Tạ Quân Ân
Chương 3
6.
Thư Nhạn bị nhốt ở trong phòng, cha mẹ cũng không có mặt mũi mở miệng nói với ta, hôn sự của ta và Tiết Lân bị huỷ bỏ.
Ta nói với cha mẹ, ta sẽ chọn cho Thư Nhạn một phu quân từ trong đám thủ hạ binh tốt. Chờ sau khi thành hôn, hắn sẽ mang theo Thư Nhạn đến biên quan sinh sống, rời xa Thượng Kinh.
Chuyện xấu nàng ta cùng Tiết Lân yêu đương vụng trộm cũng sẽ qua đi. Cha mẹ đồng ý với ta, đại tỷ phụ trách nói chuyện này cho Thư Nhạn đang bị nhốt ở trong phòng nghe. Huynh trưởng thì phụ trách nói cho Tiết Lân.
Tiết Lân thấy nhà chúng ta quyết tâm đưa Thư Nhạn đi thành hôn, ngược lại lại đem ánh mắt đặt ở trên người ta. Cùng lúc đó, ta bắt đầu thường xuyên tham gia các loại yến hội trong kinh, càng ngày càng thân thiết với Nhị hoàng tử.
Tiết Lân bảo gã sai vặt gửi cho ta mấy bức thư, đều bị ta không lưu tình vứt đi. Nhị hoàng tử lau trường cung, cười khẽ: “Ta càng ngày càng không hiểu Nhị tiểu thư rồi.”
Đời trước sau khi Tiết Lân xưng đế, vì để thu hồi quyền lợi mà tàn sát lão thần, khiến cho lòng người bất mãn.
Không lâu sau, nhị hoàng tử Tiết Hành mang theo lão thần đến đầu nhập vào Thanh Quân trắc, ch//ém giet Tiết Lân ở trước điện, đạp lên đầu hắn ngồi vững vàng ở bảo tọa đế vương.
Ta giương cung bắn tên, hai con nhạn rơi xuống trong rừng, hắn cười vỗ tay: “Nhị tiểu thư, tiễn pháp thật tốt.”
Ta thu hồi cung tiễn, nhìn về phía đôi mắt hoa đào của hắn: “Ta muốn phủ tướng quân đứng sừng sững không ngã, ta muốn người nhà bình an.”
Ý cười của hắn càng sâu: “Vậy thì hãy cố gắng trở thành Hoàng hậu, và phải nhắm chuẩn hoàng tử mình muốn đặt cược.”
Ta nhếch môi: “Thư gia sẽ không có Hoàng hậu, thứ Thư gia cầu rất đơn thuần, không phải danh trạng mà chính là cái đầu trên cổ Tiết Lân.”
Ý cười trong mắt hắn biến mất, lộ ra vẻ u ám: “Theo ta được biết, hắn và tam tiểu thư nhà ngươi đã làm chuyện phu thê.”
Trong lòng ta giật mình, kinh thành này ai cũng biết hắn là vương gia nhàn tản, quả nhiên là giả bộ.
Ta nói rõ lập trường: “Tam tiểu thư của phủ tướng quân sẽ lập tức đổi người.”
Tiết Hành có chút hăng hái: “Thật sao? Vậy thì chờ tin tốt của nhị tiểu thư.”
7.
Không ngoài sở liệu của ta, Thư Nhạn sau khi biết chúng ta muốn gả nàng cho binh tốt rồi đến biên quan, đã viết thư cho Tiết Lân cầu xin hắn dẫn mình bỏ trốn.
Ta đọc xong bức thư nàng ta viết cho Tiết Lân không sót một chữ nào, dựa theo nét chữ của nàng ta viết thêm hai câu: [Chỉ cần chúng ta bỏ trốn rồi có con, sau khi cha mẹ biết được, cũng chỉ có thể đáp ứng cho chúng ta thành hôn, đến lúc đó gạo nấu thành cơm, cha nhất định sẽ đáp ứng giúp chàng leo lên ngôi vị Hoàng đế.]
Ngày hôm sau, ta đưa thư đến cho cha, mặt khác bảo người ta giả bộ làm tỳ nữ của Thư Nhạn nhắn cho Tiết Lân, nói lại nội dung trong thư cho hắn nghe.
