sự thấy.”
Phúc Oa do dự một chút, nhảy xuống mặt :
【Ngươi là đồ đần.】
Ta nhíu mày:
“Ngươi mới là đồ đần!”
Phúc Oa há hốc miệng:
【Thật sự ?!】
“Lừa ngươi là chó!”
Lập tức, Phúc Oa còn kích động hơn cả .
3
Chúng tìm một nơi vắng vẻ chuyện, nó hăng hái vung tay múa vuốt như diễn kịch.
Nó Cố Vân Hành là tên giả nhân giả nghĩa, ngoài mặt vẻ với .
Tương lai sẽ g.i.ế.c cả nhà , g.i.ế.c vua đoạt vị, triều đình đại loạn, c.h.ế.t vô .
Còn , sẽ giam cầm, tra tấn đến chết.
Ta càng lúc càng thấy bất an, nỗi sợ và nghi ngờ xua .
“A Âm.”
Giọng đó khiến dựng lông tơ.
Phúc Oa bảo:
“Cái tên Cố chó tới , tự lo lấy nhé.”
Nó chạy mất.
Ta mãi vẫn dám đầu.
Cố Vân Hành đến cạnh , giọng nhẹ nhàng:
“A Âm, nàng cung báo với ?”
“Ta cũng mới tới.”