TA TRỞ THÀNH NỮ QUAN NGỰ THIỆN PHÒNG THAY VÌ THÀNH MỘT PHI TẦN - 7
Cập nhật lúc: 2025-07-10 20:16:31
Đôi mắt Trương Việt Kiều sáng lên:
"Tỷ từ khi nào quen Hoài Thân Vương ?"
Hoài Thân Vương?
Vị hoàng nhỏ tuổi nhất của bệ hạ, năm ngoái lễ trưởng thành liền phong vương, chính là Hoài Thân Vương đó ?
Ta chợt nhớ đến điều gì đó, khỏi sững :
"Muội … hai là do Hoài Thân Vương cho phép?"
Lâm Tuyết Hằng thấy biểu cảm của , ánh mắt phức tạp:
" ."
Ta từng bất kỳ liên hệ nào với một nhân vật lớn như Hoài Thân Vương.
Lâm Tuyết Hằng và Trương Việt Kiều lo lắng rõ ràng, họ phiền lòng thêm nên chỉ vỗ vỗ tay họ trấn an.
"Đừng lo cho . Dù cũng là từng cứu Cửu hoàng tử.
"Còn bao nhiêu công chúa, hoàng tử nhỏ thích nữa mà."
Ba chúng trò chuyện một lúc, nhưng họ thể ở lâu, đành luyến tiếc rời .
Ngày hôm , Hoài Thân Vương đích đến.
"Mời vương gia bên ."
Ta mơ màng đánh thức, ô mai mật liền thấy một nam nhân cao lớn ngược sáng.
Hắn khẽ gật đầu, hiệu cho đám canh giữ lui xuống.
Lần mặc y phục thị vệ nữa, mà là bộ triều phục của vương.
Viền áo thêu bạc, áo choàng là hoa văn rắn sống động như thật, tóc đen búi lên bằng ngọc quan tinh xảo.
Suy đoán của lập tức chứng thực.
Phù Phong chính là Hoài Thân Vương.
15
Ta bình tĩnh dậy, hướng về phía hành lễ: "Tội nữ, Thôi Ảnh Chân, bái kiến Hoài vương."
Biểu cảm lạnh nhạt của Phù Phong thoáng chốc mềm xuống, cụp mắt , mang theo một chút ý .
"Chẳng ngươi giỏi nhớ mặt ? Lần nhớ ?"
Ta cố gắng giữ vẻ mặt nghiêm túc: "Vương gia đùa ."
"Thôi Ảnh Chân." Hắn bỗng gọi một tiếng, giọng trong trẻo dễ . "Ta ăn ít bữa ngươi nấu, hẳn là cũng nên trả cho ngươi chút gì đó.”
"Hiện tại, ngươi ở trong cung cũng thể phong vị nữa, nếu cứ cố ở thì cùng lắm cũng chỉ một cung nữ nhỏ bé, năm năm mới cơ hội thả ngoài tự do kết hôn.
"Hơn nữa, Nhuyễn phi... Ý là, nếu ngươi , thể cầu xin Hoàng ngay bây giờ để thả ngươi cung."
Ta cúi đầu trầm tư.
Trong lời của Hoài vương rõ ràng xác nhận suy đoán của từ : chuyện Dư Linh hạ độc, phía chính là Nhuyễn phi bày trò.O mai d.a.o muoi
Nếu cố chấp ở , cũng sẽ trở thành cái gai trong mắt Nhuyễn phi.
Kỳ thực, quan hệ giữa và Dư Linh bao giờ thật sự . Nàng luôn lời lạnh lùng, tính khí cũng dễ chịu.
Huống hồ chỉ là một cung nữ nhỏ bé, ở thì thể gì? Ta thể đối đầu với Nhuyễn phi, sủng ái suốt mười mấy năm ?
Ta nên rời .
Ta sớm hiểu rằng hoàng quyền sắc bén như đ.a.o, còn chỉ là cá thịt mặc xẻ.
Ta ngẩng đầu lên, Hoài vương cách vài bước, hạ giọng : "Phù Phong, tuy đây phận của ngài, nhưng xem ngài như bằng hữu."
"Nếu thể ở , thể Ngự Thiện Phòng ? Nếu thể… xin ngài giúp ."
Ta nấu ăn nhiều năm, cũng hiểu một đạo lý.
Không nguyên liệu nào cũng thể xử lý bằng d.a.o, nếu cẩn thận, những thứ thớt cũng thể b.ắ.n ngược tổn thương tay.
Huống hồ, Nhuyễn phi là một con d.a.o.
Lưỡi d.a.o thể thương, nhưng cũng thể chặt đứt nàng.
Hoài vương , giọng điềm tĩnh: "Ngươi chắc chứ?
"Cứu ngươi thể , nhưng chắc . Phụ và trưởng của ngươi cũng thể vì ngươi mà gặp liên lụy..."
Ta khẽ : "Sinh tử của , tự gánh vác, Ảnh Chân sớm giác ngộ .
"Hơn nữa, vương gia cần hù dọa , bệ hạ nhân từ, sớm bãi bỏ liên lụy tội phạm, nếu chứng cứ xác thực, tội của một sẽ liên quan đến nhà.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ta-tro-thanh-nu-quan-ngu-thien-phong-thay-vi-thanh-mot-phi-tan/7.html.]
