TA NHỚ TẤT CẢ MỌI NGƯỜI, TRỪ HẮN... - HẾT
Cập nhật lúc: 2025-07-09 00:11:58
25.
Nhìn gương mặt quen thuộc xa lạ .
Mắt cay xè như ăn ớt, lệ tuôn ngừng.
nhớ cảnh chúng nép ghế sofa, véo mũi Tống Khanh Thời hỏi , nếu cưới liệu nhè .
Anh bộ tịch ôm ghì lòng : "Không chắc, nhưng chắc chắn sẽ kích động đến mức giành 'con đồng ý'."
Anh , "Cưới Vãn Vãn là chuyện thận trọng và hạnh phúc nhất đời ."
Anh , "Vãn Vãn, em mau hai mươi tuổi ."
"Anh nóng lòng dùng sổ hộ khẩu nhà trói buộc em , trở thành cô dâu xinh nhất của Tống Khanh Thời ."
……
"Tỷ tỷ, tỷ ?" Giọng mềm mại ấm áp vang lên, vội vàng dùng tay lau nước mắt.
"Chỗ còn nữa ạ." Tiểu nam hài chớp đôi mắt đen láy như quả nho, cẩn thận từng li từng tí giúp lau khóe mắt.
Nó xuống bên cạnh , thể mềm oặt dựa lưng ghế.
Vẻ ngoài già dặn : "Tỷ tỷ xinh ơi, chú ở lễ đài là tâm thượng nhân của tỷ đúng !"
Tháng sáu, gió, vô cớ thổi bay vài trang giấy.
đôi nam nữ đang tuyên thệ lễ đài, đáy mắt xẹt qua một tia thê lương.
Tâm thượng nhân?
Là ?
Khi còn niên thiếu, từng vô ảo tưởng về cảnh Tống Khanh Thời cưới .
Hôm nay mặc chiếc váy yêu thích nhất.
Trang điểm lộng lẫy tham dự hôn lễ của và khác.
Ta họ sự chúc phúc của Chúa mà kết thành phu thê.
Nghe những lời thề nguyền chúng từng diễn tập.
"Không thể cùng chia sẻ giọt nước khi khô hạn, cớ gì vương vấn khi tự do? Chi bằng quên giữa biển hồ, cá về nước quên chuyện bờ buông tay lẽ là lựa chọn nhất, suy cho cùng chúng đều con đường riêng để ." Lời nữ nhân thoáng qua bên tai .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ta-nho-tat-ca-moi-nguoi-tru-han/het.html.]
Tất cả thứ giữa và Tống Khanh Thời, cứ như một giấc mộng chỉ khẽ chạm liền tan vỡ.
Mộng tàn , mỗi đều con đường riêng để bước .
Giây phút , dường như hiểu Thịnh Tri Sơ, hiểu sự liều mạng và chấp niệm của nàng , hiểu sự buông bỏ và tự tại của nàng .
lau khô vệt nước hai gò má.
Nhìn cặp tân nhân lễ đài một cách bình thản mà vẫn thong dong.
Một nụ ấm áp nở rộ gương mặt .
nghĩ, cuối cùng thanh thản.
"Anh tâm thượng nhân của chị ." Ta khẽ mỉm với tiểu nam hài, lặp .
"Anh chỉ từng là một bạn của chị thôi."
Từ xa, một bóng hình màu đỏ bước .
Người thiếu nữ yểu điệu, mắt long lanh.
Nàng , lời cung kính: "Tộc trưởng đại nhân, chúng nên về nhà thôi ạ——"
(Phiên ngoại)
Trên lễ đài nhà thờ, vị linh mục để đôi phu thê trao nhẫn cho .
Người đàn ông nhận lấy chiếc nhẫn, tay buông lỏng, chiếc nhẫn lăn xuống bậc thang.
Anh đưa tay nhặt, khóe mắt vô tình lướt qua bóng lưng đang rời .
Khoảnh khắc , trong đầu cuồn cuộn đau đớn, trong cơn hoảng hốt vô bóng hình chồng chất lên , thốt lên lời mê sảng giữa đôi môi.
"Vãn——Vãn."
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
HẾT
Đôi lời của Đồng Đồng. Đây là một cái kết mở. Đồng nghĩ khi mà cúi xuống nhặt nhẫn thì lẽ Thời Khanh cũng nhớ Vãn Vãn nhưng chẳng gì nữa vì lễ cưới thành , với một tín ngưỡng, hôn lễ sự chứng kiến của Chúa là vô cùng thiêng liêng, vạn sự thể chia lìa. Hơn nữa dù họ là định mệnh của nhưng ở bên đều là đau khổ ( kiếp cùng hổ giếc đó) thì lẽ buông tay con đường của , vợ hiền, nàng là tộc trưởng là kết cục nhất của cả hai ạ <3 . Một nữa, cảm ơn các vì ủng hộ Đồng nha <3