Tạ Triều Triều - Chương 8
Cập nhật lúc: 2025-07-10 00:57:02
29.
Nói tới đây, cũng coi như đã gần đầy đủ thông tin.
Tạ Uyển Nghi chút ấp a ấp úng:
“Triều Triều , tạm nhắc tới tên Tề Ngọc Lang , chỉ riêng những việc phủ Tề Quốc Công làm , đã đủ thấy tuyệt đối lương phối thích hợp. Con gái nhà chúng , cớ chui đầu hang ổ như thế?”
“Nói đến thì— đến thì đứa nhỏ Quách Nhượng, ngươi còn nhớ ? Hắn là con cháu bên nhà cữu cữu ngươi, tự Thế An. Năm đó vì bảo công huân khi phản chính, đã chủ động tiến hang ổ. Khi tiền triều rơi đường cùng, mấy kẻ đồng hành đều chém đầu tế cờ, chỉ Thế An là nhờ lòng trắc ẩn của Lạc Công Diễm mà giữ một mạng. Những năm qua, cũng đơn thân lẻ bóng, từng cưới vợ. Cô cô cũng biết, hiện giờ xứng với ngươi. nếu như ngươi bằng lòng, bằng lòng gả cho , thì nhà họ Quách… nhà họ Quách nhất định sẽ đối đãi với ngươi thật , cô cô cũng sẽ—”
lúc , Triệu Tử Quý mái nhà đã lén nửa ngày, bỗng “rầm” một tiếng đạp tung cửa bước :
“Đường đường là Đại Trưởng công chúa, là cô ruột của tỷ tỷ , mà sốt sắng đẩy cháu gái hố lửa như thế. Tỷ tỷ là hạng nào? Mà gả cho một kẻ tàn phế, chuyện như mà cũng ?”
Tạ Uyển Nghi mắng một trận, sắc mặt đỏ bừng vì giận:
“Ngươi thì biết cái gì! Tỷ tỷ ngươi bây giờ tuổi tác thế nào , còn thể tùy ý chọn lựa nữa ? Huống hồ nếu Thế An năm đó tự nguyện hang ổ để giữ mạng cho các ngươi, thì giờ e là đã cùng số phận với những , đem tế cờ. Còn đến lượt ngươi đây mà kêu gào với ?”
Triệu Tử Quý sải bước tiến lên, gỡ thanh kiếm bên hông “phanh” một tiếng đặt mạnh lên bàn, mũi chân khều lấy một chiếc ghế, giẫm lên đó, gằn từng tiếng thẳng Tạ Uyển Nghi:
“Hắn cứu , tàn phế một chân, ân ghi trong lòng. Nếu đòi, thì đây—mạng , cứ lấy !”
“ tỷ tỷ là ánh trăng sáng trời, là nam tử nhất thiên hạ mới xứng. Quách Thế An bây giờ là một kẻ què, xứng! Dù lời đắc tội nhà họ Quách, đắc tội Đại Trưởng công chúa, cũng — Quách Nhượng, xứng!”
Tạ Uyển Nghi tức đến mức vung tay hất đổ chén trà bỏ . Trước khi chỉ , những lời nên giao phó đều đã hết với , coi như đã thành tâm nguyện của cha , phần còn để tự quyết định.
Còn về Triệu Tử Quý… Tạ Uyển Nghi dường như chợt nhớ tới điều gì, chăm chú hồi lâu, ánh mắt sâu xa mà :
“Ngươi còn quá trẻ, hiểu tình cảm là thứ gì, biết khi cưới vợ sinh con, ngày ngày đối mặt, trông thấy thê tử già từng ngày, chỉ khiến ngươi thêm chán ngán.”
“Thanh niên a, thứ tình cảm mà ngươi gọi là thích , thực sự là thích ?”
30.
Thằng nhóc ngốc , cái khí thế nóng rực đến mức ngay cả Tạ Uyển Nghi chỉ gặp một lần cũng nhận .
Ta ở cửa, tiễn bước Tạ Uyển Nghi rời . Quay đầu , trông thấy Triệu Tử Quý liền cảm thấy nhức đầu.
“A Liễn, từ nay về , phép đến Tấn vương phủ nữa. Ta cũng sẽ gặp ngươi.”