Hắn hiện giờ nếu hạ công phu trên người ta cũng không chiếm được gì, chỉ có thể tiếp tục đi theo con đường Thư Nhạn này, cho dù là kiếm tẩu thiên phong, cũng không thể không thử xem.
Dù sao, phía sau hắn cũng không có mẫu tộc có thể dựa vào. Cha xem xong thì giận tím mặt, suýt nữa tức đến hôn mê bất tỉnh.
Mẹ thật lâu cũng không nói, cuối cùng rơi lệ nói: “Mấy đứa nhỏ trong nhà đứa nào cũng ổn trọng, chỉ có nàng từ nhỏ đã thích làm nũng khoe mẽ, thuận theo tâm ý của nàng nàng sẽ dỗ cho người trong nhà vui vẻ, nếu không thuận theo tâm ý, nàng sẽ làm hết những chuyện vô liêm sỉ.”
“Lần này, tuyệt đối không thể dung túng nàng nữa!”
Ta nhìn vẻ mặt thất vọng của cha mẹ đối với Thư Nhạn, nhưng như vậy còn chưa đủ.
Điều ta muốn làm, là khiến cho bọn họ hoàn toàn tuyệt vọng đối với tiểu nữ nhi họ vẫn luôn thiên vị này.
8.
Tỳ nữ chăm sóc Thư Nhạn dựa theo phân phó của ta tính toán thời gian đến báo: Thư Nhạn đánh ngất nàng, mặc quần áo của nàng rồi chạy ra ngoài.
Mắt cha ta tối sầm lại, vội vàng phái người đến phủ Tam hoàng tử, lại được cho biết, Tam hoàng tử đã rời kinh đi du ngoạn.
Mẹ tức giận đến hộc m//áu, hoàn toàn tuyệt vọng: “Nàng đây là muốn lôi toàn bộ phủ tướng quân chet chung mà!”
Ta khóc quỳ xuống: “Hiện giờ chỉ có một cách có thể bảo vệ phủ tướng quân bình an.”
Cha mẹ trăm miệng một lời: “Cách gì?”
Ta nghẹn ngào nói: “Chiêu cáo thiên hạ nói Thư Nhạn không phải tiểu thư của phủ tướng quân, nàng được sinh ra ở biên quan, rồi nói lúc ấy Vân Dao bị ôm nhầm, Thư Nhạn vốn chỉ là con gái của bà đỡ, Vân Dao mới là tiểu thư thật sự của phủ tướng quân ta.”
Cha mẹ rơi vào trầm mặc. Ta cũng không vội vã bức ép họ, ngược lại là muốn họ suy nghĩ thật kỹ. Nhưng thực tế, ta không cho họ thời gian để suy nghĩ.
Sau khi ta đi ra ngoài, đại tỷ đã nhận được tin tức của ta uống thuốc t//ự s//át. Ngày xưa loại chuyện này cũng chỉ có Thư Nhạn mới làm ra, cũng là bởi vì Thư Nhạn có thể công khai náo loạn, cho nên ánh mắt người nhà đều ở trên người nàng ta.
Đại tỷ nhân thiện ôn nhu, không muốn để cha mẹ lo lắng, luôn nhẫn nhịn mọi việc, nhưng đổi lại được gì? Có thể thấy được, đứa trẻ biết khóc luôn được người ta yêu thương hơn đứa trẻ hiểu chuyện một chút.
Khi đại tỷ được thái y cứu sống, chỉ còn lại một hơi thở cuối cùng, vì để cho khối u ác tính Thư Nhạn này rời khỏi phủ tướng quân, đại tỷ đã quyết tâm ra tay tàn nhẫn với bản thân mình.
Tỷ ấy dùng hết sức lực đẩy tay mẹ đang nắm rơi lệ, cười khổ nói: “Nếu mẹ chỉ yêu thương Thư Nhạn, như vậy ta sống hay chet có gì quan trọng, so với chuyện xảy ra bị người ta thóa mạ mà chet, không bằng để cho ta chet sạch sẽ ngay bây giờ.”
