Ta Sợ Nương Tử Khóc Lắm! - Chương 7
Cập nhật lúc: 2025-07-10 21:44:54
Trước còn nhà họ Sở ở phía , thế lực nhà đẻ ở phía , tuy trong nhóm ưu đãi nhất, nhưng đặt một chỗ thì vẫn dễ như trở bàn tay.
Chỉ là giờ gả ngoài.
Nữ tử gả, thế lực lưng tự nhiên gắn với bên chồng.
Với phận của Phương Cảnh Hiên hiện nay, đương nhiên chẳng thể bước chân Lâm Lang Các nữa.
nếu thật sự Mạnh Lan Anh đặt chỗ, thì cũng chẳng rảnh mà đây gây sự với .
Một kẻ chẳng qua cũng Lâm Lang Các từ chối, đắc ý với kém là bao, hiểu nàng lấy gì kiêu ngạo.
Mạnh Lan Anh tức giận bước xuống xe, khí thế hung hăng.
Đám hộ vệ phía nàng thoạt chẳng kẻ dễ đối phó.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Nàng yên tại chỗ, chằm chằm đang Phương Cảnh Hiên chắn :
“Sở Vân Hòa, ngươi đúng là bản lĩnh lớn thật đấy, tới cũng bảo vệ. Chỉ tiếc kẻ đó cũng chỉ là một tên thợ săn, ngươi nghĩ thật sự bảo vệ ngươi ?”
Mạnh Lan Anh cứ khăng khăng đòi xin nàng .
Ta chịu, nàng liền bảo xông tới, ép quỳ xuống chịu nhục.
Phương Cảnh Hiên tuy chỉ là một thợ săn, nhưng thủ quả thực bất phàm.
Có điều, hôm nay chúng đều cùng ngoài, trong nhà mang theo nhiều .
Một lo bảo vệ cả nhà, nhất thời kiềm chế, chẳng bao lâu rơi thế hạ phong.
“Mạnh Lan Anh, ngươi thấy hả hê lắm ?”
“Ngày ghen ghét , nhằm , còn hiểu . nay rơi cảnh thế , ngươi còn ghen tức cái gì nữa?”
Phương Cảnh Hiên đang vây khốn, thể thoát .
Mạnh Lan Anh thì từng bước áp sát, tới thẳng mặt .
Ngón tay sơn đỏ của nàng bấu lấy mặt , ngón cái bên ngừng miết xuống da, để từng vết trắng đỏ lẫn lộn.
Nếu là ngày , nàng tư cách tới gần nửa bước.
Chớ chi là chạm tay mặt — sớm tát cho bay đầu .
Giận lắm, nhưng vẫn nhẫn.
Nàng tay với , còn dè chừng vài phần.
với Phương Cảnh Hiên cùng của , nàng chẳng chút kiêng dè.
Hổ lạc đồng bằng, nhận thua.
“Không miệng lưỡi giỏi ? Sao giờ im lặng ?”
Nàng dùng mu bàn tay vỗ mặt , từng cái từng cái như khinh như nhục.
Đến thứ ba, Phương Cảnh Hiên bỗng lao tới, kéo lòng, đẩy mạnh nàng ngã xuống đất.
Mạnh Lan Anh nổi giận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ta-so-nuong-tu-khoc-lam/chuong-7.html.]
Không gì cùng Phương Cảnh Hiên, liền sang của .
Nói trắng —nàng đánh gãy chân họ.
Đám xem hoảng hốt tản .
Ta từng hưởng qua bao nhiêu lợi lộc do quyền thế mang đến, nhưng đây là đầu tiên, cảm nhận thế nào là bất lực trong quyền thế.
Mạnh Lan Anh sai mang gậy gộc tới, ngạo nghễ về phía cùng Phương Cảnh Hiên:
“Vân Hòa , ngươi đoán xem, cái đang mặt ngươi , còn dám giúp ngươi nữa ?”
Nàng sang Phương Cảnh Hiên:
“Muốn tha cho ngươi? Được thôi. Có hai lựa chọn: Một là ngươi tự đánh gãy một chân của , dập đầu xin . Hai là để nương tử ngươi quỳ xuống, ngươi chịu nhục.”
“Mạnh Lan Anh, ngươi chớ ép quá đáng.”
“Ép ngươi thì ? Ngươi gì?”
Phải, gì cả.
Giờ đây, chẳng bất kỳ uy h.i.ế.p gì đối với nàng .
Nếu nàng còn kiêng dè nhà ngoại tổ phụ của , e rằng hôm nay nàng thật sự g.i.ế.c ngay tại đây, thì cũng chỉ cần một túi bạc lo liệu là xong, đám trong nha môn cũng chắc dám ép nàng công đường.
Ta siết chặt nắm tay, bước lên một bước.
“Rắc” một tiếng.
Gậy gộc trong tay Phương Cảnh Hiên đập mạnh xuống chính chân —là tiếng xương gãy.
Ta kinh hoảng đầu , quỳ sụp xuống đất.
Ta vội vàng đỡ lấy .
“Chân … đủ để xin ? Giờ thể thả chứ?”
Ta lạnh lùng thẳng Mạnh Lan Anh.
Nàng khẽ bĩu môi, hiệu cho bên cạnh buông tay:
“Xem tên thợ săn cũng chút lòng với ngươi. Lời xin nhận. Nào, Sở Vân Hòa, nhớ cho kỹ phù hiệu của phủ nhà —về thấy, tự đường tránh xa , đừng để bẩn mắt .”
Ngọn lửa giận trong lồng n.g.ự.c như thiêu rụi cả tim gan, nhưng chỉ gằn một chữ:
“Được.”
Lúc nàng mới hả hê rời .
Thầy thuốc bắt mạch , thương thế của Phương Cảnh Hiên, nửa năm thì khó lành.
Hắn , vẫn còn :
“Trước nàng chẳng luôn thích núi ? Giờ , nửa năm tới nổi nữa, vui lên , ít cũng gãy chân một cách vô ích.”
Ta giận đến mức ném thẳng một quả nhãn :
“Thương tích thế còn đùa .”