“Tại ?”
Ta cố kiềm giọng, đè xuống thật lạnh:
“Bởi vì đây là nhà . Ta cho phép ngươi đến.”
“Chỗ … cũng thể là nhà .”
Ta khép mắt , nhẫn nhịn cơn tức:
“A Liễn, ngươi biết là hạng nào mà.”
“Không , a tỷ—”
Giọng thiếu niên vội vã, thấy mãi động lòng, mang theo mấy phần khẩn cầu, “A tỷ, —”
Đứa nhỏ , tính tình cố chấp, biết rõ từ thuở còn bé.
Cái khí cốt , dễ thì là bền bỉ kiên cường, khó thì là đầu đá, đụng tường đầu.
Với như , cứng rắn xong.
Ta chỉ đành ấn lấy trán mà khẽ :
“A Liễn, ngươi vẫn còn quá trẻ, từ nhỏ mẫu thân bên cạnh, nên chẳng thể phân biệt rõ ràng là nỗi lưu luyến của một đứa trẻ đối với mẹ, là thứ tình cảm giữa nam nữ. chuyện cả, ngươi còn cả một đời dài để suy nghĩ thấu đáo. Ngươi nên tìm một cô nương trẻ trung, đầy sức sống, nhỏ hơn ngươi một chút, non nớt hơn một chút. Hai thể cùng cưỡi ngựa, bắn cung, đánh đàn, thưởng trà, vẽ tranh. Mà những thứ đó… từng học một cái nào.”
“A Liễn, là một nữ nhân thô lỗ, biết nghi lễ, dung mạo cũng chẳng gì xuất sắc, tuổi xuân cũng đã dần qua… Ta chẳng điều gì đáng để ngươi yêu thích cả.”
“Không .”
Triệu Tử Quý cố nén tiếng gào, nén luôn cả giận dữ trong lòng, giọng nghèn nghẹn,
“Không .”
Hắn kéo lấy vai , nắm lấy tay .
Lòng bàn tay chút mồ hôi, ẩm nóng, dính lấy tay , đầu ngón tay co , khẽ móc lòng bàn tay , khiến từng luồng tê dại lan khắp .
Hắn ép dựa sát tường, một tay giơ lên chắn ngay bên đầu .
Gương mặt vùi nơi cổ , tiếng nức nghẹn khàn khàn rót tai, ấm ngứa:
“A tỷ… biết thế nào là thích. Ta thích tỷ, là tình cảm nam nữ, thứ tình cảm vặn vẹo như đối với mẫu thân.”
Thấy càng lúc càng phát cuồng, sức giãy giụa, trừng mắt quát khẽ:
“Buông tay! Không sợ thấy ?”
Hắn càng siết chặt lấy , dán sát hơn, thân thể thiếu niên trẻ trung nóng rực, cách một lớp y phục mỏng manh mà vẫn khiến thân cứng đờ.
“Họ thì cứ để họ . Dù cho thiên hạ đều biết, thì đã ?”
Triệu Tử Quý dùng đầu lưỡi khe khẽ đẩy mở môi , giọng khàn khàn nhưng chắc như đinh đóng cột:
“A tỷ, thích tỷ. Yêu tỷ. Ngưỡng mộ tỷ. Quang minh chính đại!”
31.
Ta chính đứa nhóc do nuôi lớn từ nhỏ dồn ép tường, trời ơi… hơn nó những bảy tuổi!
Chỉ cần nghĩ đến thôi cũng khiến khó chịu đến cực điểm: lúc đã cắp sách đến trường tiểu học thì nó còn đời, học trung học thì nó mới chỉ là một tiểu hài nhi biết , đến khi nghiệp đại học, nó mới thi cấp 3. Cái ranh giới , thực sự vượt qua nổi.
Thế nhưng, ranh giới thể vượt thì thể vòng. Con mà, đã biết rõ phía là đau khổ, thì cần gì cầm dao tự đâm lấy ?
Những ngày đó, lệnh ngăn Triệu Tử Quý ngoài phủ, an tâm ở Tố Ngọc viên, cuốc đất lật ruộng. Mảnh đất từng lửa thiêu qua, nên giờ màu mỡ vô cùng, còn giúp tiêu trừ ít trứng giun, trứng sâu còn sót trong đất.