Chuyện nơi này còn chưa giải quyết xong, bên ngoài đã truyền đến tiếng gã sai vặt lo lắng: “Công tử! Công tử thôi học ở thư viện rồi!”
Huynh trưởng mấy năm nay học tập khắc khổ, tuổi còn trẻ đã trúng cử nhân, chỉ cần nỗ lực thêm một chút sẽ có thể ngồi vững trong triều đình.
Huynh ấy là người nối nghiệp mà cha dốc sức bồi dưỡng, không ai đau lòng và tức giận hơn cha sau khi biết được huynh trưởng nghỉ học.
Huynh trưởng vừa bước vào trong viện đã bị cha tát một cái: “Nghiệt tử!”
Huynh trưởng không lau máu trên miệng, lần đầu tiên trả lời lại cha một cách mỉa mai: “Con là nghiệt tử, vậy Thư Nhạn là cái gì, các người lại là cái gì?!”
Huynh ấy phẫn nộ lôi kéo cha vào trong phòng đại tỷ, giơ vết thương trên ngón tay đại tỷ lên cho cha xem: “Cha! Cha xem đôi tay này của muội muội đi! Mấy năm nay nữ công thêu thùa, hẳn là thứ tất cả tiểu thư khuê các nào cũng học, muội ấy có khi nào không nghiêm túc học không?”
Huynh ấy lại cầm lấy tranh của đại tỷ: “Cha mở mắt ra nhìn xem những thứ này, đây là con gái của người dốc lòng vẽ ra, vậy sao lại không thể có được danh tiếng đệ nhất tài nữ kinh thành chứ?”
Huynh ấy túm lấy ta đưa đến trước mặt mẹ: “Mẹ, đây là con gái ruột của mẹ, mẹ đã gặp muội ấy được mấy lần, mẹ đã may cho muội ấy mấy bộ quần áo, mẹ đã cho muội ấy được cái gì chưa?”
“Muội ấy vì Thư gia chúng ta, còn chưa cai sữa đã bị cha ôm đến biên quan. Những năm này trên chiến trường cầm đ//ao k//iếm ch//ém giet, nhị muội có lần nào không phải liều m//ạng không? Muội ấy là vì vinh nhục của cả nhà chúng ta mà liều m//ạng, nhưng các người cho muội ấy được cái gì hả?! Ngay cả hôn sự duy nhất của nàng cũng bị c//ướp lấy dâng cho tiện nhân Thư Nhạn kia!”
“Mà ta!” Hốc mắt huynh trưởng đỏ lên, nghẹn ngào nói: “Ta cũng chưa hề dám nghỉ ngơi một ngày, vì để thi đậu công danh, vì để gia tộc chúng ta có thể đứng vững gót chân trên triều đình, mùa đông lạnh hơn nữa ta không dám nghỉ ngơi, mùa hè nóng hơn nữa ta cũng không dám dừng bút. Nhưng bây giờ, bởi vì các người thiên vị, bởi vì các người dung túng, mọi thứ đều chấm dứt rồi!”
Huynh ấy cười đ//iên cuồng: “Đã như vậy, thay vì đến lúc đó bị Ngự Sử Đài vấn tội bãi quan, không bằng bây giờ để cho toàn bộ người một nhà chúng ta ch//ôn cùng con gái bảo bối của các người đi.”
Trong lòng ta thầm khen huynh trưởng và đại tỷ một câu diễn xuất thật tốt. Nhưng ta như đột nhiên bừng tỉnh.
Đó là sự bất bình của họ trong nhiều năm. Đây là lời tận đáy lòng của bọn họ. Nước mắt của huynh trưởng và đại tỷ không phải diễn, đây là m//áu và nước mắt nhiều năm ẩn nhẫn không phát của bọn họ.
9.
Cha ta cuối cùng cũng hạ quyết tâm, mà lúc này đây, mẹ cũng không còn mềm lòng, ngược lại dốc hết toàn lực bố trí bữa tiệc nhận thân này.
Vân Dao và Thư Nhạn bị ôm nhầm, Vân Dao mới là con gái ruột của phủ tướng quân, sau khi chuyện này truyền ra ngoài, trong kinh xôn xao. Trong bữa tiệc, có người hỏi Thư Nhạn hiện giờ đang ở nơi nào, không đợi ta nói chuyện, mẹ đã cười ứng đối: “Đương nhiên là nơi nàng nên ở, nàng đã đi đến chỗ mẹ ruột của nàng.”