"Trước đây Mặc đại nhân mang tội thần chi mà vẫn đảm nhiệm quan chức tam phẩm, quân thần hòa hợp, thanh danh lưu truyền. Ta chỉ là một cung nữ nhỏ bé, cũng dám chuyện gì đại nghịch bất đạo, đương nhiên thể liên lụy đến phụ và trưởng."
Hoài vương bất chợt nheo mắt, nở nụ đầy ý tán thưởng: "Ta đồng ý."
Trong lòng lập tức vững vàng.
Thậm chí còn dư ba phần tâm trí để nghĩ rằng, quả nhiên là dung mạo , ngay cả khi , gian lao trong ngục tù cũng như biến thành cung điện nguy nga.O Mai d.a.o muoi
Hắn vẫn giữ nụ , rời , khi còn quên :
"Không lâu nữa sẽ thánh chỉ đưa đến.”
"Và còn nữa, tên thật là Bùi Hoài Tự, tự là Phù Phong. Sau cứ gọi là Phù Phong là ."
16
Bùi Hoài Tự giữ lời, đợi đến ngày hôm , chỉ mới xế chiều thánh chỉ truyền đến.
"Thị nữ họ Thôi, tên Ảnh Chân, tinh thông ẩm thực, đặc cách bổ nhiệm Ngự Thiện Phòng việc."
Ta mang theo chút hành lý ít ỏi, ngẩng đầu tấm biển treo Ngự Thiện Phòng.
Ngọc Lộ cho về nhà, giờ đây chốn hoàng cung rộng lớn , tiền đồ mờ mịt, chỉ còn một bươn chải.
"Đây là Tình cô cô của Ngự Thiện Phòng, tay nghề giỏi đấy, món bánh sữa giòn của cô đến cả Hoàng hậu nương nương cũng khen mãi thôi.
Còn đây là Trình công công, quản lý tất cả chúng , chìa khóa nhà kho cũng ở trong tay ông .
Còn nữa, bên đang hấp bánh bao là Thúy Nương tỷ tỷ, tỷ giỏi món bột nhất, đến cả Hoàng thượng nửa đêm ăn đêm cũng gọi Thúy Nương tỷ tới cho bằng đấy."
Người trong Ngự Thiện Phòng qua vô cùng bận rộn, Sương Chi – nhỏ hơn hai tuổi – líu lo giới thiệu từng với .
Cuối cùng, nó hạ thấp giọng :
"Ảnh Chân tỷ tỷ, Diêu Tiệp dư nương nương dặn riêng chăm sóc tỷ cho thật đấy."
Ta nhạt, cảm thấy thật nực .
Người đồn đại Diêu Tiệp Dư là ngang ngược, sủng ái nhất, mà báo ân. Trong khi đó, ai ai cũng ngợi ca Nhuyễn Phi hiền hòa đức độ, là kẻ ngấm ngầm tay g.i.ế.t .
Ta cũng mỉm đáp :
"Ân đức của Diêu Tiệp Dư, cũng ghi nhớ trong lòng."
Lúc đến cửa đại trù phòng, bên ngoài truyền đến một tiếng quát lớn:
"Làm cho nhanh tay nhanh chân lên, xem thử là giờ nào ! Làm chậm trễ bữa của quý nhân, coi chừng lột da đấy!"
Sương Chi co rụt cổ , thì thào :
"Đây là thể đụng tới nhất trong Ngự Thiện Phòng."
"Đồng cô cô vốn là đầu bếp lợi hại nhất trong Ngự Thiện Phòng, Hoàng thượng và Thái hậu xem trọng nhất. bảy năm , Đồng cô cô từng Thái hậu đỡ một đầu độc, từ đó mất luôn vị giác. Mấy năm nay tính tình bà càng lúc càng dữ dằn, nhưng bởi vì Hoàng thượng và Thái hậu vẫn còn nhớ thương, chẳng ai dám cãi ."O Mai d.a.o muoi
Đang dở, bên ngoài bước .
Đồng cô cô trông chừng hơn ba mươi, khuôn mặt vốn xinh nhưng vì giận dữ và bực bội mà trở nên dữ tợn.
Bà trợn đôi mắt phượng xếch ngược lên, quắc mắt :
"Con nha đầu ở tới, đó gì?"
Ta hành lễ:
"Tiểu nữ Thôi Ảnh Chân, hôm nay mới phân Ngự Thiện Phòng."
Đồng cô cô như chợt hiểu , vẻ mặt khinh miệt:
"Chính là ngươi, cái thứ đồ ăn chợ búa gì đó mà cho hoàng tử công chúa mê mệt đến trời đất nữa ?"
Ta sững , cứ ngỡ bà sẽ nhắc đến chuyện của Dư Linh, ngờ bà để ý chuyện hơn.
Xem , đúng là một kẻ mê ẩm thực thuần túy.
Ta nhịn khẽ mím môi , nhẹ nhàng đáp:
"Đồng cô cô quá lời, quả thật chút món dân dã, vì quý nhân từng nếm qua nên mới thấy lạ miệng thôi ạ."
"Đã là dáng gì, thì giấu kỹ cho ."
Bà lạnh lùng liếc một cái, sang thúc giục khác.
Sương Chi dám thở mạnh, mãi đến lúc mới như thoát c.h.ế.t, thì thào:
"Tỷ thật may mắn, Đồng cô cô khó thêm tỷ."
Ta cũng thu ánh , về phía bàn bếp.
"Đi thôi, cũng nên bắt tay việc ."