Ta tiếp tục việc nghiên cứu, làm để tăng năng suất lúa, đẩy mạnh việc lai giống, nuôi trồng loại hạt giống khỏe mạnh, thể thích nghi với khí hậu khắc nghiệt, điều kiện canh tác ác liệt.
Tương lai thế nào chẳng dám đoán , chỉ mong một điều: thiên hạ ai chết đói, phố còn thấy trẻ con gầy gò lả vì đói lả.
Ta hy vọng, tương lai dù vẫn còn trẻ con ăn xin đường, nhưng cho dù xin tiền, thì chỉ cần xin một bát cơm, dân chúng đều thể dễ dàng chìa tay bố thí, vì miếng ăn mà đau lòng.
Ta hy vọng, đói nghèo sẽ còn là căn nguyên đẩy xã hội cảnh ly loạn.
Ta vung cuốc hăng hái, còn Phan di nương và Lạc Ngọc Thư thì bận rộn lăng xăng ở bên ngoài.
Thủ đoạn của các nàng thì vẫn là mấy món cũ rích: nào là bảo chuyên quyền độc đoán, mới phủ đã đốt sạch hậu viện, đuổi quá nửa hầu, đức đức.
Bận bịu ngấm ngầm đấu đá như mấy hôm, kinh thành vẫn im phăng phắc, đầu đường cuối ngõ chẳng thấy ai bàn tán một lời.
Phan di nương bắt đầu nổi, còn thì phát rầu vì việc đốt thư.
Thư từ gửi đến đều na ná như , nội dung đều mấy kiểu :
[Điện hạ cứ yên tâm, dựa giao tình giữa với , đừng những chuyện đều là bịa đặt, dẫu là thật chăng nữa, thì nhà cũng tuyệt đối tin. Việc chỉ cần nhà biết là đủ, quyết để lộ ngoài.]— Đây là bọn thể hiện trung thành.
[Điện hạ yên tâm, đám bàn tán xằng bậy đều đã giam đại lao. Đánh cho một trận, bỏ đói vài ngày thả , để bọn họ nhớ đời dám bậy nữa.]— Đây là bọn hành động đại nghĩa.
[Điện hạ, cháu của nhị bá , con rể của nó, cháu nội của chính là cứu đấy. Vi thần phong thanh một ít, nhưng cứ yên lòng, vi thần đã cho lo liệu, vài hôm nữa đầy phố sẽ truyền tai rằng năm xưa chính Phan Chỉ Hi vì cầu vinh mà giết phu.]— Đây là bọn tâm cơ thâm hiểm.
Tất nhiên cũng thể thiếu loại như:
[Điện hạ, cần nam sủng ? Nếu cần, vi thần lập tức đưa tới, hề hề hề…]— Loại chính là bọn lưu manh dâm tà.
Ta lặng lẽ xem từng bức, cũng lặng lẽ đốt từng bức.
Mỗi ngày thư gửi phủ nhiều như tuyết rơi, Triệu Tử Quý thì trèo tường mấy lần, lần nào cũng bắt , ăn mấy trận đòn tơi bời.
Chỉ một , gần đây cũng xuất hiện mấy lượt bên ngoài phủ.
Quách Nhượng.
Kẻ năm xưa trong số năm thiếu niên, là duy nhất còn sống sót. Mấy hôm nay cũng đã vài lần lộ diện.
Tính , từ khi trở về kinh, vẫn từng gặp một lần nào.
Ngày tháng trôi qua, đến một hôm, Tạ Kỳ Hữu đưa đến một tấm thiệp mời dự Thượng Lâm yến.
Lý do là thấy từ lúc hồi kinh đến giờ chỉ quanh quẩn trồng trọt, sợ cắm cúi cày bừa đến hóa ngốc, nên ngoài giải sầu đôi chút.
Ta tính toán , thấy cũng hợp lý. Mấy ngày nay mượn cớ chỉnh đốn phủ mà âm thầm cài cắm , nhân lúc hỗn loạn để dò xét một số việc.
Thế nhưng giờ sự tình đã lắng xuống, những gì cần làm cũng gần như đã làm xong.
Không bằng ngoài một chuyến, xem thử thể thả câu kéo lên thứ gì .