Mẹ rốt cục cũng thanh tỉnh. Những lời này, chỉ có từ miệng mẹ nói ra, thì thanh danh của phủ tướng quân mới càng được bảo toàn vững chắc hơn.
Ý ngầm chính là, phủ tướng quân đã đuổi nàng ta đi rồi, về phần nàng ta hiện tại đi theo ai, hay bỏ trốn cùng ai, thành hôn cùng ai đều không còn liên quan gì đến phủ tướng quân ta nữa.
Mẹ của Chu tiểu lang quân lần đầu tiên tới dự tiệc nhà ta: “Khó trách nàng ta ương ngạnh không biết phải trái như vậy, không biết còn tưởng rằng tiểu thư của phủ tướng quân đều có đức hạnh như vậy, náo loạn bao lâu nay thì ra nàng ta chỉ là đồ giả.”
Từ sau khi Thư Nhạn nói lời bất kính với Chu phu nhân, còn đ//ánh thiên kim của Chu phu nhân, Chu gia lập tức từ hôn. Đại tỷ cũng vì chuyện này mà bị đả kích nặng nề, từ đó đóng cửa không ra.
Gần đây ta thường dẫn tỷ ấy ra ngoài gặp khách, trong bữa tiệc nhiều lần có thể gặp Chu phu nhân. Vài lần sau, Chu phu nhân thấy thái độ đối nhân xử thế của đại tỷ, trong lòng cũng hiểu được tỷ ấy cũng không phải người như Thư Nhạn.
Ngăn cách trong lòng bà ấy cũng đang dần dần biến mất, hôm qua còn hạ thiếp mời đại tỷ qua phủ ngắm hoa. Đại tỷ vui mừng rơi lệ.
Tỷ ấy và Chu tiểu lang quân là thanh mai trúc mã tình đầu ý hợp, Chu tiểu lang quân vì không chịu từ hôn đến nay còn phiêu bạt trong quân doanh, mà đại tỷ cũng không tái hôn.
Mẹ ta hôm qua cầm thiếp mời của Chu gia nhìn đi nhìn lại, ngón tay cũng run rẩy: “Trách ta, đều là lỗi của ta.”
Mẹ một đêm không ngủ, vào hôm nay, đã hoàn toàn hạ quyết tâm. Lúc này ta mới bảo người ngoài cửa ngăn Thư Nhạn để cho nàng ta vào.
Ánh mắt âm độc của nàng ta nhìn quanh một vòng, cuối cùng rơi vào trên người Vân Dao. Nàng ta như đ//iên vọt tới bên người Vân Dao, xé rách quần áo của Vân Dao: “Cởi ra, đây là quần áo của ta, tiện tỳ ngươi dựa vào cái gì mà mặc nó, ta mới là Tam tiểu thư của phủ tướng quân!”
Tiết Lân cũng từ bên ngoài đi vào, hắn là tới làm chỗ dựa cho Thư Nhạn. Chuyện của hắn và Thư Nhạn tuy không phải ai cũng biết, nhưng cũng không phải không có tiếng gió.
Thư Nhạn là Tam tiểu thư phủ tướng quân thì mọi chuyện đều dễ nói, nhưng nếu Thư Nhạn thật sự thành con gái của bà đỡ, tính toán của hắn không chỉ thất bại, ngay cả hắn cũng sẽ trở thành chuyện cười của toàn bộ Thượng Kinh.
Hoàng tử một nước lại cùng con gái của bà đỡ bỏ trốn, hắn làm sao có thể chịu đựng được chính mình bị chuyện mất mặt như vậy lây nhiễm. Cho nên, cho dù Thư Nhạn có phải là Tam tiểu thư của phủ tướng quân hay không, hôm nay Tiết Lân cũng phải để cho nàng trở thành Tam tiểu thư của phủ tướng quân.
Ta chế ngự Thư Nhạn đang nổi đ//iên, huynh trưởng chán ghét ngăn cản Tiết Lân: “Tam hoàng tử tới đây có việc gì vậy?”